Tôi Solo Hết Cái Phó Bản Này

Chương 4



11.

Mấy điều cỏn con đó không quan trọng, quan trọng là kế hoạch trả thù của tôi bắt đầu rồi.

Tôi ngồi xổm bên ngoài nhà vệ sinh nam tròn hai ngày rưỡi, cuối cùng cũng đợi được lúc Thẩm Phương đi vệ sinh một mình.

Trong quá trình chờ đợi mòn mỏi như cách công ty quyết toán lương cuối tháng, tôi phàn nàn không biết bao nhiêu lần.

Anh ta liệu có phải đàn ông không vậy?

Sao suốt ngày cứ phải kè kè đi vệ sinh cùng con gà con thế? Con gà chọi với con gà con thì khác mọe gì nhau mà phải đi cùng mới chịu?

Thiên thời địa lợi nhân hòa, Thẩm Phương rốt cuộc cũng đi một mình, tôi liền bám theo.

Canh lúc Thẩm Phương vừa vào buồng vệ sinh, chốt cửa “cạch”, tôi lập tức cầm cây lau nhà đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào.

"Ai ở bên ngoài đấy?”

Anh quan tâm ai ở bên ngoài làm gì, bà anh đang ở bên ngoài đây.

Tôi im lặng, nhanh chóng lấy một chậy nước đổ thẳng từ trên buồng xuống. Ha hả, đổ thẳng vào đầu Thẩm Phương.

Giờ phút này đây, bốn bề xung quanh tôi yên tĩnh như thể nghe thấy tiếng bụi rơi.

Đột nhiên, Thẩm Phương đập mạnh tay vào cửa.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “ Mạnh Nam Nhứ, là cô à?”

Nụ cười trên khóe môi tôi nhanh chóng ngoác ra:

“Anh trai, là em đây! Em thấy dạo này anh có chút nóng giận nên nay em giúp anh dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong lòng âm ỉ đã bao lâu. Anh trai, anh thấy em đối xử với anh có tốt không?”

“Mạnh Nam Nhứ, cô chếc chắc rồi.”

Ồ! Giờ bà đây chỉ thấy anh chếc chắc, chứ ngày bà đây chếc chắc còn xa lắm.

Thế là, trong sự bàng hoàng của anh trai thân yêu, tôi giội thêm một chậu nữa.

“Aaaaaaa, Mạnh Nam Nhứ, cô chắc chắn phải chếc dưới tay tôi! Tôi vốn đã định bỏ qua cho cô, vậy mà cô lại dám khơi dậy tinh thần chiến đấu của tôi!!”

Wowwww!!

Tôi phấn khích lắm!!

“Đến đây đi anh trai!!”

Trầm mặc hai giây, Thẩm Phương tức giận tiếp tục gầm lên: “ Cô bị điên rồi.”

Con gà con từ ngoài phi vào, vừa giải cứu Thẩm Phương, cản anh ta lại vừa gào lên:

“ Tự nhiên không đâu cô đi khiêu khích anh ấy làm gì.”

Con công nhỏ không chịu thiệt thòi, lập tức tiếp lời chứng minh sự tồn tại:

“ Mạnh Nam Nhứ, mày bị bệnh sao? Tại sao lại té nước vào người Thẩm Phương.”

Tôi ngây thơ lên tiếng: “ Đó không phải điều trước đây cô định làm với tôi sao? Tôi đây chỉ là học tập cô để đối phó với người khác mà thôi.”

Thẩm Phương tức giận: “ Việc của cô với cô ta tự đi mà giải quyết, liên quan gì đến tôi.”

Tôi chỉ vào con công nhỏ: “ Anh là đàn ông con trai thân dài vai rộng mà, chịu thiệt thay cô ấy một chút thì sao?”

Con công nhỏ kinh ngạc mở to mắt, khuôn mặt đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường nhìn thấy.

Cô ta nhướng mày: “ Mạnh Nam Nhứ, cô đang luyên thuyên cái gì vậy? Tôi không thích Thẩm Phương.”

