Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 11: Dỗ cậu



Ánh đèn trong xe lờ mờ, một tay Hoàng Mao đặt tay lên cửa xe hút thuốc, thấy cửa xe khép lại, xe chạy về phía tiểu khu nhà của Lộ Chấp, cậu ta thu tay về, từ gương chiếu hậu nhìn thấy gương mặt trắng nõn nằm nghiêng của thiếu niên.

Cậu ta huýt sáo: "Ai vậy?" "

"Dập điếu thuốc đi." Lộ Chấp nói.

"Cậu ta biết hút thuốc mà." Đàn em lái xe nhìn lướt qua Phương Nghiên Duy, nói, "Lần trước em đi mua thuốc lá đã gặp cậu ta, cậu ta cũng mua. "

"Dập đi." Lộ Chấp lặp đi lặp lại.

Trong xe rất nhanh không còn mùi khói, hàng mày Phương Nghiên Duy nhíu rồi lại giãn ra, yên lặng tựa vào ghế sau xe, nhắm mắt lại.

Xe rẽ một cái, cậu liền nghiêng về phía bả vai Lộ Chấp, cuối cùng gối lên vai Lộ Chấp.

Ánh sáng lấp lánh của đèn đường xuyên vào trong cửa xe, làm cho nửa mặt của Phương Nghiên Duy thoạt nhìn có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, giương nanh múa vuốt lúc ban ngày bây giờ lại biến mất toàn bộ, phảng phất chỉ còn lại sự mềm mại bên trong.

Sợi tóc màu nâu nhạt cọ qua cổ của Lộ Chấp, có chút ngứa ngáy.

Lộ Chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ yên tĩnh kia hồi lâu.

"Chấp ca." Hoàng Mao hỏi: "Cậu ta chính là bạn học sống ở nhà anh mà mẹ anh bảo anh theo dõi giúp đỡ sao? "

Lộ Chấp ừ một tiếng.

" Không phải anh nói anh lười quản sao? Hoàng Mao hỏi.

Lộ Chấp: "Vốn là lười quản. "

Tình cảm của hắn vốn đã nhạt nhẽo, không hề cảm thấy có chút hứng thú gì với đám trùm trường không sợ ai suốt ngày đánh nhau.

Nhóm người này cứ như vậy mà tới đây, hoành hành bá đạo, thầy cô cùng bạn học đều tránh không kịp.

Lần đầu gặp Phương Nghiên Duy, hắn cũng coi người ta như một học sinh hư bình thường không có gì lạ, chỉ là gương mặt kia quá xuất chúng và vẫy gọi.

Chỉ là Phương Nghiên Duy biết đánh người, còn khiêu khích quyền uy của thầy cô, thoạt nhìn như thể không có chuyện xấu nào mà không làm, nhưng cũng sẽ có lúc cầm dao, luống cuống tay chân.

Một con hồ ly đỏ sắc bén, nhe răng trợn mắt, giơ móng vuốt sắt bén trước mặt người ta, nhưng cái eo và đuôi bị lộ ra, lại đều mềm mại, thật sự không thể khiến người ta chán ghét, mà còn làm cho người ta muốn đặt trong tầm mắt để nuôi dưỡng.

Lúc Phương Nghiên Duy có ý thức, đang nằm trên giường Lộ Chấp, ánh mặt trời sáng ngời.

Cậu nhìn chằm chằm trần nhà hai giây, ký ức cuối cùng tối hôm qua dừng lại trên lon bia cậu nâng lên cùng tiếng hát khó nghe của Hà Tuế.

Sau đó thì sao?

Cậu bò về à?

Cậu choáng váng rời giường rửa mặt, Lộ Chấp đứng ở đầu cầu thang học từ vựng, biểu cảm trên mặt không hề có chút biểu hiện nào.

"Hôm qua là cậu đưa tôi về sao?" Ông hỏi.

"Ừm."

" Sao cậu mang về được?" Phương Nghiên Duy kinh ngạc.

Tuy nói mọt sách cao hơn cậu, bả vai cũng rộng hơn cậu, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là một học sinh ngoan.

Cậu không biết mình sau khi say rượu là như thế nào, tóm lại cũng không phải là cái dạng tốt gì.

