Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 31: Sự tồn tại cuối cùng



Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Đơn Vị Đặc Biệt vốn luôn ở trong tư thế sẵn sàng, và đã báo lên cấp trên ngay khi bọn họ phát hiện Ninh Dương Tắc và những người khác đã biến mất, thế nhưng khung cảnh ở đây trông không có gì khác thường, ngoại trừ văn phòng trống trơn biểu thị đang có người đang mất tích kia.

"Camera an ninh đâu?" Nguời đàn ông trung niên bước vào trụ sở với vẻ vội vã, "Những người đi kiểm tra camera đã nói gì?"

"Họ nói rằng tất cả camera an ninh đều bị lỗi đúng lúc Đội Trưởng biến mất, và không có ai trong đoạn phim được khôi phục sau đó cả." Thành viên đơn vị bên cạnh ông báo cáo trong cơn hoảng loạn, "Hơn nữa trước đó, phần lớn mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì hết, nếu không phải có người vì có chuyện gấp cần báo cáo mà tìm đến chỗ Đội Trưởng, chúng tôi thậm chí có khi còn không nhận ra chuyện này nữa kìa."

Người đàn ông trung niên gật đầu, và không làm khó chàng trai này nữa, "Đơn Vị Thanh Tra đã đến chưa?"

"Họ đang trên đường đến ạ." Người kia nhìn đồng hồ đeo trên tay, "Lần cuối tôi liên lạc với các ngài, bọn họ nói sẽ cần nửa tiếng để đến nơi, nên có lẽ khoảng 10 phút nữa họ sẽ tới."

Đội Trưởng và Đội Phó của Đơn Vị Đặc Biệt đang mất tích, thủ lĩnh của tổ chức Màn Đêm tới để ký hợp đồng cũng đang mất tích, một vài thành viên của Đơn Vị Đặc Biệt ở các phòng xung quanh cũng mất tích nốt, cộng thêm Thập Tư vốn đang đứng ở hành lang, tổng cộng là 12 người. Sự việc lần này hoàn toàn không có cảnh báo trước, sân chơi cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào, mà chỉ có những người này là đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông trung niên quan sát văn phòng, đôi mắt ông tràn ngập nỗi lo lắng.

Giờ đây, khi các sân chơi của vô hạn lưu giới đã mở ra trên toàn cầu, Đơn Vị Đặc Biệt có thể được coi là tổ chức duy nhất trong nước chuyên về lĩnh vực này. Ninh Dương Tắc và Hạ Lạc Vũ là những thành phần tinh nhuệ được đích thân ông lựa chọn, dù chỉ đang biến mất chứ chưa thiệt mạng, nhưng đến cả bọn họ còn đang bị như vậy thì chúng ta biết ứng phó với sự tiến hóa ngày càng thêm khốc liệt của thế giới trong tương lai như thế nào đây.

"Hai vị Đội Trưởng đều là những Người Sống Sót cấp A. Trong vô hạn lưu giới họ cũng là đồng đội của nhau, khỏi cần nói còn có cả thủ lĩnh của tổ chức Màn Đêm cũng là một Người Sống Sót cấp A nữa mà. Bọn họ sẽ không sao đâu ạ!" Thành viên đơn vị ở gần đó trấn an người đàn ông trung niên, "Hơn nữa, cũng chưa chắc họ đã tiến vào một sân chơi mà."

Người đàn ông chỉ có thể gật đầu. Có ba Người Sống Sót cấp A quả thật là an ủi được phần nào, thế nhưng trái tim của ông không thể nào lắng xuống được cho đến khi tận mắt nhìn thấy bọn họ.

Sao Đơn Vị Thanh Tra vẫn chưa tới vậy...

"Khoan đã! Anh không thể vào được đâu, thưa anh?!"

Người đàn ông trung niên nhìn về phía nơi mà giọng nói phát ra, trông thấy một người thanh niên mặc bộ đồ bệnh nhân đang đi tới trong khi dựa vào tường.

