Tôi Thật Sự Rất Mạnh Tại Dị Giới Sao?

Chương 6



"Thật sự là trứng rồng cổ đại sao?"

Về vấn đề này, Luca vẫn chưa có quá nhiều thông tin.

Nếu nói đến hai từ 'cổ đại' thì chắc chắn quả trứng này đã tồn tại trước khi sự kiện Khởi Hoàn diễn ra, trong sự kiện đó loài rồng đã xem nhân loại thành một món ăn khai vị và chúng rất thích điều đó.

Mãi đến khi chúng có cuộc chiến đẫm máu tại phương Đông, chúng đã bại trận.

Những giọt máu của chúng trút xuống như mưa, thấm vào lồng đất và khai sinh ra loài rồng của thế hệ bây giờ.

Osborne đưa Luca đến gần quả trứng hơn, trứng rồng có kích thước to hơn cậu khá nhiều, dù uy lực tỏa ra dễ dàng ép chết một đứa trẻ như cậu nhưng Luca chẳng hề hấn gì.

Một quả trứng rồng cổ đại, Luca thử chạm tay lên quả trứng.

Từ lòng bàn tay, cậu nhanh chóng cảm nhận được ma lực đang tích tụ và bao bọc lấy sinh vật nằm bên trong, Luca mím môi rút tay lại, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh khi nhận thức được con rồng kia đã mở mắt ra và nhìn cậu.

Dù đã bị lớp vỏ dày cứng cáp che đi thế nhưng Luca vẫn hơi hồi hộp, lúng túng nói với Osborne "Này anh trai, nó đã đủ trưởng thành để ra ngoài rồi."

"Đúng vậy." Osborne mỉm cười gật đầu, đáp "Loài rồng sẽ chẳng khác gì một con vật bình thường nếu như em dưỡng chúng như một thú nuôi, trước khi để trứng nở, hay cho nó quen với mùi của em đã."

Đó là những lời Osborne đã nói.

Và cậu bây giờ, đang nằm ngủ với quả trứng rồng được đặt ngay bên cạnh.

Đã trải qua một ngày mệt mỏi, Luca vừa nằm xuống đã ngủ đến giữa trưa.

Vì ngủ quá giờ, Luca thức dậy với cơ thể uể oải.

Liếc nhìn quả trứng rồng một cái, cậu lười biếng rời khỏi giường, bắt đầu một ngày mới.

Ngồi trên bàn ăn hưởng thụ những món ăn hấp dẫn, Luca có chút nghi ngờ nhìn qua cô em gái Oralie của mình.

Nói thế nào nhỉ?

Con bé hôm nay có chút khác thì phải?

Oralie vẫn là bộ dạng đáng yêu như vậy, chỉ là mọi khi được người hầu đút ăn sẽ vui vẻ cười toe toét, có bao nhiêu hoạt bát ngây thơ đều trưng lên khuôn mặt.

Hôm nay thì …

Trấn tĩnh hơn mọi khi, lúc ăn cũng nhai chậm nuốt khẽ, ánh mắt không bộc lộ buồn vui rõ ràng.

Có khi nào!?

Luca vội ăn hết phần ăn của mình, cậu đứng dậy đi đến cạnh Oralie, đưa tay lên trán bé con, hốt hoảng nói "Không có sốt, Oralie nè, em nhớ xem có bị con gì chích không?"

Oralie bị Luca túm lên khỏi ghế, bé con có chút chán ghét nâng bàn tay bé nhỏ lên đẩy mặt Luca ra xa.

Cậu thề rằng, cậu chưa bao giờ ghét khả năng của bản thân đến như vậy.

Cậu hiểu ý của Oralie, bé con không muốn cậu chạm vào người bé.

Luca bỗng cảm thấy bầu trời hôm nay có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.



Buổi học của Andrea đã bắt đầu từ nửa tiếng trước, Luca vẫn nằm bất động nhìn lên trần nhà, đến cả người hướng dẫn cũng chả thèm để tâm huống chi là cầm cây kiếm gỗ bên cạnh.

Andrea buồn chán nằm kế bên, khó hiểu hỏi "Nhóc này, sao lại không muốn tập nữa rồi?"

"Em gái của tôi …" Luca buồn tủi đáp, "Con bé không muốn tôi chạm vào người nữa."