Vương Dương thở dồn dập, chắc là sang chấn tâm lí lắm.

Anh ta chỉ tay vào con công nhỏ rồi chỉ vào người Thẩm Phương:

“Hai người quen nhau từ khi nào? Tại sao tôi lại không biết?”

Thẩm Phương gần như nghẹn họng gào lên: “ Mạnh Nam Nhứ, cô nói rõ ràng cho tôi.”

Tôi ngơ ngác nhìn ba người bọn họ.

Từ bao giờ chuyện chịu thay lại bắn đại bác sang ở bên nhau rồi?

“Ý tôi là, những học sinh trong trường này tìm cách gây rối tôi là bởi vì Thẩm Phương nên mọi chuyện tôi cứ tính sổ lên đầu anh ta thôi. Hai người đang nói cái quần què gì vậy? Thích thú gì? Ai thích ai? Ai với ai đang ở bên nhau cơ? Này….sao suy nghĩ của mấy người đen tối quá vậy?”

Con công nhỏ: “……..”

Vương Dương: “…………”

Thẩm Phương: “……………”

“Aaaaaa, Mạnh Nam Nhứ, tôi muốn giếc cô.”

12.

Thẩm Phương trông giòn mà lại không giòn lắm, tôi mới giội cho hai chậu nước mà ngay tối đó đã phát sốt rồi.

Mẹ tôi chuẩn bị mang thuốc và nước vào cho anh trai. Tôi đương nhiên phải góp công góp sức mở cửa phòng giúp mẹ.

Vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Thẩm Phương đang ngậm nhiệt kế trong miệng, tôi liền lên tiếng:

“Tôi nói này Thẩm Phương, mọi người ốm đều nhét nhiệt kế dưới nách không thì nhét ở “hoa cúc”, anh đây dùng cái nhiệt kế đó ngậm trong miệng thì……”

Thẩm Phương hóa đá tịa chỗ, nhiệt kế đang ngậm rơi lạch cạch xuống giường.

“ Mạnh Nam Nhứ, cô ngại tôi chưa đủ ốm sắp chếc đúng không?”

Tôi chớp chớp mắt:

“Anh trai ơi, mau uống thuốc đi.”

Thẩm Phương lập tức nhìn tôi cảnh giác:

“Cô lại muốn làm trò gì nữa?”

Tôi cười toe toét:

“Anh trai, để em ở nhà chăm sóc cho anh được không?”

“Không cần thiết! Con đi học dùm mẹ!”

Mẹ tôi không biết từ lúc nào đã đứng dựa lưng vào cửa.

Mẹ chỉ tay vào tôi nói: “ Mạnh Nam Nhứ, nếu con mà dám trốn học nữa, mẹ sẽ đánh gãy chân con!”

Thẩm Phương thầm cười cợt, khiêu khích nhìn tôi.

Mẹ tôi lập tức đến gần chỗ anh ta, gằn giọng nói:

“ Dậy uống thuốc, nhanh lên.”

Thẩm Phương quay đầu sang một bên:

“Tôi không uống.”

Mẹ tôi rít ra tiếng:

“Tôi vẫn còn đang nhẹ nhàng, đừng để tôi điên lên bẻ răng cậu!”

Thẩm Phương ngơ ngác không tin được. Anh ta nhìn tôi, lại nhìn qua mẹ tôi, như thể chúng tôi sắp nhét thuốc độc ban cái chếc cho anh ta ấy.

Sáng hôm sau khi tôi đang đến trường thì nhận được tin nhắn của Thẩm Phương: “ Mẹ cô giỏi bẻ răng lắm hả?”

“ Bẻ răng thì không biết, nhưng mẹ tôi có chiêu hay lắm, nhét phễu vào mồm rồi đổ thuốc xuống. Hồi nhỏ tôi được trải qua rồi.”

Thẩm Phương: “ Người đàn bà độc ác.”

Đến lớp có một ngày thôi mà mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Ôi! Một ngày cứ ngỡ trăm năm.

