Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 10: Để ý đến tôi



"Không thể." Lộ Chấp nói, "Quy tắc trường học không cho phép." "

"Quy định trường học còn quản tôi có ngủ giường cậu hay không à?" Phương Nghiên Duy đưa tay kéo khóa áo đồng phục của Lộ Chấp xuống dưới cùng, từ trong túi đồng phục học sinh móc ra chìa khóa, "Đó cũng là tôi vi phạm quy chế của trường, tôi muốn ngủ. "

Cậu chạy được vài mét, quay đầu nhìn tên mọt sách đang đứng dưới trưa nắng, áo khoác đồng phục mở rộng, ngây ngốc nhìn về phía cậu, như là không quá cao hứng.

"Học bá, tôi buồn ngủ quá." Cậu phất phất tay về phía Lộ Chấp, "Tôi ngủ rất gọn gàng, không làm kí túc của cậu lộn xộn đâu mà lo. "

Biết Lộ Chấp sẽ không đuổi theo, cậu nhàn nhã lững thững đi vào khu ký túc xá nam sinh, tìm được phòng tương ứng với dãy số trên chìa khóa mở cửa.

Giường của Lộ Chấp rất cứng, xung quanh còn bày đầy các loại sách.

Phương Nghiên Duy ngủ trưa, lưng đau nhức, trên trán còn bị có vết đỏ do từ điển Anh Trung thò ra ở dưới gối lằn lên, còn cảm thấy trên người mình dính mùi gỗ.

Nói đến chỗ này, cậu tự ngẫm thấy rằng Lộ Chấp người này có hơi lạnh lùng một chút, nhưng đối với cậu không sao cả..

Đồng hồ treo tường chỉ vào hai giờ hai mươi, tiếng chuông chuẩn bị vào tiết đã đánh.

Buổi chiều tiết học đầu tiên là tiếng Anh, giáo viên chủ nhiệm Trần Tang Du cầm một xấp bài tập vừa đi vào phòng học, bên cạnh cửa liền có thêm một bóng dáng.

"Báo cáo." Phương Nghiên Duy nói.

" Sao không đợi tan học rồi hãy đến?" Thầy Trần hỏi.

Phương Nghiên Duy: "Vậy em đi nhé? "

Thầy Trần nhét một bài kiểm tra đầy dấu gạch đỏ vào tay cậu: "Nhanh chóng trở lại chỗ ngồi ngươi. "

Tiết đầu buổi chiều, học tiếng Anh rất dễ khiến người ta buồn ngủ, chỉ có một mình thầy Trần đang tự mình cổ vũ.

Phương Nghiên Duy ngược lại do ngủ no quá, phá lệ ngồi sửa mấy câu sai.

"Phương ca." Hà Tuế Tuế dán tới, "Người Miêu Cương các cậu, buổi tối sẽ hát múa quanh lửa trại đúng không? "

" Lần sau cậu theo tôi về đi." Cậu nói, "Chúng tôi không chỉ có ca hát, mà còn nướng cậu trên lửa nữa. "

Hà Tuế Tuế: "..."

"Đúng rồi, Phương ca." Hà Tuế Tuế lại nói, "Tối nay sinh nhật Ngô Quảng, bọn họ hẹn KTV, ca hát uống rượu, có muốn đi cùng không, mấy nữ sinh nhờ em mời anh..."

"Thưa thầy." Thanh âm lạnh lùng ở hàng ghế sau lại vang lên, "Phương Nghiên Duy nói chuyện, làm phiền em nghe giảng. "

Phương Nghiên Duy quay đầu lại, lại đối diện với gương mặt lãnh đạm vô tội của Lộ Chấp.

" Cậu lại nghe thấy rồi à?" Cậu xem như phục hắn.

Cái tên Lộ Chấp này lên lớp chỉ tìm điểm xấu của cậu, đối với mấy hành động nhỏ của người khác lại làm như không thấy.

"Đừng gây ồn ào trong lớp." Trần lão sư tới, "Phương Nghiên Duy đi xuống cuối lớp nghe giảng. "

Đây vẫn là một người bị cáo trạng.

Phương Nghiên Duy dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào gáy Lộ Chấp, không nói gì cho đến khi tan học.

Thời gian buổi chiều trôi qua coi như nhanh, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Phương Nghiên Duy đã với lấy cặp sách định đi, vạt áo đồng phục học sinh đã bị người khác nắm chặt.

"Tổng vệ sinh, đến phiên tổ chúng ta." "Quy tắc trường học không được phép đi", Lộ Chấp nói.

Tổng vệ sinh là việc làm của cả một tổ, không phải cá nhân, Phương Nghiên Duy sẽ không trốn.

Nhưng cái tên Lộ Chấp này cứ mở miệng là nói đến nội quy trường học, cậu thật sự là một khắc cũng không nhịn được.

