Tôi Thật Sự Rất Mạnh Tại Dị Giới Sao?

Chương 5



Tại đại sảnh, những quý tộc khoác lên mình các diện mạo lộng lẫy, kết hợp với sự bài trí của bữa tiệc càng khiến cho không gian trở nên xa hoa.

Vì là một bữa tiệc sinh nhật, thật khó mà tránh được màn mở quà.

Nếu là những đứa trẻ sáu tuổi khác thì tất nhiên chúng sẽ rất háo hức, Luca trước ánh mắt của mọi người, vô cùng miễn cưỡng mà mở từng hộp quà được trang trí đẹp đẽ.

Để xem nào, có hai mươi nhà quý tộc đến tham dự buổi tiệc, vậy mà ở đây chỉ có năm hộp quà, Luca đưa mắt nhìn người anh trai vừa mới xuất hiện một vài giây trước.

Osborne như mọi khi luôn biết được Luca đang nghĩ gì chỉ qua một ánh nhìn, hắn mỉm cười đặt một ngón tay lên miệng, ý bảo rằng bí mật.

Vậy hóa ra là những hộp quà này là của mấy người tặng cho có thôi sao?. Đọc thê𝒎 nhiề𝑢 t𝐫𝑢𝘺ện ở || t 𝐫ù𝒎t𝐫𝑢𝘺ện﹒V𝙽 ||

Luca bối rối nghĩ thầm, có lẽ vì là quý tộc của dị giới nên cách tặng quà cũng khác nhau nhỉ?

Những đứa trẻ được dẫn theo bao vây lấy Luca, chúng hướng ánh mắt tò mò đến các hộp quà, trên khuôn mặt hiện rõ sự thúc giục muốn cậu mau mở quà ra.

Luca cảm thấy hơi áp lực, này là sinh nhật của tôi đó nha!

Giai đoạn mở quà này cũng không mấy khó khăn, có lẽ Osborne ngoài việc công khai việc có người em trai ngoài giá thú ra thì còn âm thầm cho mọi người biết rằng sự yêu thích đặc biệt của cậu.

Một sự yêu thích mà chính Luca cũng không biết.

Năm hộp quà đều là những đồ vật lấp lánh, chúng được làm từ các viên đá quý ẩn chứa một chút ma thuật mỏng và đã tồn tại hàng trăm năm.

Nói cách khác thì đây chính là đồ ăn của ma thú đã được tạo hình đẹp đẽ.

Là một đứa trẻ, chúng sẽ không biết rằng những đồ vật lấp lánh này có giá trị như thế nào cho đến khi tự tay nuôi dạy một con ma thú.

Sau khi hộp quà cuối cùng được mở ra, những đứa trẻ xung quanh cảm thấy thật khó hiểu.

"Cậu thật xui xẻo, những món quà này đến ăn cũng không được, thua xa sinh nhật năm ngoái của mình nữa."

Một đứa trẻ nhịn không được mà lên tiếng.

Luca đưa mắt nhìn về phía nó, giả vờ buồn bã hỏi "Vậy sao? Mình rất thích những cái này nha."

"Sở thích của bạn thật kỳ lạ."

"Đúng vậy, sinh nhật của mình ít nhất còn được tặng bộ sưu tập đoàn tàu lửa có thể chạy hết cả dinh thự đó."

"Quao, tuyệt vậy sao?! Đó là bộ sưu tập mới nhất của năm nay đó!"

"Cái đó nhằm nhò gì, sinh nhật của mình còn …"

Luca âm thầm thoát khỏi đám nhóc đang bắt đầu nói về những món quà chúng nhận vào ngày sinh nhật, cậu liếc Osborne một cái, sau đó gọi người hầu đem quà về phòng.

Sau khi thoát được ải mở quà, ải tiếp theo đã đón lấy cậu ngay lập tức.

Chả hiểu sao giữa đại sảnh lại có một cây đàn dương cầm được đặt ở đó, nhìn độ sáng bóng phản chiếu lại ánh đèn kia cũng đủ biết nó được chăm sóc kỹ như thế nào.

Một âm thanh vang lên nhanh chóng thu hút mọi sự chú ý, quý cô Gina với trang phục tao nhã không biết từ lúc nào đã yên vị tại cây đàn, ngón tay thon dài thong thả lướt trên những phím đàn đen trắng.