Tan học, tôi lê lết cả người mệt mỏi về nhà.

Mới bước vào hẻm, tôi đã nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng.

Quay đầu nhìn lại, con công nhỏ dẫn theo một đám lâu la chặn đường tôi.

Nhìn về phía trước, wao, một đám nữa.

Hôm nay là muốn chơi chếc tôi đúng không? Con công nhỏ đúng là một cô gái kiên trì ngàn năm có một đấy!

Con công kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “ Mạnh Nam Nhứ, mày gào rát họng cũng không có ai tới cứu mày đâu. Để tao xem xem, hôm nay ai có thể đến cứu nổi mày?”

Ha hả!

Sáng nay, khi tôi đang lấy nước, có người cố tình hất nước nóng vào tay tôi, tôi đã biết chắc chắn con công nhỏ sẽ tới gây rối tôi rồi.

Xem ra, bà đây vẫn cứ là nhà tiên tri vũ trụ đăng cấp số 1 thế giới.

Tôi giơ tay: “ Cô không biết đồng hồ thông minh có khả năng chống thấm nước hả? Sao mà cô lạc hậu thế, chưa dùng bao giờ đúng không? Để hôm nào tôi tặng cô một cái!”

Tôi rút chiếc điện thoại được chuẩn bị sẵn trong túi ra: “ Thêm nữa, ai quy định rằng không được lén mang điện thoại di động tới trường thế?”

Con công nhỏ choáng váng, con công nhỏ hoảng hốt.

Mắt cô ta nheo lại:

“ Tao không quan tâm. Hôm nay dù cho mày có báo cảnh sát đi chăng nữa, tao cũng phải đánh cho mày một trận nhớ đời.”

“Đánh? Cô định đánh ai trong địa bàn của tôi thế? Ai cho cô cái dũng khí đấy, hay là hôm nay mới được ăn gan hùm xong?”

Một giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Một đám người giống hệt như côn đồ xuất hiện trước mắt. Bọn họ đều mặc áo ba lỗ, quần đùi lộ ra cơ bắp rắn chắc, trông không giống kẻ dễ chọc chút nào.

Đặc biệt là người dẫn đầu, anh đút hai tay vào túi quần, lười biếng hút thuốc, trên môi cười nhếch mép, ánh mắt thờ ơ nhìn thẳng vào mắt con công nhỏ.

Không khí đông cứng lại.

Lúc này mà vang lên giọng hát của Hạo Nam “ Một mình ta tùy ý hô phong hoán vũ muôn người ngưỡng mộ. Quát mây gọi gió, ta không cần để ý kết cục.” vang lên thì đúng là bá cháy.

Anh ta cầm điếu thuốc đặt lên môi, châm lửa:

“Tôi cho các người mười giây để cút khỏi tầm mắt của tôi, nếu có gan thì cứ ở lại, xem xem ai là người không rời đi được đây.”

Lời này vừa thốt ra, đám lâu la đi cùng con công nhỏ va vào nhau chạy biến khỏi con hẻm.

Có vẻ như con công chưa bao giờ phải trải qua chuyện kinh thiên động địa này, trong nháy mắt bị đám đàn em va vào người ngã lăn ra đất.

Cô ta đứng dậy muốn chạy đi nhưng đã bị tôi túm cặp sách kéo lại.

Con công nhỏ rên rỉ: “ Đừng đánh tôi, xin đừng đánh tôi. Từ nay về sau tôi không dám nữa!”

Tôi gằn giọng.

“Cô giống như một người bị mất trí ấy nhỉ? Lần sau muốn chặn đánh tôi ấy, trước tiên là phải kiếm đứa ngu nào nhìn chằm chằm tôi hai ngày vào rồi hẵng tính tiếp chứ đừng vội vã thế! Chỉ có trẻ con mới vội vã đòi kẹo mình thích thế thôi! Phải xem xem, một người không bao giờ đi qua con hẻm này như tôi, tại sao hôm nay lại cứ nhất nhất phải đi vào, biến không?”

