Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 32: Màn chơi xui rủi



Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)

Engraw: Exiled Rebels

Trans+Editor: JfourRVS⁷

Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Dù cho có người đã dũng cảm quyết định đi đến chỗ chết, Thập Tư cũng không thấy dễ chịu gì khi phải nhìn một người biến mất.

Hạ Lạc Vũ đã quay lại với những người khác để nghiên cứu chiếc đồng hồ trên tay. Thập Tư chậm rãi ngồi dựa xuống tường, ôm lấy đầu gối, nhìn trông có chút cô đơn, thế rồi cậu mặt không biểu tình nhìn đám người Hạ Lạc Vũ. Chiếc điện thoại trong tay cậu bị siết chặt.

Kí ức của mọi người đều bị chỉnh sửa, bọn họ chỉ nhớ rằng mình đã bị mắc kẹt trong sân chơi với tổng chín người, không nhớ được những người đã biến mất. Những cái tên mà Hợp Tâm ghi lại sẽ tự động bị xóa một phần sau khi có người biến mất, những bức ảnh cũng sẽ bị làm giả, điều đó có nghĩa là những thứ này đều vô dụng.

Rốt cuộc, cậu phải tìm manh mối ở đâu cơ chứ?

Thập Tư chậm rãi đứng dậy, nhìn điện thoại, sau một lúc cậu khẽ nheo mắt.

Trước khi Phong Kiến Thành biến mất, anh ta từng nói chuyện một mình với Hợp Tâm phải không nhỉ? Nếu là như vậy, thì vì Phong Kiến Thành đã biến mất, việc Hợp Tâm tự nói chuyện một mình trông sẽ có vẻ kỳ lạ, vậy nên đây có thể được coi là bằng chứng.

Thập Tư nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Cuộc trò chuyện của Phong Kiến Thành và Hợp Tâm diễn ra phía trước văn phòng Đơn Vị Đặc Biệt. Tất cả những gì cậu phải làm là đi tìm camera giám sát ở hành lang để xem toàn bộ sự việc, và hy vọng rằng camera giám sát đang hoạt động bình thường.

Không dễ gì mà tìm được phòng giám sát. Hầu như chẳng có nơi nào lại đi công khai phòng giám sát tổng bộ của họ cả, nhất là một tổ chức cấp quốc gia như Đơn Vị Đặc Biệt. Thập Tư phải mất rất lâu mới nhìn thấy tấm biển hiệu của phòng giám sát ở một chỗ rất khuất. Cậu cố gắng đẩy cửa. Cuối cùng cánh cửa cũng bị đẩy ra với một tiếng cọt kẹt.

Vô số màn hình sáng trưng hiện ra trước mắt Thập Tư, khắp nơi đều có camera an ninh. Trên màn hình hiển thị thời gian, thế nhưng nó lại chỉ giờ giống với thời gian trên chiếc đồng hồ ở hành lang.

03:36:57

Cậu thực sự mất những gần nửa tiếng mới tìm được căn phòng giám sát này.

Thập Tư cần phải tìm ra thời điểm chính xác lúc hệ thống camera bị thao túng. Cậu bắt đầu kiểm tra cảnh quay trước đó của camera giám sát, điều chỉnh thời gian về thời điểm một vài phút trước lúc 3 giờ, sau đó chuyển sang camera an ninh ở hành lang. Cậu có thể thấy rõ hình ảnh những người kia đang xem xét chiếc đồng hồ, Hợp Tâm đang ghi chép dữ liệu, thế nhưng không hề có Kiều Tinh Dã trong đám người và cũng không có ai đang nói chuyện với không khí cả.

Thập Tư khẽ cau mày, một phút trôi qua và thời gian hiện chỉ 3 giờ, lúc này cậu có thể thấy rõ cảnh mình đang lấy máy ảnh ra chĩa vào những người kia, cùng với ba giây đơ người của Hợp Tâm trong khi đang ghi chép.

Dù vậy, vẫn không có ai cả.

Đó là một sự biến mất hoàn toàn, thậm chí không để lại chút dấu vết nào trong đoạn phim giám sát.

Thập Tư im lặng một lúc, sau đó cậu tua đoạn phim về lúc 2 giờ. Kiều Tinh Dã chưa từng xuất hiện trên màn hình và cũng không có dấu vết nào về sự hiện diện của Tâm Bình.