Nhân loại ngoài sức mạnh thể chất ra thì còn có sức mạnh tinh thần, tinh thần và ma lực liên kết với nhau một cách chặt chẽ. 

Một khi tinh thần đã kiệt quệ, ma lực sẽ bị cản trở mà không thể điều khiển được như ý muốn.

Vì vậy, nhân loại đã tìm đến âm nhạc.

Một món ăn tinh thần mà ai ai cũng vui vẻ cùng nhau thưởng thức, mặc kệ là bạn hay thù, chỉ cần âm nhạc vang lên, mọi chuyện sẽ tạm dừng lại cho đến khi nó kết thúc.

Đó là quy luật. 

Nhân loại tôn trọng âm nhạc, càng tôn trọng người tạo ra âm nhạc.

Quý cô Gina xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Luca, chẳng khác nào đang khẳng định tin đồn rằng Gina đệ nhất Nhân Âm đã lặn lội đường xa đến đây để đào tạo cho một đứa trẻ ngoài giá thú là thật.

Một người hầu bước đến và trao cho Luca cây vĩ cầm, cậu nhanh chóng nhận lấy, cảm nhận luồng ma thuật đang xoay đều bên trong, nhịn không được mà khẽ mỉm cười.

Cảm giác quá thoải mái, có lẽ vì trước đó đã được âm nhạc của Gina xoa dịu tinh thần nên bây giờ khi có vĩ cầm trên tay, cậu càng cảm nhận rõ ma thuật xoay chuyển xung quanh.

Bước đến cạnh Gina, Luca bắt đầu hòa theo tiếng nhạc của bà, có sự dẫn dắt từ người nhiều kinh nghiệm, âm nhạc mà cậu tạo ra càng trở nên du dương mềm mại, không ngừng mang đến cho người nghe loại cảm giác dễ chịu, bất giác bỏ đi sự đề phòng với mọi thứ.

Osborne ở phía xa mỉm cười nhìn Luca, cảm thán đứa nhóc nhà mình càng lúc càng giỏi, hắn cũng đỡ phải tốn một nửa gia tài vì đã cược với Gina trong lúc mời bà đến đây.

Dù sao thì đồng tiền thật sự rất dễ khiến con người ta đánh cược, Gina là một trường hợp không ngoại lệ.

Giờ thì tốt rồi, bà sẽ nhận mức lương cao với vai trò hướng dẫn Luca, hắn thì không mất đi nửa gia tài của mình.

Em trai của hắn thật thông minh, dù là một ác quỷ nhưng tồn tại mà không có tiền hay quyền thì thật là khó khăn trong xã hội này, Osborne tủm tỉm cười nghĩ thầm.

"Bá tước Bridget, đứa trẻ kia thật tài năng." một quý tộc bên cạnh cất lời khen, "So với đứa em trai của ta thì em trai của ngài quá mức xuất sắc."

Cũng đúng, dù gì để có thể nhìn thấy Gina thì đã là một việc vô cùng khó khăn huống chi là được diễn cùng bà.

"Ngài quá khen rồi, em trai của thật sự rất xuất sắc." Osborne mỉm cười toe toét đáp lại.

"…" cái bộ dạng khiêm tốn nhưng lời nói trái ngược hoàn toàn này là như thế nào?

Oralie là một đứa trẻ, sau khi được mọi người khen xong thì cũng đã thấm mệt.

Con bé được đưa về phòng để nghỉ ngơi, chỉ là trong lúc không ai biết được, bé con đã xảy ra vấn đề.

Trong căn phòng rộng lớn, dưới ánh trăng rọi qua từ ô cửa sổ, Oralie vốn đang ngủ say chậm rãi mở mắt. Đôi mắt xanh biếc tựa đại dương vô cùng xinh đẹp hết nhìn trái rồi đến nhìn phải, nó đang tự hỏi bản thân đang ở đâu.

Bỗng bên tai như có như không nghe được âm nhạc dịu nhẹ, Oralie nhanh chóng được xoa dịu tinh thần, nó điều chỉnh lại lượng ma lực khổng lồ bên trong mình, thứ đã đi theo nó từ kiếp trước sang kiếp này.

Đúng vậy, nó đã tái sinh.

Tái sinh thành Oralie, người em gái của kẻ đã đánh bại nó!



Một đêm sinh nhật không dài cũng không ngắn qua đi, trước khi về, Rowan đã hẹn gặp lại Luca và Beck vào ngày thức tỉnh ma lực.