“Hôm nay tôi đang bận nên tha cho cậu một mạng, người thông minh không ai lại ngã 3 lần trên một dòng sông hết. Giờ tôi bận rồi, chỉ cần một lần nữa cậu trêu chọc đến tôi, thì đừng trách….”

Tôi lắc lắc tay:

“ Nắm đấm nhỏ này của tôi…..đấm bay đầu cậu.”

Con công nhỏ bị tôi dọa chân nam đá chân chiêu quay đầu bỏ chạy.

Vu Cảnh tặc lưỡi:

“ Cách em uy hiếp người khác càng ngày càng ghê gớm rồi đấy!”

“Không dám! Không dám!”

Ngay khi phát hiện ra con công nhỏ định gây rối, tôi lập tức gọi điện cho Vu Cảnh đưa người tới cứu trợ.

Anh ấy vẫn cứ là người đáng tin cậy nhất trong lòng tôi, thỉnh thoảng kém con cọp cái một chút thôi.

“Hôm nay cảm ơn các chú, các anh em rất nhiều.”

“Haha, không có gì, không có gì đâu, chỉ là diễn để lừa gạt thôi mà! Chuyện nhỏ đơn giản thôi!”

“Nếu có chuyện gì cần chúng ta giúp cứ gọi nhé!”

Vẻ hung dữ trên mặt mọi người rút đi, họ cũng chỉ là một nhóm chủ sạp rau siêu cấp dễ thương, hiền lành mà thôi.

Suy cùng, tôi lăn lê bò toài, nhặt nhạnh ở chợ cá cũng không phải là vô ích.

Tôi rút điện thoại ra, chuyển 500 tệ cho Vu Cảnh:

“Anh nhớ mua cho mỗi người họ một bao thuốc giúp em nhé.”

Vu Cảnh nhướng mày cười cười, không từ chối:

“Đã biết, có chuyện gì cứ liên lạc với anh, giờ anh phải quay lại mổ cá đây.”

13.

Tôi nói bận rộn không phải là lừa con công nhỏ, tôi thật sự bận rộn.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, tôi sắp ngênh đón kỳ thi giữa kỳ kinh hoàng đến.

Từ tính khí ngày càng cáu kỉnh của mẹ, tôi tự cảm thấy được tính mạng của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng!

Dù thế nào đi nữa, tôi bò cũng phải bò qua kỳ thi này huhu!

Nếu không tôi sẽ chếc trong hoàn cảnh xấu xí, chếc không toàn thây mất.

Vừa trở lại biệt thự, chuẩn bị chui vào phòng thì bị mẹ gọi với lại: “ Con bé kia.”

“Thằng bé Thẩm Phương không phải đi tìm con sao? Sao con lại một mình trở về.”

Tôi ngạc nhiên:

“Anh ta đang sốt cháy cả não mà đi tìm con làm gì? Anh ta muốn lây bệnh cho con để mau khỏi ốm hả?”

Mẹ tôi bla blo kể qua loa về tình huống khi nãy, hóa ra là anh ta nghe một cuộc điện thoại của ai đó rồi vội vã chạy ra ngoài, vội đến mức còn không kịp thay giày.

Tôi có một suy đoán táo bạo trong đầu, vừa định gọi cho anh ta thì nhận được điện thoại của Vu Cảnh.

“Anh vừa gặp được một tiểu thiếu gia, là anh trai yêu quý của em đó hả?”

Thẩm Phương đúng là thông minh, sốt cao như vậy chạy ra ngoài tìm tôi, người thì không tìm ra nhưng tự mình ngất giữa đường.

Vu Cảnh nói tiếp: “ Lúc anh nhặt được anh ta, anh ta còn đang không ngừng lẩm bẩm cái gì mà chuyện này không liên quan gì đến anh ta, nếu em mà dám đổ tội lên đầu anh ta, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho em, tiểu thiếu gia nhà cha dượng em hả?”

Tôi cười cợt:

“Anh từ bao giờ thích buôn chuyện hóng hớt thế này?”