Cậu đứng bên cửa sổ, cầm giẻ lau, tháo găng tay Hà Tuế Tuế đưa tới: "Trường chúng ta có 99 quy định, ngoại trừ yêu sớm, tôi cũng không tin cậu ta không phạm một cái nào. "

Cậu đang định đeo găng tay để lau cửa sổ, thì một cây lau nhà nằm ngang liền chắn trước mắt cậu.

"Phương Nghiền Duy, lau nhà." Lộ Chấp nói.

"Dựa vào cái gì?" Lau sàn nhà chẳng có gì thú vị cả

"Bởi vì tôi là tổ trưởng kiêm nhiệm." Lộ Chấp bình tĩnh nói.

"Anh Phương em thay anh, em thay anh, anh đi lau bảng đen đi." Hà Tuế Tuế sợ Phương Nghiên Duy sẽ đánh Lộ Chấp, vội vàng hòa giải.

Phương Nghiên Duy cầm lấy khăn lau bảng, mới phát hiện trong lòng bàn tay mình còn nắm chặt cái túi trong suốt, bên trong có găng tay nhựa.

Gì đây?

Sản phẩm cao su?

Thật nguy hiểm, may mắn không đeo.

Lộ Chấp đây là, biết cậu bị dị ứng?

Bên ngoài hành lang lớp 1, một cặp vợ chồng già đang nhìn vào lớp học, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của một nhóm học sinh mặc đồng phục học sinh, cuối cùng cũng tìm thấy Lộ Chấp bên cửa sổ.

"Lộ Lộ." Bà lão mặt lộ vẻ lão thái thái vẫy tay, "Lại đây cho bà ngoại xem một chút. "

Phương Nghiên Duy theo thanh âm nhìn qua, là cảnh tượng cả nhà vui vẻ hòa thuận.

"Lộ Lộ chúng ta lại cao hơn rồi." Bà lão nói, "Vừa ngoan, thành tích lại tốt, lớn lên bình an vô sự, sau này khẳng định rất có tiền đồ. "

Nói xong, bà đưa một túi nho lớn vào trong tay Lộ Chấp.

Phương Nghiễn Duy ở một bên phủi bụi ở mép bục giảng.

Khoảng cách từ bục giảng đến ô cửa kính chỉ có 10 mét, cậu lại bỗng nhiên cảm giác có chút xa xôi.

Đây là học sinh giỏi, học sinh giỏi đều có gia đình.

Bất quá Lộ Chấp vẫn là một bộ dáng lạnh như băng, chỉ ngẫu nhiên đáp vài tiếng, nhìn qua cũng không cao hứng lắm.

Vợ chồng già khen người ta thêm một lần nữa, lúc này mới lưu luyến rời khỏi trường.

Việc dọn dẹp cũng đã được tiến hành gần xong.

"Cám ơn, mọi người vất vả rồi." Lộ Chấp đứng ở bên cạnh bàn, cởi nút túi nilon ra, "Cho mọi người ăn. "

- Học bá đúng là người tốt! Hà Tuế Tuế là người đầu tiên tiến lên, xách chùm nho đi.

Mấy bạn học khác cũng nhao nhao tiến lên.

Phương Nghiên Duy đứng trên bục giảng không nhúc nhích, trên má cọ cọ lau lau một khối phấn.

Lộ Chấp hất cằm nhìn người đang ngẩn ngơ trên bục giảng.

Vì thế Phương Nghiên Duy tiến lại gần, vỗ vỗ bả vai hắn: "Lộ Thần, tôi không ăn nho, thật sự muốn cảm ơn tôi à, thưởng chút gì đó khác đi? "

Lộ Chấp xòe ngón tay, đẩy mặt cậu ra.

Sau tiết tự học buổi tối, một nhóm học sinh lẻn ra khỏi trường, tiến vào một quán karaoke gần biển tiến.

"Ba mẹ tôi tối nay không ở nhà ha." Hà Tuế Tuế vẻ mặt hưng phấn, "Tôi muốn chơi đến bình minh. "

Phương Nghiên Duy đi theo bọn họ, vẻ mặt lười biếng.

"Thật khẩn trương thật kích thích." Mạc Ly nói, "Hôm nay tôi sẽ về trễ haha. "

"Bình thường chúng tôi lâu lâu đi chơi một lần, cảm thấy vô cùng đỉnh." Hà Tuế Tuế nói, "Phương ca ta vừa nhìn đã biết là một người nhìn đời qua mưa gió, thật bình tĩnh a. "

Phương Nghiên Duy mệt mỏi đi về phía trước, không nói lời nào.