"Buộc một sợi dây thừng." Lộ Chấp nhìn chữ trong sách, "Kéo về. "

Phương Nghiên Duy: "..."

Dù sao, hôm qua cậu cũng đã gây thêm phiền phức cho Lộ Chấp.

Lộ học thần đưa cậu về nhà, chắc chắn vừa tốn thời gian lại vừa phí sức, tốn công mà lại không được gì.

Người này tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng.

Cái này bù cho cái kia, cậu thấy có thể cậu sẽ không trêu chọc Lộ Chấp nữa.

Có điều tên mọt sách thật sự quá tẻ nhạt, lạnh như băng, ngày nào cũng nghiêm mặt, giống như cao nhân tu hành dưới Thanh Đăng Cổ Phật, cậu thì luôn muốn tìm vài phương pháp, để chọc cho Lộ Chấp vui vẻ.

Hôm nay họp lớp, giáo viên chủ nhiệm Trần Tang Du hưng phấn tuyên bố một chuyện ——

"Lớp lấy được cờ đỏ lưu động, lương hàng tháng giáo viên chủ nhiệm có thể tăng thêm 100 NDT." Trần Tang Du nói, "Các trò giành cho tôi chút khí thế, lá cờ đỏ lưu động văn minh tháng tư nhất định phải ở trong lớp chúng ta. "

"Dựa theo tốc độ nói chuyện nghịch ngợm trong nhóm chúng ta, nhiều lắm thì cũng chỉ cầm được một lá cờ vàng." Hà Tuế nói.

Phương Nghiên Duy: "..."

"Cho nên...", thầy Trần tuyên bố, "Trong thời gian còn lại của tháng này, một bản kiểm điểm của lớp chúng tôi cũng không được có. "

"Thầy Trần." Mạt Ly giơ tay lên, "Lớp chúng ta 50 người, một người cho thầy hai đồng, cái việc 100 đồng này sẽ có ngay lập tức. "

"Tôi thiếu 100 NDT à?" Trần lão sư gõ bàn, "Tôi là thiếu tôn nghiêm trong phòng làm việc, nhìn xem mới khai giảng được có mấy ngày, các trò đã gửi cho tôi bao nhiêu sâu bướm rồi? "

Bàn học trước mặt Phương Nghiên Duy trống rỗng, trong tay cầm một cây bút, thờ ơ làm bài tập về nhà với vẻ mặt nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều không tham gia buổi họp lớp này——

Ai mà ngờ được lúc cậu không tìm rắc rối, rắc rối lại tự tìm đến cậu.

Quả bom nặng ngay lập tức đập vào đầu cậu.

"...... Điểm tên theo dõi bạn học, Từ Chính Nghĩa theo dõi Hà Tuế, Lộ Chấp theo dõi Phương Nghiên Duy, trước tháng tư nhất định phải biểu hiện cho thật tốt. "

Phương Nghiên Duy: "? "

Tùy thôi.

Loại phiền toái này, mọt sách chắc sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.

Sau đó, cậu nghe thấy người ngồi phía sau nói, "Được rồi, tôi sẽ không để cho các cậu vi phạm các quy tắc của trường."

" Cậu điên à? Sau giờ học, cậu bới đống sách cao vót của Lộ Chấp ra hỏi: "Cậu" không sợ bị tôi đánh sao? "

"Tôi có thể phản kháng." Lộ Chấp nói, "Đánh thua nhập viện, đánh thắng ngồi tù. "

"Chỉ bằng cậu?" Phương Nghiên Duy rất khinh thường.

Lộ Chấp từ trong ngăn kéo rút ra một xấp giấy A4, đưa tới trước mặt cậu: "Rút một cái. "

"Đây là cái gì?" Phương Nghiên Duy tò mò đưa tay, rút ra một tờ.

Đó là một bài kiểm tra vật lý.

"Đề thi tham khảo." Lộ Chấp đẩy kính gọng đen, "Tuần sau làm xong cho tôi. "

Phương Nghiên Duy: "..."

Cút m*may đi cái đống đề thi này, trong đó nhất định có trò chơi khăm gì đó.

Cậu thật sự rất muốn động thủ, muốn xoa tròn bóp bẹp cái tên mọt sách này, cho hắn thấy một số cảnh sắc thú vị.