Mặc dù trong đầu đã có kết quả, Thập Tư vẫn tua ngược thời gian một chút, cậu tìm kiếm bóng dáng của Phong Kiến Thành trong đoạn phim, nhưng dù là trước hay sau 1 giờ thì cũng đều không có ai khác. Chỉ có chín người còn sống ở trên màn hình, bọn họ rải rác ở khắp mọi hướng, và không có điểm nào đáng nghi cả.

Thập Tư không biết Phong Kiến Thành đã đi đâu, cũng không biết anh ta biến mất ở chỗ nào, có lẽ cho đến giây phút cuối cùng khi biến mất, anh ta vẫn đang ở một mình.

Thời gian được tua lại một chút, về lúc bọn họ nói chuyện trong văn phòng và rồi rời đi, tổng cộng có chín người bước ra khỏi văn phòng, không hề nói gì. Hợp Tâm cũng không nói chuyện với ai, và mỗi người tự mình lựa chọn một hướng để rời đi.

Có vẻ như phương pháp này cũng không đem lại kết quả gì a.

Thập Tư thở dài, không còn lựa chọn nào khác và đành phải kéo dòng thời gian về lại từ đầu. Thế nhưng khi cậu vừa làm vậy, một âm thanh chói tai vang lên, toàn bộ màn hình đột nhiên nhấp nháy chói mắt.

"Gì vậy?" Thập Tư sửng sốt nhìn màn hình và chớp chớp mắt, "Chuyện gì thế này?"

Trên màn hình, các đường sọc đang không ngừng nhảy lên. Thập Tư không rời đi, cũng không cố gắng điều chỉnh thời gian, cậu chỉ quan sát màn hình cho đến khi nó dần dần trở lại bình thường. Cậu liếc nhìn góc dưới bên phải màn hình hiển thị thời gian, nó ghi: 00:00:00.

Đó là lúc khởi đầu của mọi chuyện.

Thập Tư nhìn thấy cảnh mọi người tụ tập lại, họ đều đứng ở hành lang phía trước văn phòng của Đơn Vị Đặc Biệt, có 12 người, thế nhưng đúng lúc đó, màn hình dừng lại, một kí hiệu tạm dừng lớn nhảy ra. Người Thập Tư đang hơi ngả về phía sau, nút dừng này không phải do cậu làm.

Thập Tư vô thức nhìn về phía góc dưới bên phải, và kinh ngạc phát hiện ra thời gian vẫn đang là 00:00:00.

"Phong Kiến Thành, Tâm Bình, Kiều Tinh Dã, Hạ Lạc Vũ..." Thập Tư nhìn vào màn hình đang tạm dừng, "Toàn bộ các con số lúc đầu đều có ở đây. Ban đầu, chiếc đồng hồ đã dùng khoảng cách để xác định con số, và Phong Kiến Thành trở thành số 1, bởi vì anh ta đã ở gần nó nhất."

Lấy điện thoại ra để chụp lại màn hình, Thập Tư đang định tiếp tục xem, thế nhưng lúc này, cậu đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng với màn hình.

Rõ ràng là nó đang bị tạm dừng, và hình ảnh vẫn đứng yên, ngay cả thời gian ở góc dưới bên phải cũng vẫn là 00:00:00, thế nhưng, chiếc đồng hồ trên tường lại đang rung chuyển.

Crack,

Lớp kính trên bề mặt nó nứt ra, chiếc đồng hồ treo trên tường bắt đầu rỉ máu, và một thứ dính đầy máu bò ra từ mặt đồng hồ. Thập Tư quan sát nó bò trên mặt đất, bò tới tận người Phong Kiến Thành. Bàn tay của nó nắm lấy mắt cá chân anh ta. Phong Kiến Thành đột nhiên không còn bất động, như sống dậy mà bắt đầu di chuyển.

Thập Tư có thể nhìn thấy rõ cảnh quay khuôn mặt méo mó của Phong Kiến Thành, anh ta liều mạng vùng vẫy, thế nhưng lại hoàn toàn không thể thoát ra được, chỉ có thể bị bóng đen này nuốt chửng từng chút một.

Màn hình lập tức nhảy lên sau một âm thanh chói tai khác, và khi Thập Tư nhìn xuống góc dưới bên phải, thời gian là 1:00:00, màn hình hiện ra hành lang với chiếc đồng hồ quỷ dị ở trên tường.

Đó là thời điểm mà cậu nghe thấy câu "Số 1 đang biến mất" đầu tiên.