Hắn ta cúi đầu, mái tóc đen che đi cả khuôn mặt, cổ tay mảnh khảnh và gầy gò khiến cho tay áo của bộ đồ bệnh nhân trông như bị rỗng ở trong. Các đầu ngón tay của hắn có hơi đỏ lên do đang bám chặt vào tường, trông giống một bệnh nhân bình thường và yếu ớt. Con người này không ai khác chính là Gian Niệm.

"Anh Gian!" Thành viên đơn vị vội vã chắn phía trước người đàn ông trung niên, "Sao anh lại đến đây vậy, anh Gian? Cơ thể anh đang rất yếu, anh nên quay lại phòng bệnh và nghỉ ngơi đi ạ."

"Cút." Gian Niệm ngẩng đầu, khuôn mặt hắn trông mệt mỏi, thế nhưng đôi mắt lại tối tăm và lạnh lẽo, ánh mắt làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Người kia vẫn kiên định, "Anh Gian, anh bình tĩnh đi, tình hình vẫn chưa đến mức nguy kịch đâu mà!"

Người đàn ông trung niên giữ vai thành viên đơn vị kia lại, "Không sao, cậu cứ tránh ra để cho cậu ấy vào đi."

"Nhưng mà!"

"Ta cho phép." Người đàn ông trung niên nhìn Gian Niệm, "Hơn bất kỳ ai trong số chúng ta, có lẽ những Người Sống Sót cấp S biết rõ về thời điểm như hiện tại hơn, đừng có khó khăn với nhau quá, mọi người đều là nạn nhân cả thôi, dù là người bình thường hay Người Sống Sót đi chăng nữa."

Dường như nghe thấy giọng nói của người đàn ông trung niên, Gian Niệm ẩn ý liếc nhìn ông ta. Ba giây sau, hắn ta quay đầu và vươn tay đẩy cánh cửa của văn phòng Đơn Vị Đặc Biệt.

Cánh cửa cót két mở ra, khoảnh khắc tiếp theo, chiếc đồng hồ bên trong văn phòng phát ra một tiếng TÍCH lớn, và khoảnh khắc âm thanh ngừng lại, có thứ gì đó rơi từ trên xuống.

"Gì vậy?!"

BỊCH

Âm thanh cơ thể người rơi xuống đất vang lên rõ mồn một. Cơ thể kia đập vào ghế, xô đổ những chiếc ghế được xếp ngay ngắn, thế nhưng khi nhóm người của Đơn Vị Đặc Biệt lao tới thì người đàn ông vạm vỡ kia đã đầy vết bầm tím, cơ thể dính đầy máu và đã tắt thở từ lâu.

Người đàn ông trung niên mở to mắt nhìn anh ta, "Đây là ai?"

"Phong Kiến Thành, một thành viên cốt cán của tổ chức Màn Đêm, xác nhận không có dấu hiệu còn sống."

Mọi người đều không dám di chuyển thi thể này, và họ chỉ biết chờ đợi mệnh lệnh của người đàn ông trung niên. Ông ta không để ý đến bọn họ, mà nhìn Gian Niệm. Lúc này Gian Niệm đang không nhìn vào cái xác, mà thay vào đó hắn cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ, chiếc đồng hồ treo trên tường kia.

"Cậu Gian? Cậu có gì muốn tìm hiểu sao?" Người đàn ông trung niên thăm dò hỏi hắn ta.

Gian Niệm nhìn người đàn ông, thế rồi nhấc tay chỉ vào chiếc đồng hồ, "Cái đồng hồ kia, nó được treo trên tường từ khi nào?"

"Hả?"

Nhóm người Đơn Vị Đặc Biệt chạy tới chỗ đồng hồ, và sau một lúc bọn họ thì thầm với nhau và cuối cùng bắt đầu báo cáo như thể đã cùng đi đến một kết luận.

"Từ đầu vốn đã có một cái đồng hồ ở đó rồi, thế nhưng cái này có khi không phải cùng một cái với trước đây, tuy vậy chúng tôi đã không phát hiện bởi những điểm khác biệt là rất khó để nhận ra."