"Dì bảo tôi phụ đạo cho cậu." Lộ Chấp, "Bắt đầu từ hôm nay." "

Lời này Phương Gia Di đã nói qua.

Nhưng Phương Nghiên Duy không coi trọng, Lộ Chấp trước thoạt nhìn cũng không coi trọng.

Tại sao bây giờ lại đột nhiên có hứng thú?

Cậu hoài nghi nhìn Lộ Chấp, nhưng Lộ Chấp cũng vẫn cứ giống như bình thường, đơn phương kết thúc đối thoại với cậu, liền cúi đầu làm đề.

Hà Tuế từ bên ngoài dạo một vòng trở về, trên bàn Phương Nghiên Duy đang bày một tờ giấy thi vật lý.

"Sắp đến lễ kỉ niệm thành lập trường rồi." Ủy viên văn nghệ ẩn giấu Hà Tuế Tuế nói, "Tôi hỏi qua rồi, giải thưởng lễ kỉ niệm lần này, là trực tiếp lấy được một lá cờ đỏ lưu động, hoàn thành tâm nguyện của lão Trần, hai chúng ta tự nhiên cũng không còn bị theo dõi nữa. "

Nhưng lễ kỷ niệm trường học, đâu phải là chuyện đơn giản như vậy.

Bút trong tay Phương Nghiên Duy xoay hai vòng, rõ ràng cảm giác được ánh mắt chăm chú đến từ học bá phía sau, đành cúi đầu viết tên trên giấy thi.

"Lớp ta cũng không có tài nghệ gì." Hà Tuế Tuế tiếc nuối nói, "Chỉ có thể ra làm một dàn đồng ca thôi."

"Người Miêu Cương, cậu biết hát ca núi không?" Hà Tuế hỏi.

"Có, tôi có thể hát cho cậu đến núi băng luôn." Phương Nghiên Duy nói nhảm.

Lộ Chấp rút đề thi này cho cậu hình như không phải quá khó, mấy đề này cậu đều có thể hiểu được.

" Cậu có biết nhạc cụ nào không? Hà Tuế lẩm bẩm, "Quên đi, chắc cậu không biết đâu, cũng không thể để cho cậu biểu diễn Võ Tòng đánh hổ trên đồi Cảnh Dương được. "

Bút trong tay Phương Nghiên Duy dừng lại.

"...... DM, tôi thật sự biết đó nha. "

"Đánh hổ á?"

"Nhạc cụ!"

Sau giờ học, văn phòng nhỏ của thầy Trần tập trung một số bạn cùng lớp.

Phương Nghiên Duy ngồi trên ghế ở giữa, một tay xách theo một con tỳ bà mượn từ Hà Tuế Tuế.

Lộ Chấp đứng ở bên cạnh bàn làm việc, trong tay ôm một chồng bài tập, dừng chân bên cạnh mấy người.

" Trò thực sự biết chơi sao? " Thầy Trần lo lắng.

Ông có chút sợ đứa bé này một giây sau có thể ngay lập tức đập đàn tỳ bà lên đầu hói của lãnh đạo trường.

"Em biết mà." Phương Nghiên Duy đàn đàn: "Ba em là nghệ sĩ nhạc dân gian, tôi là đệ tử đầu tiên của ông ấy. "

"Phương ca, cậu thêm chút "Hơi thở của Sấm Sét" vào, rồi lại chơi." Hà tuế mắt phát sáng.

( "Hơi thở của Sấm Sét": thuật ngữ trong phim hoạt hình Kimetsu no Yaiba, chỗ này mn chỉ cần quan tâm là cháu Phương xem hoạt hình nhiều rồi bị lậm thôi)

Phương Nghiên Duy: "? "Cái gì vậy?

"Đàn một đoạn thử xem." Thầy Trần nói, "Tôi sẽ lắng nghe." "

Phương Nghiên Duy suy nghĩ một chút, đầu ngón tay gảy dây đàn, đánh một cái BGM trong game cờ tỉ phú.

Thầy Trần: "..."

Tiền trong túi đều giống như biến thành đậu vui vẻ, rầm rầm, muốn chui vào túi chủ nhà.

Phương Nghiên Duy ngẩng đầu, nhìn về phía Lộ Chấp đưa lưng về phía cửa sổ, trong nháy mắt đó, cậu loáng thoáng, giống như nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Lộ Chấp.