Đầu dây bên kia thở dài:

“Em không hiểu nổi đâu, cuộc đời ấy mà, phải hóng hớt một chút thì mới thi vị.”

……….

“Tạm biệt!”

Thẩm Phương lại có diễm phúc được đi viện.

Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên anh ta làm là gào vào mặt tôi:

“Mạnh Nam Nhứ, không phải lỗi của tôi!”

Ha hả! Tôi biết thừa! Với trí khôn của anh trai yêu dấu thì làm sao nghĩ ra được mưu hèn kế bẩn như vậy.

Ba ngày ốm đau dai dẳng, cuối cùng Thẩm Phương cũng trở lại trường học.

Lần dạy dỗ nhỏ nhẹ dành cho con công nhỏ có vẻ như thật sự có tác dụng.

Trong khi cuộc sống yên bình thì tôi, con cọp con đang hiến thân cho việc học.

Ngay cả thầy hiệu trưởng cũng phải cảm động trước sự cố gắng của tôi, lặn lội tới tận lớp tuyên dương tôi.

Chỉ có Thẩm Phương tỏ ra nghi ngờ:

“Cô bị thôi miên à?”

Đang cố gắng học thuộc lòng, tôi giơ chân đạp cho anh ta một cái.

Tôi nghe thấy rõ ràng tiếng “Hít”, bên cạnh lập tức yên lặng trở lại.

Chẳng bao lâu, kỳ thi giữa kỳ cũng đến. Tôi mang theo khí thế anh dũng hi sinh bước vào phòng thi.

Hai ngày địa ngục nhanh chóng trôi qua, tôi cuối cùng cũng được ngon giấc.

Kỳ nghỉ cuối tuần sống yên biển lặng qua đi, kết quả bão táp đã đến.

Đúng như dự đoán, Thẩm Phương và tôi xuất thân từ một gia đình có khác. Chúng tôi lần lượt giành được vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai trong bảng vàng.

Anh ta đứng thứ nhất, tôi đứng thứ hai.

Nhưng rõ ràng tôi hơn anh ta tận này điểm.

Biết vì sao không? Bởi vì chúng ta đang đếm ngược đó, bảng vàng cũng là bảng mạ vàng thôi ha ha.

Thẩm Phương nhìn bảng xếp hạng quay sang nhìn tôi:

“Người ta nói rằng những đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo khó lắc mình trở nên giàu có thường sẽ học rất giỏi. Làm thế nào mà cô thi được từng này điểm.”

Ha hả! Khịa bà đây đúng không?

Tôi lập tức đáp trả:

“Ôi! Tất cả mọi người đều cùng nhận được một nền giáo dục, số lượng gia sư mà gia đình chúng ta thuê được có thể xếp hàng từ đây sang tháp Effel đấy. Làm thế nào mà anh cứ yên vị tại vị trí cuối bảng quyết không nhường cho người khác thế?”

Kết thúc kỳ thi giữa kỳ thì sẽ nghênh đoán buổi họp phụ huynh đáng chờ mong.

Mẹ tôi đóng vai người mẹ của những đứa con đứng xếp hạng cuối cùng cả lớp đi họp.

Giáo viên chủ nhiệm gọi tên: “ Phụ huynh của bạn Mạnh Nam Nhứ là ai?”

Mẹ tôi: “ Là tôi đây!”

“Phụ huynh của bạn Thẩm Phương là ai?”

“Vẫn là tôi!”

Chỉ một tích tắc sau câu trả lời của mẹ tôi, cả lớp rơi vào sự im lặng có thể giếc chếc trái tym mong manh của tôi.

Cuối cùng, mẹ bước ra khỏi lớp với vẻ mặt “ chúng mày chếc chắc với bà” nghiến răng nghiến lợi nói: “ Lão nương đây sống 40 năm cuộc đời chưa từng mất mặt như vậy! Hai đứa chúng mày đúng là đồ rồng phượng chỉ biết ngồi xổm (đại ý là không bay lên được, vô dụng).”