Ma lực sẽ thức tỉnh vào năm sáu tuổi.

Vào một ngày được cố định, toàn bộ trẻ em cùng độ tuổi sẽ tập trung tại đế quốc Phoenix hoặc đế quốc Lita để thức tỉnh ma lực, nếu không có ma lực thì sẽ làm người thường.

Nếu có thì sẽ được phân thành nhiều cấp bậc, từ cấp bậc đó mà được đào tạo để đánh lùi những thế lực hắc ám khác nhau.

Luca sau khi tắm rửa sạch sẽ đã được quay về phòng ngủ, câu lết thân lên giường, còn chưa kịp nằm xuống thì cửa phòng đã bị mở ra.

Cậu chán ghét liếc Osborne một cái, "Này, để ngày mai rồi ăn được không? Hôm nay tôi mệt lắm rồi đó."

Osborne có chút bất ngờ, "Sao em lại xưng là 'tôi'? Chúng ta là anh em kia mà."

"Được rồi, em đang rất mệt." Luca mệt mỏi nằm xuống, "Anh có thể nào đi ra và cho em ngủ không?"

"Tất nhiên là không rồi."

"…"

"Anh còn chưa tặng quà cho em mà." Osborne nhẹ giọng, "Mau đi theo anh."

Luca thật sự muốn trợn mắt, "Ngày mai tặng không được sao?"

"Không được."

Dưới sự thúc giục của Osborne, Luca đành phải ngồi dậy và đi theo đối phương.

Hai người một lớn một nhỏ im lặng đi ngang qua những hành lang dài, mở ra vài cánh cửa bí mật, sau đó cậu được hắn dẫn xuống tầng hầm.

Vì để tránh cho việc phải tắm lại lần nữa, Osborne đã chủ động bế Luca lên, để cậu ngồi trên bắp tay rắn chắc của hắn.

Tầng hầm không hề tối nhưng lại rất bẩn vì ít khi được lau dọn, đợi đến khi đi đến trước một căn phòng được khóa lại bằng cửa gỗ, Osborne lúc này mới mở lời:

"Em nghĩ sao về nuôi ma thú?"

"Ma thú?" Luca nhướng mi, lúc này cậu hơi nghiêm túc mà suy nghĩ, hoàn toàn quên đi cơn buồn ngủ của bản thân.

Ma thú hiền cũng không phải hiền mà dữ cũng không phải dữ, chúng như những động vật hoang dã trong kiếp trước nhưng có thể sử dụng ma thuật.

Sau khi thức tỉnh ma lực, dù muốn hay không thì cũng sẽ được phân phát cho một trứng ma thú để nuôi dưỡng, sau khi trứng nở thì mới đủ điều kiện nhập học học viện ma pháp.

Khi Osborne hỏi câu đó thì Luca cũng hiểu được ý đồ của đối phương, một ma thú do ác quỷ tặng, lại còn được đặt dưới tầng hầm.

Chắc chắn phải thuộc hàng khủng nhỉ?

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến Luca thoáng rùng mình, cậu bày ra vẻ mặt khó tin, thử hỏi "Đừng nói là rồng đấy nhé?"

"Chính xác." Osborne mỉm cười nói, "Để thưởng cho sự trưởng thành của em, anh đã chọn đi chọn lại rất nhiều đó."

Osborne vừa nói vừa mở cửa bước vào trong, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy thật quỷ dị.

Căn phòng không quá rộng nhưng lại rất trống, tại trung tâm đặt một quả trứng to đang bị những dây xích ma thuật quấn chặt, chúng phát ra ánh sáng xanh ảm đạm lạnh lẽo, khiến người khác nảy lên sự sợ hãi không dám lại gần.

Hơn nữa, Luca cảm nhận rõ hơi thở của sinh vật bên trong quả trứng đó.

Nặng nề và mạnh mẽ.

Dù chỉ là một quả trứng nhưng lại tỏa ra uy áp của sự tồn tại hùng mạnh.

Luca ngồi trên bắp tay của Osborne, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy cổ áo hắn, cậu rùng mình nói, "Vậy ra đây là trứng rồng."

Osborne ho khan, sửa lại lời cậu nói "Em nói thiếu rồi, là trứng rồng cổ đại."

"…"

"…"

Cả không gian bỗng dưng trở nên lắng đọng cực điểm.

"Hả?"