Hà Tuế Tuế giơ tay chỉ một cái: "Thấy quán bar đối diện kia không? Phương ca bọn em bình thường đều ra vào trong đây, hôm nay tới nơi này, là cho anh thấy chút mặt mũi. "

Phương Nghiên Duy nhìn theo hướng cậu ta chỉ, một quán bar ẩn hiện ở góc đối diện đường, trong cửa sổ thủy tinh đèn cầu lóe lên chút ánh sáng hỗn loạn, nam nữ ăn mặc khoa trương lui tới, bầu không khí đèn đỏ rượu xanh đều mở ra, trên tấm biển màu kim loại rồng bay phượng múa viết một từ mở đầu bằng R.

Phương Nghiên Duy: ". "

Tôi chưa bao giờ đến đó.

Lần sau hãy thử đi.

Đám học sinh này vào phòng liền chơi điên cuồng, chiếm mic hát như điên, rồi lần lượt mang bia đã mua trước lên trên bàn.

Phương Nghiên Duy nghe tiếng hát, ngồi một mình trên một chiếc ghế sa lon, hai chân dài thả lỏng.

Không biết đồng phục của ai bị ném ra ngoài và treo ở góc bàn.

Phương Nghiên Duy đột nhiên nghĩ đến chiếc áo khoác đồng phục không tì vết trên người Lộ Chấp.

Học bá lúc này, hẳn là đang chăm chỉ học tập đi.

Màn hình điện thoại di động sáng lên một chút, có tin nhắn gửi tới.

[Ba]: Tiểu Nghiên, con đang ở Lộ Tự, phòng ngủ không sử dụng được. anh con dạo này muốn có thêm phòng, ba đã cho nó dùng rồi nhé.".

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Người hiếu kính như vậy, nó là người à?

[Ba]:...

Bia trên bàn đều bị tháo ra, Hà Tuế Tuế bọn họ một mình không biết rót bao nhiêu, trước mắt hắn chỉ còn lại một lon bia.

Phương Nghiên Duy chưa từng uống rượu, nhưng cậu cảm thấy tửu lượng của mình, hẳn là không tệ.

Cậu nhặt nó lên và nhấp một ngụm.

Bên trong quán bar "Release", một thân đồng phục học sinh ngồi trên ghế, trước mặt là một ly rượu mạnh mà Hoàng Mao đưa tới.

Hắn đặt khuỷu tay lên tay vịn sofa, giữa các ngón tay thon dài, khói lẳng lặng bốc cháy.

Ánh sáng xa xa lờ mờ, người đàn ông nắm lấy người phụ nữ ôm hôn, ly rượu thủy tinh ở giữa không trung đụng ra âm thanh thanh thúy.

Nữ sinh mặc thắt lưng ngắn trang điểm xinh đẹp đi tới, ngồi trên lưng sô pha, móng tay nhuộm thành màu đỏ vươn tay ra, lắc lư trước mắt Lộ Chấp, giơ tay một cái.

- Chấp ca, tối nay cần người bồi không?"

Lộ Chấp nhếch khóe miệng: "Đừng đến làm phiền tôi. "

"F*ck." Nữ sinh thay đổi khuôn mặt, "Lộ chấp anh thực sự là quá vô tình, loại yêu tinh nào sẽ quy*n rũ được anh đây? "

"Thôi đi Cố Điềm." Hoàng Mao cười nhạo, "Chấp ca bây giờ là đệ nhất lớp, điểm toán của cô chỉ được có 60 điểm mà dám bồi Chấp ca à? "

Cố Điềm cũng không xấu hổ, tùy tiện nói: "Ai ở trường trung học số 13 cũ mà lại không muốn bồi Chấp ca? "

"Chấp ca, em nghe bọn họ nói mấy ngày trước anh tới tiệm net?" Trong tay Hoàng Mao lắc lắc chìa khóa xe, trên mặt mang theo một dấu son môi, "Cửa tiệm kia cấu hình không tốt, nếu không bọn mình chuyển cấu hình eSports qua đó thì sao? "

"Không cần." Lộ Chấp nói.

Hắn đăng nhập wechat, màn hình điện thoại di động liền hiện lên 1 loạt tin nhắn.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Học bá?

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Đang học sao?

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Lộ thần.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Đừng đọc sách nữa, nhìn tôi này.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Tại sao cậu không bao giờ để ý đến người khác vậy.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Trong vòng một phút không trả lời tin nhắn của Phương ca đây, cậu sẽ bị đánh.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Đầu hơi choáng váng, nhìn thấy kẻ xấu rồi.

[Lộ chấp]: Nấm?

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Không ăn.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Tôi uống rượu, -------một lon lớn như này.

Lộ Chấp nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, dập dập tàn thuốc.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Bạn không biết tại sao tôi không ăn nho đúng không?

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Dù sao cậu cũng không xem tin nhắn của tôi, tôi muốn nói thì nói thôi.