Bàn tay khẽ run lên, Thập Tư lại đặt thời gian về 0:00, và sau khi hiện lên màn hình quen thuộc thì video tiếp tục đứng hình. Họ vẫn đang đứng ở chỗ cũ, thế nhưng Phong Kiến Thành đã biến mất, chỉ còn sót lại một vũng máu. Con quái vật bên trong lại bò ra, thế nhưng lần này nó nhắm vào Tâm Bình.

Sau khi đấu tranh thất bại, Tâm Bình biến mất, và màn hình lại nhảy lên, lần này là 2:00:00, mọi người trên màn hình đều đứng yên, gương mặt ai nấy đều hoang mang.

Không còn tua lại đoạn phim nữa, đôi mắt Thập Tư có chút ngây ra trong khi cậu chậm rãi chống khuỷu tay lên trên bàn.

Đây chính là quy luật sao?

Mỗi tiếng, đến đúng giờ con quái vật sẽ đến để xóa sổ một người. Nó quay về thời điểm bắt đầu để giết người kia, và vì đã bị giết ngay từ đầu, người đó sẽ không còn tồn tại trong quá khứ nữa, nên cũng không còn tương lai, vì vậy mà mọi người có mặt đều sẽ quên mất người đó, bởi vì người này đã chết từ trước khi màn chơi bắt đầu rồi.

Vậy bây giờ phải làm gì đây?

Con quái vật này có năng lực quay ngược thời gian, thế nhưng bọn họ lại chỉ là những người bình thường, và ngay cả những Người Sống Sót cũng không có cách nào để đưa mình quay ngược thời gian cả.

Thập Tư không nghiền ngẫm chuyện này nữa, vì đột nhiên cậu nhìn thấy thời gian hiển thị phía dưới: 03:56:23, còn chưa đầy bốn phút là sẽ kết thúc thêm một giờ.

Thập Tư vội vàng ra khỏi phòng giám sát, chạy về phía trước, chân tăng tốc hết sức.

Cậu cần phải đến kịp...

Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7

Ở một diễn biến khác, nhóm người ở lại vẫn chưa tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì cái đồng hồ không thể bị tổn hại, dù cho bọn họ có sử dụng vũ khí gì đi nữa. Ngồi trên hành lang xung quanh chiếc đồng hồ, trên mặt mỗi người đều có chút thất vọng, vì dù sao, nó cũng là manh mối duy nhất của bọn họ.

"Thập Tư đâu?" Ninh Dương Tắc nhìn xung quanh, "Cậu ấy lại đi đâu rồi?"

"Điều đó không quan trọng, biết đâu ta sẽ tìm được manh mối làm sáng tỏ tình hình đôi chút." Hạ Lạc Vũ không để tâm lắm, hai tay anh vẫn cầm chiếc đồng hồ, "À mà, chẳng phải sắp đến giờ rồi sao?"

"A." Ninh Dương Tắc nhìn đồng hồ, "Còn có mấy phút thôi."

Tâm trạng của mọi người đều không được tốt, cho đến giờ, dù vẫn chưa có chuyện gì xảy ra thế nhưng bọn họ đã bị giam cầm ở đây đến mức gần như là mất hết tinh thần chiến đấu rồi. Họ cảm thấy hoang mang vô cùng, không biết phải đi theo phương hướng nào nữa. Nếu như được chọn, có lẽ hầu hết bọn họ đều sẽ lựa chọn một sân chơi nào đó thú vị hơn chút.

Ít ra thì trong đó có manh mối ở khắp mọi nơi.

Trong hành lang yên tĩnh, vắng lặng, đột nhiên có tiếng bước chân chạy đến ngày càng rõ ràng, và khi bọn họ nhìn về phía cuối hành lang, Thập Tư từ trên cầu thang lao xuống. Thế nhưng ngay sau đó,

CẠCH

"Số 1 đang biến mất!"

Thập Tư dừng bước, khẽ hít một hơi. Ở giữa đám người, Hạ Lạc Vũ biến mất khỏi không gian, chiếc đồng hồ rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

"Số 1 đã biến mất!"

Câu 'Số 1 đang biến mất' đầu tiên là chỉ con quái vật đang quay về quá khứ, và câu 'Số 1 đã biến mất' thứ hai là nói con quái vật đã tiêu diệt thành công số 1 hiện tại.

Thập Tư chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chiếc đồng hồ trên mặt sàn, đôi mắt đen vô cùng tập trung. Một lúc sau cậu kéo tay áo ra; con số trên cánh tay cậu đã trở thành 3.