Người đàn ông trung niên chấn động, "Khác biệt gì?"

"Thời gian không đúng." Thành viên Đơn Vị Đặc Biệt cho người đàn ông xem đồng hồ trên cổ tay mình. "Bây giờ là 3 giờ chiều, thế nhưng cái đồng hồ này lại đang chỉ hơn 1 giờ, hơn nữa, vừa nãy khoảnh khắc cái xác rơi xuống nó đã điểm chính xác 1 giờ ạ."

Người đàn ông trong tức khắc đơ ra, "1 giờ ư? Không thể nào..."

Một vòng hoàn chỉnh của đồng hồ gồm 12 giờ, 12 người đã biến mất, và 1 người chết lúc 1 giờ. Không lẽ điều đó có nghĩa, tất cả những người ở trong đó sẽ chết trong vòng 12 giờ ư?

...

Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7

"Tiểu Kiều, cậu thật sự không cảm thấy gì à?" Hạ Lạc Vũ lo lắng nhìn anh ta.

Kiều Tinh Dã lắc đầu, "Không, không thấy gì cả, cậu Thập có chắc có người thực sự đã biến mất không? Tôi vẫn đang ổn đấy thôi?"

"Trong kí ức của tôi, quả thật là chỉ có 10 người chúng ta ở đây." Ninh Dương Tắc đếm đi đếm lại số lượng người, "Và hiện tại 10 người đang có mặt, không thừa, không thiếu, trùng với số người trong trí nhớ của tôi, vậy nên chúng ta tất cả đều không bị sao hết."

"Trong sổ tay của tôi cũng có 10 người." Hợp Tâm khẽ lên tiếng trong khi mở sổ tay ra, trong đó có tên của tất cả mọi người và con số trên cánh tay họ, và thực sự chỉ có 10 người được ghi lại ở trên đó.

Thập Tư dựa người vào tường, không lên tiếng, cũng không làm bất cứ việc gì thừa thãi, trong đôi mắt đen kia không chứa đựng bao nhiêu cảm xúc, không hề bận tâm về chuyện đang bị nghi ngờ. Việc cậu im lặng dường như là một sự ngầm thừa nhận rằng cậu chỉ đang nói vớ vẩn mà thôi.

"Cậu ta bị làm sao vậy? Cậu cần phải có trách nhiệm với lời nói của mình, không phải sao? Không thèm giải thích gì luôn à." Tôn Chi không thể hiểu nổi nhìn Thập Tư, "Cậu nên nói gì đi chứ."

Thập Tư ngẩng đầu lên, cũng không thể hiểu nổi nhìn Tôn Chi, "Nói cái gì cơ?"

"Một lời giải thích chẳng hạn."

"Tôi không có bằng chứng." Thập Tư không có ý định đi sâu vào chuyện này, "Tôi đã nói là có người biến mất và các người không tin tôi vì trong kí ức của mấy người không có người này còn gì. Trăm nghe không bằng một thấy, điều này luôn đúng, thời điểm như hiện tại việc các người có định kiến với những điều mà mình cho là khó tin cũng là chuyện dễ hiểu."

"Tôi không có nói là chúng tôi không tin cậu, chúng tôi chỉ không chắc thôi. Dù sao đi nữa, bây giờ dù là thông tin ghi chép lại của Đội Trưởng Hợp hay gì đó, đều thể hiện rằng kí ức của chúng tôi mới là chính xác." Tôn Chi vội vã giải thích.

Thập Tư nghĩ ngợi, và sau một lúc cậu nhỏ giọng xin lỗi, "Tôi xin lỗi, tôi không thể chứng minh được."

Cậu không chứng kiến cảnh tượng Phong Kiến Thành biến mất, thế nhưng sự biến mất của Tâm Bình đã diễn ra ngay trước mắt cậu. Anh ta cứ thế đột nhiên biến vào trong không khí ngay giữa đám người, và không có lấy một ai trong số bọn họ nhận ra, thậm chí người này còn bị xóa sạch khỏi tâm trí họ.