[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Bởi vì bọn họ chỉ mua cho tên anh trai kia ăn, tôi không ăn được, tôi liền tự nói nho là chua. Kể từ đó, tôi nghĩ rằng nho trên toàn thế gian đều chua hết.

"Trận đấu ở trường dạy nghề không đấu được nữa đâu." Hoàng Mao ngồi ở một bên cùng Cố Điềm nói chuyện phiếm, "Chấp ca thật vất vả mới đồng ý đi xem, kết quả bọn họ vừa nghe Lộ Chấp muốn đi, trực tiếp xin thua. "

"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Lộ Chấp ấn dập khói, đứng lên.

Phương Nghiên Duy ngồi trên ghế sofa, choáng váng nghe bọn họ hát.

Cửa KTV đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, đi vào một bóng dáng mặc đồng phục học sinh, đeo kính gọng đen, nhìn đống gỗ cao lãnh, dẫn theo nhân viên phục vụ đi phía sau, nhíu nhíu mày, tựa hồ rất ghét mùi rượu trong phòng.

"Quấy rầy rồi, tôi tìm Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp nói.

"Lộ thần?" Hà Tuế Tuế coi như là còn có ý thức, chỉ chỉ ghế sô pha lớn nhất, "Chỗ đó. "

Lộ Chấp nhìn sang bên kia, thiếu niên tóc nâu nhạt yên lặng ngồi, cũng đang nhìn hắn.

Một ly liền say, còn rất ngoan ngoãn.

Phương Nghiên Duy cũng nhìn thấy Lộ Chấp, hơi mở to hai mắt, cậu đứng lên, ở trước mắt bao người, đi về phía Lộ Chấp, đặt tay lên vai Lộ Chấp.

"Thấy chưa?" Cậu nói, "Học sinh lớp 1, Lộ Chấp, tôi bảo kê rồi. "

Cậu đặt tay lên cổ Lộ Chấp: "Cúi đầu chào tất cả mọi người, sau này người này là người của tôi. "

Một con cáo đỏ, uống trộm rượu, gặp người quen, không giấu được cái đuôi lớn kiêu ngạo lắc lắc.

"Thật ngại quá, ba mẹ cậu ấy bảo tôi đón." Lộ Chấp bị cậu đè cúi đầu, thanh âm lãnh đạm, "Tôi dẫn Phương ca trở về trước. "

Lộ Chấp: "Quy định trường học không cho phép về muộn, sáng mai các cậu đừng đến trễ, nếu không sẽ bị gọi phụ huynh. "

Hà Tuế Tuế lo lắng: "Lộ thần, nếu anh ấy đánh cậu, cậu cứ báo cảnh sát, tôi sợ lúc này anh ấy không tỉnh táo lại đánh cậu. "

"Mọt sách chỉ biết học tập, một đấm là phế rồi, tôi mới không thèm đánh nha." Phương Nghiên Duy kéo cổ áo Lộ Chấp.

"Ừ, cám ơn." Lộ Chấp hướng bọn họ gật gật đầu.

"Có được không?" Hà Tuế Tuế lo lắng.

"Không biết." Lộ Chấp nói.

Hà Tuế Tuế, Trần Thắng Ngô Quảng và các bạn học khác nhìn theo bọn họ xuống lầu--

Phương đại lão đặt cánh tay lên vai Lộ Chấp, cùng mọt sách đi về phía trước.

Lộ Chấp nhìn như có chút cố hết sức, gian nan đỡ giáo bá Phương Nghiên Duy phiên bản say rượu, miễn cưỡng loạng choạng xuống dưới lầu, đồng phục học sinh bình thường chỉnh tề còn bị Phương Nghiễn Duy kéo cho nhăn nhúm.

Qua góc cầu thang, bóng dáng hai người vừa mới biến mất trong tầm mắt mọi người --

Nhân viên phục vụ KTV vẫn đi theo: "Có muốn giúp không..."

Vị này vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi, nhất định không biết làm thế nào để mang người, mang...

"Đứng lên." Lộ Chấp một tay đè cậu vào trên tường, tay kia đơn giản kéo thẳng cố áo cậu.

Tay trái hắn xoay khớp cổ tay phải, hoạt động xương cổ tay, cử động cổ, tay phải đặt bên chân Phương Nghiên Duy, ấn xuống, khuỷu tay hơi dùng lực, dễ dàng khiêng người lên vai, ấn ổn định, đi ra ngoài.

Một chiếc Cayenne đến và tạt vào cửa KTV.

Lộ Chấp dùng sức cầm eo Phương Nghiên Duy, nhét người vào ghế sau xe, tự mình ngồi theo, đóng sầm cửa lại.

Người phục vụ: "??? "

Kiểu hoang dã gì đây?

- -------------------

Chấp ca: Vợ không hút thuốc, không uống rượu, không biết chơi dao, ngoan không? (???? Giấu đi!