"Sao cô lại không cầm đồng hồ đàng hoàng vậy, Tôn Chi?" Dương Nhất nhìn Tôn Chi, "Nãy nó rơi xuống đất làm cho tôi thót cả tim."

"Tôi xin lỗi!" Tôn Chi vội vàng nhặt cái đồng hồ lên, "Tay tôi bị trượt nên làm rơi nó xuống sàn mất."

"Không sao đâu, chiếc đồng hồ này cũng không phải vật gì quan trọng, không cần phải tốn thời gian vào nó nữa, Thập Tư cũng đã về rồi." Ninh Dương Tắc đứng lên, "Tuy không muốn nói như này, thế nhưng chúng ta hiện giờ rốt cuộc chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi, tôi nghĩ bây giờ ta nên di chuyển đến những nơi khác để tìm kiếm manh mối."

Từ dưới sàn đứng lên, Thập Tư đi thẳng qua đám người, theo sau là những ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cậu. Cậu đẩy cửa văn phòng và bước vào, không quan tâm đến bọn họ trong khi bắt đầu xem xét các tài liệu ở trên bàn. Ninh Dương Tắc đi theo cậu, kinh ngạc.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Tìm vài thứ." Thập Tư lật đống giấy tờ lên, thế rồi quay về phía máy pha cà phê. Dưới những ánh mắt hết sức bối rối của đám người, cậu lật hẳn cái máy pha cà phê lại để nhìn kỹ hơn, cuối cùng cậu mở máy tính ra và vào trang chủ forum.

Nhưng không may thay...

Trong các tài liệu chỉ có tên của Ninh Dương Tắc, vết xước trên máy pha cà phê trông không khác gì chữ viết của trẻ con, và thông tin đăng nhập của máy tính cũng là của Ninh Dương Tắc.

Hạ Lạc Vũ đã hoàn toàn biến mất.

"Cậu đang làm cái quái gì thế hả, Thập Tư?" Ninh Dương Tắc đi tới và nắm lấy cổ tay Thập Tư, "Cậu không được lục lọi đồ của Đơn Vị Đặc Biệt như vậy."

"Chờ một lát." Thập Tư nhìn Ninh Dương Tắc, "Đội Trưởng Ninh, anh có biết dùng máy tính không?"

"Máy tính?" Ninh Dương Tắc nghĩ nghĩ, "Có, nhưng tôi dùng không thạo lắm."

Thập Tư nhìn thông tin đăng nhập của Ninh Dương Tắc trên trang chính của forum, "Thế nhưng forum này là do anh tạo ra, và anh cũng là người duy trì nó hàng ngày, không phải sao?"

"Về chuyện đó..." Ninh Dương Tắc sửng sốt và mở miệng, thế nhưng lại không biết nói gì, theo bản năng buông tay Thập Tư ra, anh ta ngơ ngác đứng tại chỗ, "Đúng vậy, hẳn là tôi đã tạo ra forum này để ứng phó với sự trở lại nhanh chóng của những Người Sống Sót, thế nhưng tôi lại không giỏi máy tính, vậy tôi đã tạo ra forum này bằng cách nào chứ?"

Dương Nhất và những người khác đứng ở cửa nhìn nhau, không phát ra tiếng nào để tránh làm phiền bọn họ.

"Đội Phó của anh đâu?" Thập Tư nhìn anh ta, "Đơn Vị Thanh Tra có một Đội Trưởng và Đội Phó, vậy nên Đơn Vị Đặc Biệt cũng phải có một Đội Phó. Đội Phó của anh, anh ta đi đâu mất rồi?"

"Đội Phó của tôi..."

Ninh Dương Tắc lẩm bẩm, "Đơn Vị Đặc Biệt có một Đội Phó ư?"

"Các tổ chức được thành lập dành cho Người Sống Sót và sân chơi hiện giờ đều có một Đội Trưởng và một Đội Phó để cân bằng vị trí của tổ chức mới cũng như duy trì trật tự cơ bản." Hợp Tâm bước vào và nhìn Ninh Dương Tắc, dường như anh ta đã hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, "Đơn Vị Đặc Biệt hiện chính là tổ chức quan trọng nhất và sẽ không vô cớ thiếu đi Đội Phó. Ninh Dương Tắc, Đội Phó của anh đã biến mất rồi."