Anh ta đã biến thành không khí rồi, vậy cậu biết lấy bằng chứng ở đâu đây?

Sau khi dứt lời, Thập Tư quay người để rời đi, dường như không có ý định tiếp tục cùng bọn họ hoang mang đứng đó. Tôn Chi nhìn cậu bước đi, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin.

"Thủ lĩnh, cái người này quá kì lạ rồi, rõ ràng không phải một Người Sống Sót hay thành viên của Đơn Vị Đặc Biệt, thế nhưng cậu ta lại đem đến cho tôi cảm giác không thể hiểu nổi." Tôn Chi phàn nàn với Dương Nhất.

Dương Nhất nhấc tay phải lên xoa cằm trong khi có chút hoài nghi nheo mắt, "So với chuyện đó, tôi lại thấy khó hiểu chỗ khác."

"Gì vậy?"

"Nếu như những gì mà người này nói là đúng." Dương Nhất cúi đầu, "Có người đã biến mất ngay trước mắt chúng ta và những người khác bằng cách nào đó đã quên đi mất người ấy. Chỉ có một mình cậu ta là còn nhớ chuyện này, bản thân đây đã là một gánh nặng rồi, đặc biệt là khi những người khác hoàn toàn không tin cậu ta. Thế nhưng tại sao cậu ấy lại điềm tĩnh đến như vậy?"

Tôn Chi chớp mắt, "Hả?"

"Không sợ hãi, không lo lắng, thậm chí còn không cảm thấy bị cô lập, không cảm thấy bất cứ gánh nặng nào, làm sao mà cậu ta có thể làm được như vậy?"

"Đó không phải càng là dấu hiệu cho thấy cậu ta đang nói dối sao?" Tôn Chi tức giận, "Chỉ có kẻ dối trá mới bình tĩnh như vậy ở thời điểm như bây giờ thôi, bởi vì chưa từng có điều gì khủng khiếp như lời cậu ta nói xảy ra cả!"

"Shh, shh, bình tĩnh đi." Hạ Lạc Vũ bước qua và mỉm cười ra hiệu Tôn Chi im lặng, "Mặc dù cậu Thập không có bằng chứng rằng mình đúng, thế nhưng tương tự, chúng ta cũng không thể hoàn toàn cho là cậu Thập đang nói dối được, bởi trong một sân chơi đe doạ đến tính mạng của tất cả mọi người như thế này, nói dối không đem lại lợi ích gì cả."

Dù Tôn Chi muốn nói tiếp, thế nhưng cô miễn cưỡng ngậm miệng lại, cân nhắc đến việc người đàn ông này là Đội Phó của Đơn Vị Đặc Biệt và thủ lĩnh của cô cũng đang có mặt. Theo lập trường của cô, một người hoàn toàn không cần phải có lý do để nói dối, dù sao đi chăng nữa, cậu ta cũng chỉ là đang cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi. Nếu không, thì tại sao cậu ta lại đi nhuộm tóc thành màu trắng như thế, và lại còn chỉ nhuộm mỗi nửa dưới như muốn trở nên nổi bật vậy cơ chứ?

Đúng lúc đó, Thập Tư quay trở lại, thế nhưng lần này cậu không về tay không, mà mang theo một cái thang không quá dài, và nắm chặt hai chiếc tua vít trong tay. Nhóm người hết sức ngạc nhiên nhìn chỗ dụng cụ trong tay cậu, lúc này bọn họ cũng không có ý tưởng nào tốt hơn thế cả.

Bây giờ điều duy nhất mà bọn họ biết rõ chính là có gì đó không đúng với cái đồng hồ này, ngoài ra không có điều gì chắc chắn cả. Thế nhưng không ai muốn thử di chuyển chiếc đồng hồ này suốt từ nãy; do là Người Sống Sót nên bọn họ luôn rất thận trọng, bởi các sân chơi luôn đầy rẫy những cạm bẫy, vì vậy mà bọn họ vô thức tránh làm bất cứ điều gì có khả năng xảy ra chuyện xấu.