Nghe xong, Andrea đột ngột ngồi dậy, trưng ra bộ mặt méo mó nhìn sang Luca "Nhóc đã làm gì rồi?!"

"Bỏ cái suy nghĩ khốn nạn đó ra khỏi đầu đi." biết rõ đối phương nghĩ gì, Luca ném cho Andrea ánh mắt khinh thường.

Andrea phì cười, "Chắc con nhỏ tới tuổi dậy thì rồi đó mà."

"Có cái *…*!" Luca văng tục, "Con bé còn chưa đi được đó!"

Andrea phì cười, ném kiếm gỗ sang cho cậu "Rồi rồi, giờ thì tập trung đi, tôi với nhóc mất cả nửa tiếng cho chuyện xàm xí này rồi đó."

"Nó không xàm xí!" Luca nhận lấy kiếm gỗ, bực dọc thốt lên.

"Đúng vậy, nhóc mới là người xàm xí." Andrea đứng dậy, thúc giục Luca "Mau lên, tôi muốn đấm nhóc tới nơi rồi đây này."

"…"

Mình muốn đổi người hướng dẫn!

Kết thúc buổi học, Luca tỉnh dậy trong bồn nước thuốc quen thuộc.

Cậu nâng tay lên nhìn vết thương đang chậm rãi lành lại, có chút bực dọc ngó qua Andrea đang huýt một điệu sáo nào đó.

Thấy cậu đã tỉnh, cô mỉm cười bước đến, ngồi xuống thành bồn "Ây nhóc này, tôi mới nhận được thông tin."

"Gì vậy?" Luca nén lại cảm giác bực dọc, tò mò hỏi.

"Hai ngày nữa theo tôi đến đế quốc, ngày định kỳ đến rồi." Andrea nhanh chóng trả lời, chợt nhận ra gì đó, cô hơi ngạc nhiên "Sinh nhật của nhóc cũng khít thật, mới hôm qua sinh nhật, ngày mốt đã đến thời điểm thức tỉnh cuối năm."

Ngày thức tỉnh được chia thành hai đợt, đầu năm và cuối năm.

Chỉ cần đủ sáu tuổi là có thể đi, số lượng thức tỉnh không quá nhiều nhưng cũng không ít.

Osborne bảo rằng Luca sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, quả thật đúng là vậy.

Vào ngày hôm đó, không những khiến hiệu trưởng học viện để ý đến mà còn chiếm luôn spotlight của nhân vật chính thế giới này.

Luca lúc này vẫn chưa biết gì, cậu gật gù đã hiểu sau đó đuổi Andrea đi, chỉ còn lại mỗi cậu trong phòng.

Cậu ngồi ngâm mình thêm một chút, trong lúc sắp rơi vào giấc ngủ thì chợt có thứ gì đó lạnh lạnh chạm vào gáy Luca.

Giật mình một cái, Luca chớp mắt nhìn bàn tay quen thuộc đang xoa bóp cổ tay của cậu.

Bàn tay thon dài như có thuật mê hồn, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến cho người khác muốn dâng hiến mọi thứ để được bàn tay ấy chạm vào.

"Anh trai."

"Ừ hữ."

Nghe được âm thanh của hắn, cậu lúc này mới hoàn toàn thả lỏng tâm tình.

"Đói rồi sao?"

"Bị em trai bỏ đói một đêm, người làm anh trai này đang rất đói."

Luca thở dài, tự túc ngước cổ lên, đem nơi yếu ớt nhất lộ ra trước mặt Osborne.

Osborne tủm tỉm cười, hắn cúi xuống, chậm rãi ngửi một hơi, mùi hương nhẹ nhàng khiến hắn cảm thấy có chút hưng phấn.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.



Gina đang thưởng thức trà trong lúc đợi học trò của mình đến, ngay khi cánh cửa được mở ra, bà không thấy Luca đâu, chỉ có Oralie đang đứng dựa vào cánh cửa.

Bà ngạc nhiên đứng dậy, bước nhanh đến Oralie, vừa định bế bé con lên thì đã bị bé con hất tay ra.

Gina vô cùng ngạc nhiên, không biết Oralie lấy sức từ đâu ra mà có thể đánh bật lại bà.

Chợt Gina cười khổ, người nhà này đúng là chả có ai bình thường cả.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!