"...Biến mất." Ninh Dương Tắc nhìn Thập Tư, "Tôi có một Đội Phó? Và anh ta đã biến mất ư?"

Thập Tư đi ra khỏi văn phòng, sau đó vẫy tay với những người còn lại, "Đi theo tôi."

Vô thức nhìn Hợp Tâm, Ninh Dương Tắc hiện đang rơi vào tình trạng tự nghi ngờ bản thân và khả năng phán đoán của anh đang nhanh chóng giảm xuống, vậy nên anh lựa chọn tin tưởng vào phán đoán của người đồng đội cũ Hợp Tâm.

"Hãy tin tưởng cậu ấy, bây giờ cách duy nhất để tiếp tục là tin tưởng cậu ấy." Hợp Tâm nói tiếp, "Ngay từ đầu cậu ấy đã nói với chúng ta rằng có người đã biến mất. Mặc dù lúc đó chúng ta đã không tin hoàn toàn bởi vì cậu ấy không có đủ bằng chứng trong tay, thế nhưng bây giờ đúng là đã xảy ra chuyện không thể giải thích được."

Dương Nhất tiếp lời, "Nếu như những gì mà cậu ta đã nói là sự thật, vậy thì đến giờ bốn người đã hoàn toàn biến mất rồi."

"Sự thật phải được đưa ra ánh sáng!"

Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7

Đám người đi theo Thập Tư đến phòng giám sát biệt lập, và mặc dù chỉ còn lại tám người, thế nhưng bọn họ vẫn lấp đầy phòng giám sát. Thập Tư kéo đoạn phim về số 0, và cũng giống như trước đó, đoạn phim giám sát bắt đầu nhấp nháy rất nhanh, và khi màn hình từ từ khôi phục, mọi người có thể nhìn thấy cảnh quay lúc bọn họ vừa mới bước vào sân chơi.

"...Những người đó là ai?" Tôn Chi nhìn những người trên màn hình, sau đó nhìn vết máu trên mặt đất và hai con người xa lạ, "Bọn họ là ai vậy?"

"Tôi không biết." Dương Nhất nhìn hai người kia, "Không nhớ nổi."

Cái bóng đen bò ra khỏi chiếc đồng hồ, người bị nó bắt bắt đầu bỏ chạy, nhưng không thoát ra được và rồi bị nuốt chửng, sau đó màn hình nhấp nháy và cuối cùng nhảy về đúng 3 giờ.

Thập Tư vô cảm tua lại đoạn phim; vẫn là khung hình đó, vẫn cái bóng ma quái đó bò ra khỏi chiếc đồng hồ.

Thời gian quay ngược về Hạ Lạc Vũ, và thời điểm ý thức được chuyện gì đang xảy ra, anh ta nhanh chóng bỏ chạy. Thế nhưng Hạ Lạc Vũ chỉ là một người bình thường không có năng lực đặc biệt, nên không thể nào phản kháng. Vào khoảnh khắc cuối cùng, anh ta ném một hòn đá về phía cái đồng hồ. Hòn đá va mạnh vào đồng hồ, để lại một vệt trắng.

Thế nhưng vẫn không làm được gì.

Màn hình lại nhảy lên, đến thời điểm 4 giờ.

"Anh ta là ai?" Ninh Dương Tắc nhìn Thập Tư, "Anh ta tên là gì?"

"Hạ Lạc Vũ." Thập Tư đứng lên, "Đội Phó của Đơn Vị Đặc Biệt: Hạ Lạc Vũ."

......

"Tôi đây! Xin lỗi!" Một người phụ nữ từ trụ sở Đơn Vị Đặc Biệt chạy vào nhanh như gió, đẩy theo một cái thùng lớn, cô mặc một chiếc áo nghiên cứu trắng và đi đôi giày thể thao cũng màu trắng trên chân, trông vô cùng nhếch nhác. Cô là Đội Phó của Đơn Vị Thanh Tra, Ngô Thu, và đồng thời là thành viên của Đơn Vị Thanh Tra mà người đàn ông trung niên đã liên lạc.

Người đàn ông trung niên nhìn cô, "Cô đến đây là tốt rồi, nhanh nhanh kiểm tra đi nào!"

"Được rồi, được rồi! Tôi sẽ kiểm tra ngay đây!" Ngô Thu lóng ngóng mở ba lô ra, thế nhưng khi cô vừa mới mở khóa kéo,

RẦM,

Toàn bộ đồ đạc trong ba lô bị văng tung tóe khắp mặt đất. Giật mình, cô vội vàng bắt đầu sắp xếp một cách lộn xộn, thế nhưng cô càng xếp thì lại càng loạn lên. "Tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn ngay!"