"Này! Cậu có tỉnh táo không đấy?" Tôn Chi chạy qua, "Cậu định làm gì vậy?"

"Tìm mấy cái... bằng chứng."

Tôn Chi muốn ngăn cản cậu, thế nhưng lại bị Dương Nhất kéo về và lắc đầu với cô. Những người có mặt đều nhìn Thập Tư, ngầm đồng ý với hành động của cậu. Bọn họ cũng thắc mắc điều gì sẽ xảy ra nếu gỡ cái đồng hồ khỏi tường. Tình hình hiện tại quá kì lạ, đã không có gì xảy ra suốt hơn hai tiếng rồi.

Nếu có biến cố xảy ra, thì có khi mới có đột phá.

Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7

Leo lên thang, Thập Tư lấy cái đồng hồ cố định trên tường xuống. Cậu lật nó lại, thế nhưng không nhìn thấy bất cứ chỗ nào để chỉnh giờ ở mặt sau đồng hồ, và cái đồng hồ này chỗ nào cũng kỳ lạ, nó không có bất kỳ ốc vít nào có thể tháo rời được.

Lắc mạnh nó, Thập Tư cũng không nghe thấy tiếng lạch cạch của các bộ phận.

"Nó trông không giống với một chiếc đồng hồ bình thường." Hợp Tâm đứng bên cạnh và ghi chú vào sổ tay của mình, "Cậu có nhìn thấy bất cứ cổng kết nối nào không?"

"Cho đến giờ thì không." Thập Tư bình tĩnh đáp, nói xong cậu buông tay, và trong ánh nhìn thảng thốt của nhóm người, chiếc đồng hồ rơi mạnh xuống đất tạo nên âm thanh chói tai.

"Rơi... rơi rồi?"

Dưới những con mắt kinh ngạc của đám người, chiếc đồng hồ rơi xuống sàn, biến thành ánh sáng và biến mất, và ngay sau đó, một chiếc đồng hồ không chút sứt mẻ lại xuất hiện ở trên tường. Thập Tư nhìn chiếc đồng hồ và thở dài có phần tiếc nuối, "Có vẻ như chúng ta không thể tìm được bất kì bằng chứng nào từ chiếc đồng hồ này rồi."

Thập Tư leo xuống khỏi thang và lục tục cất dụng cụ đi, mọi người nhìn bóng lưng của cậu, và sau đó Dương Nhất bước lên.

"Thực sự quá liều lĩnh, cậu ta bị làm sao vậy? Ninh Dương Tắc, các anh cứ thế mà nhìn cậu ta đùa nghịch như vậy à? Nhỡ vừa nãy có chuyện gì xảy ra thì sao?"

"Về lí thuyết, việc thử làm mấy chuyện như vậy là bình thường thôi." Hợp Tâm không cho rằng Thập Tư đã làm gì sai, "Trong tình huống không có bất cứ điểm đột phá nào như hiện tại, chúng ta chỉ có thể bắt đầu với cái đồng hồ này. Kể cả khi Thập Tư không làm như vậy, tôi cũng sẽ mở cái đồng hồ ra xem có gì không."

Dương Nhất cau mày rồi đưa tay kéo vành mũ, "Cứ việc làm mấy cái thử nghiệm của mấy người, nhưng đừng có kéo chúng tôi theo."

"Thận trọng quá cũng không tốt đâu."

Ninh Dương Tắc nhanh chóng bước ra để giải vây, "Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi vấn đề này nữa, ở đây chỉ có 10 người chúng ta, ta chỉ có thể an toàn thoát ra khỏi đây khi hành động cùng nhau mà thôi. Ít nhất thì giờ chúng ta đã biết được rằng cái đồng hồ không thể bị phá hủy hay biến dạng, đúng chứ?"

Mặc dù bầu không khí còn nóng giận, nhưng quả thật là như vậy, điểm duy nhất bọn họ có thể chắc chắn bây giờ chính là chiếc đồng hồ này, và nếu nó không thể bị phá hủy, thì họ quả thật cần phải cật lực tìm hiểu nó.

[ Đồng hồ không thể bị phá => 100% bất thường => phải tìm hiểu thui _Trans_ ]

Vì vậy mà khi Thập Tư trở lại, cậu nhìn thấy những người còn lại đang nghiên cứu cái đồng hồ.

Bọn họ cố dùng những phương thức khác nhau để khiến cho cái đồng hồ có phản ứng, thậm chí còn làm hỏng cả mặt đồng hồ, thế nhưng tất cả đều vô ích, chiếc đồng hồ vẫn cứ chạy bình thường, và các kim vẫn đang quay tròn.

Thập Tư dựa người vào tường, cậu tìm điện thoại từ trong túi, thế rồi chĩa nó về phía Kiều Tinh Dã, người hiện đang là số 1.

"Còn ba phút nữa là tròn một giờ."

Lúc này Kiều Tinh Dã đang hòa vào trong đám đông xem xét cái đồng hồ, khó để mà nhìn ra anh ta. Hợp Tâm đứng bên đang ghi chép thông tin, cứ mỗi mười phút anh lại ghi tên và con số của những người đang có mặt một lần để đảm bảo thông tin được ghi là chính xác.

"2:59." Hợp Tâm liếc nhìn thời gian và rồi bắt đầu ghi lại thông tin lần nữa.

Ngay khi kim phút điểm đến số mười hai, chiếc đồng hồ kêu vang báo hiệu thêm một giờ nữa đã trôi qua, và Thập Tư tiếp tục nghe thấy âm thanh từ cái đồng hồ đó.

"Số 1 đang biến mất!"

Tay của Hợp Tâm chợt khựng lại, và anh ta đơ người trong khoảng ba giây, tay nắm chặt cây bút và mặt hướng chằm chằm về phía tờ giấy, không biết đang nhìn cái gì.

Thập Tư bấm nút, chụp liên tục vài tấm ảnh. Trong camera, cậu có thể thấy rõ Kiều Tinh Dã ngay tức khắc biến thành không khí, trong khi những người xung quanh anh ta hoàn toàn không hề nhận ra.

"Số 1 đã biến mất!"

Giọng nói kia lần nữa vang lên.

Hợp Tâm tiếp tục viết ghi chú, và khi viết xong anh ta gật đầu, chỉ có 9 con số và 9 cái tên trên tờ giấy đó.

Thập Tư nhìn những bức ảnh cậu đã chụp. Trong những tấm hình đó không hề có Kiều Tinh Dã đã biến mất, chỉ có những người khác tụ tập xung quanh để nghiên cứu cái đồng hồ, ngoại trừ việc ở giữa bọn họ, có một chỗ trống rất rõ ràng, và sự trống rỗng ấy là bằng chứng cho thấy Kiều Tinh Dã đã tồn tại.

Nhưng cái này không thể dùng làm bằng chứng được.

Thập Tư cúi đầu, điện thoại nắm chặt trong tay. Cậu không cảm thấy tồi tệ vì những người còn lại không tin mình. Cậu chỉ là cảm thấy tình hình có vẻ vô vọng, thậm chí là bất lực.

Mỗi người có một con số, và họ sẽ biến mất từng người một theo thứ tự các con số mỗi khi một giờ đồng hồ trôi qua. Không có giải pháp nào và cũng không có lối thoát, một vấn đề hoàn toàn cũng như tuyệt đối không thể giải được. Trong vô hạn lưu giới, những con người kia đã phải đối mặt với các thử thách như thế này sao?

"Ngay cả trong vô hạn lưu giới cũng không có sân chơi nào là không thể vượt qua cả."

Thập Tư ngẩng đầu nhìn Hạ Lạc Vũ đứng bên cạnh mình, khác với thái độ có phần thất thường trước đó, lần này anh ta nhìn trông có vẻ ôn hòa, "Mặc dù tôi chưa bao giờ bước vào sân chơi, và là một người bình thường giống như cậu, thế nhưng tôi đã đọc rất nhiều thông tin về sân chơi rồi. Bởi vậy nên tôi rút ra được một kết luận: không có sân chơi nào là tuyệt đối không thể giải quyết được. Thử nghĩ mà xem, đến cả sân chơi kinh hoàng trước đó cũng đã bị cậu phá giải kia mà, điều đó chứng tỏ nhất định phải có giải pháp nào đó."