Người đàn ông trung niên nhìn cô, sau một lúc bất lực thở dài, "Tiểu Thu à, sao cô lại như vậy?"

"Tôi xin lỗi..." Ngô Thu gần như sắp khóc, nhìn trông như sắp thăng thiên đến nơi vì thấy hối lỗi.

Lúc này, những người còn lại của Đơn Vị Thanh Tra đang thở hổn hển đuổi theo, và một người trong số họ vội vàng tìm cặp kính trong túi ra và đưa nó cho Ngô Thu, "Đội Phó, cô đi nhanh quá đấy, không phải Đội Trưởng đã nói cô không được hành động một mình sao? Nhanh đeo kính vào và làm việc thôi."

"Được!" Ngô Thu vội vàng lấy kính đeo vào.

Cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ trên mặt đất đứng dậy trong khi tùy ý nhặt một dụng cụ lên, cô nhìn người đàn ông trung niên, với một vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, "Cần kiểm tra cái gì đây?"

"Cái đồng hồ đó, kiểm tra xem nó có liên quan đến sân chơi không."

"Một chiếc đồng hồ liên quan đến sân chơi à?" Ngô Thu mang dụng cụ vào trong văn phòng, giẫm lên vết máu trên mặt đất mà không thèm chớp mắt. Cô nhìn trông có phần thờ ơ và điềm tĩnh, hoàn toàn không giống lúc bước vào cửa lóng ngóng như một cô gái ngốc nghếch.

Đây chính là Đội Phó của Đơn Vị Thanh Tra, và khi đeo kính lên tính cách của cô ta sẽ biến đổi trở thành một con quỷ cuồng nghiên cứu. Trong Đơn Vị Thanh Tra, Hợp Tâm đã một tay thăng chức cho cô và hầu hết các nhiệm vụ dò tìm sân chơi đều là do Ngô Thu thực hiện.

Sau khi dùng dụng cụ kiểm tra chiếc đồng hồ một lần, cô khẽ cau mày, và sau lần kiểm tra thứ ba, Ngô Thu quay trở lại cùng dụng cụ.

"Không có sân chơi nào ở chỗ này."

"Cô nghiêm túc đấy à?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn Ngô Thu, "Nhưng thực sự là có 12 người đang mất tích, và còn có cả thi thể rơi xuống từ trên trần nhà đấy."

Ngô Thu nhặt cuốn sổ ghi chú của mình trên sàn lên, "Tôi chỉ nói chỗ này không có sân chơi nào, chứ đâu phải không có sân chơi nào mở ra."

Người đàn ông trung niên tức khắc ngừng lại.

"Cho đến nay, một sân chơi sẽ được giới hạn trong một địa điểm nào đó. Sân chơi sẽ trực tiếp khoanh tròn những địa điểm nhất định làm lãnh thổ, bao gồm cả những người bên trong. Nhưng sân chơi này ở đây lại là một loại mới, nó không mở ra ở một địa điểm cụ thể, mà tạo ra một không gian cho chính nó." Ngô Thu vẽ một bức tranh trừu tượng lên cuốn sổ, "Nói cách khác, nó đã mở ra một chiều không gian mới. Và việc 12 người mất tích bị kéo vào không gian cho màn chơi thì sao chứ? Chẳng phải nó nghe giống hệt với chế độ màn chơi của vô hạn lưu giới à?"

"Điều kiện để nó mở ra thì sao?" Người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi.

"Không có điều kiện nào cả." Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên sau lưng ông ta, Gian Niệm tựa người vào cửa sổ, "Đó là một kiểu sân chơi hoàn toàn dựa vào may mắn, được gọi là Thử thách Chết chóc trong vô hạn lưu giới."

"Chúc mừng đã đoán đúng không có thưởng." Ngô Thu búng ngón tay.

"Thử thách Chết chóc là một sân chơi không có bất kỳ quy tắc và điều kiện nào trong vô hạn lưu giới, không thể xác định được thời gian và địa điểm mở cửa của nó, giống như một đám mây lơ lửng trên không trung vậy. Đang trôi mà thấy vui, thì nó sẽ mở sân chơi ra. Khi đó, ta sẽ bị hút vào trong và trở thành một người tham dự trong màn chơi này. Đây thực sự là một màn chơi xui rủi."