"Thế nhưng hiện tại chúng ta thậm chí còn không biết điều gì đang xảy ra ở đây mà."

"Không, những người duy nhất không biết chỉ có chúng tôi thôi, cậu đã tìm ra được luật chơi chính xác của màn chơi rồi." Hạ Lạc Vũ mỉm cười và kiên định nhìn Thập Tư, "Tôi sẽ tin lời của cậu."

Thập Tư nhìn về phía Hạ Lạc Vũ, "Anh tin rằng thật sự có người đã biến mất à?"

"Trong ký ức của tôi, chỉ có duy nhất chín người bị giam trong sân chơi và đã ở đây trong ba giờ đồng hồ mà không có chút tiến triển nào, điều này là rất khó tin dù cho có nghĩ như thế nào đi chăng nữa." Hạ Lạc Vũ cúi đầu, "Không sân chơi nào có thể tiếp diễn trong ba giờ đồng hồ mà không có chút biến đổi nào cả."

Các sân chơi trong vô hạn lưu giới là những màn chơi sinh tử thật sự, không có một màn chơi nào trong số đó là có thể được reset hay thậm chí là lưu trữ lại cả. Những sân chơi đó chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là giết chết nhiều người nhất có thể.

Vậy nên làm sao mà lại có một sân chơi cho phép tất cả sống nhăn răng suốt ba giờ đồng hồ được?

"Vậy sao?" Thập Tư không cảm thấy phấn khích khi được tin tưởng, thậm chí giọng điệu của cậu cũng không thay đổi nhiều, "Tin hay không thì tùy anh, tôi cũng chưa có giải pháp nào đâu."

"Tôi sẽ giúp cậu."

Thập Tư nhìn anh ta, "Gì cơ?"

Khẽ thở dài, Hạ Lạc Vũ kéo tay áo lên, và ở mặt trong cánh tay của anh ta, con số 1 trông rõ nét một cách kỳ lạ. Anh ta nhìn con số đó rồi lại nhìn Thập Tư.

"..Số 1."

"Nếu những gì mà cậu nói là đúng, cứ mỗi một giờ trôi qua người số 1 lại chết, thế thì tiếp theo là đến lượt tôi rồi." Hạ Lạc Vũ hạ tay áo xuống, "Nếu như tôi chết, thì khi ấy sẽ để lại được nhiều bằng chứng. Trong Đơn Vị Đặc Biệt, các dấu vết cho sự tồn tại của tôi sẽ không dễ để mà xóa bỏ đâu, ngay cả khi ký ức của mọi người có bị ngụy tạo thành ký ức mới, thì vẫn sẽ tồn tại những lỗ hổng. Thập Tư, cậu hãy nắm lấy cơ hội này."

"Nhưng..."

"Không có nhưng gì hết." Hạ Lạc Vũ trở nên cứng rắn khác thường, "Một nửa chỗ tài liệu chất đống trên bàn trong văn phòng có chữ ký của tôi, mặt sau của máy pha cà phê có khắc tên của tôi, trang chủ của forum có ID cá nhân của tôi. Ngay cả khi tất cả những thứ này biến mất, chỉ cần đến chỗ Ninh Dương Tắc và hỏi anh ấy tại sao Đơn Vị Đặc Biệt lại không có đội phó thôi."

Thập Tư có chút kinh ngạc nhìn anh ta, "Tại sao?"

Tại sao anh ta lại đối mặt với cái chết của chính mình một cách thẳng thắn đến như vậy...

Hạ Lạc Vũ không trả lời, anh ta chỉ khẽ mỉm cười trước khi nhẹ nhàng cất tiếng, "Xin cậu, hãy nhớ đến sự tồn tại của tôi và nói cho những người khác biết rằng tôi đã từng tồn tại."