Điều đó có khả quan không?

Đó là một ảo ảnh, phải không?

" Em có thể đàn bài khác không?" Thầy Trần đau đầu hỏi: "Ngày khánh thành trường em cũng đâu thể để hiệu trưởng lãnh đạo trường đánh một ván cờ tỷ phú? "

"Em sẽ thế." Phương Nghiên Duy giơ tay chỉ về phía Lộ Chấp, "Lộ thần, cậu cười một cái, tôi liền đàn cho cậu. "

Lộ Chấp nhìn về phía cậu, đồng phục học sinh gọn gàng, trên cổ tay ôm chuỗi hạt gỗ, vẻ mặt vẫn thanh lãnh như trước, nhìn không ra vui buồn.

Ánh sáng ở phía sau lưng hắn, chậm rãi lặn về phía tây.

Phương Nghiên Duy cũng không trông cậy vào hắn có bao nhiêu phản ứng, ngón tay thon dài của cậu lại lần nữa khuấy động dây đàn, tiếng dây ầm êm thảm, mềm mại mà không mềm, là "Thập diện mai phục".

Đồng phục học sinh của cậu ăn mặc không thể nói là có bao nhiêu chu đáo, màu tóc trong hoàng hôn lại vương ánh sáng, ngón tay linh hoạt gảy dây, giống như có thể nắm gọn lòng người trong tay.

Còn là một nhóc hồ ly đỏ biết cầm kỳ thư họa.

Hoàng hôn dần dần trầm xuống, Lộ Chấp dựa lưng vào bàn làm việc, hơi híp mắt.

Phương Nghiên Duy còn nhớ đến nụ cười như có như không trên khóe miệng Lộ Chấp vừa rồi.

Khuôn mặt mọt sách kia, nếu có biểu tình, hẳn là rất đẹp.

Cậu lại muốn trêu chọc Lộ Chấp rồi.

Trên đường trở về lớp học, cậu phát hiện

Có một chuyện siêu siêu tốt

Đó là cậu có thể đổi tên wechat.

Cậu rốt cục không cần mang danh tiếng "cực phẩm thanh thuần nam cao" nữa.

Anh mở group " người tốt bụng chia sẻ tài nguyên" trước đó...

[Át rô]: Tôi có một người bạn và tôi đã theo dõi trong một thời gian. Tính tình tương đối ngột ngạt, không thích nói chuyện, lạnh như băng, còn rất quái gở, tôi cảm thấy như vậy không tốt, tôi phải làm thế nào, mới có thể khiến cho người ta vui vẻ?

[Lâm và Tống]: Ồ, cho cậu ta list theo đuổi người khác đi.

[Người tốt bụng]: Chia sẻ tài nguyên "Năm mươi sáu lời khuyên tuyệt vời cho bạn theo đuổi trái tim của người kia", 5 nhân dân tệ, Alipay hay WeChat?

[Át rô]: Không phải là theo đuổi, không thích. Là để tôi cảm ơn cho mấy lần giúp tôi, làm cho mọi người ít ngột ngạt hơn, cười nhiều hơn, cuộc sống không nên nhàm chán như vậy.

Thành phố K xa xôi, "người tốt bụng" ngồi ở phía trước của máy tính, đổ vào cola, cậu ta không có tài nguyên này, nhưng cậu thực sự muốn làm kinh doanh này.

"Người tốt bụng" gõ bàn phím, đổi tên văn bản thành "chiêu thứ 56 của Tiểu Diệu,dỗ cho người ta vui vẻ".

[Người tốt bụng]: Anh Phương.

[Người tốt bụng]: Chia sẻ tài nguyên "Năm mươi sáu lời khuyên tuyệt vời ngươi để làm cho mọi người hạnh phúc", 5 tệ.

[Át rô]: 3 tệ.

Mọt sách chỉ xứng với hướng dẫn 3 tệ thôi.

Cậu chuyển tiền xong, click nhận.

Buổi tối tự học, Phương Nghiên Duy lần đầu tiên không trốn học, nằm nhoài ngủ trên bàn.

Lộ Chấp đang đeo tai nghe, làm một tờ đề thi, người ở hàng ghế trước quay đầu, đặt một ly nước cam lên bàn hắn.

Phương Nghiên Duy giơ tay tháo tai nghe của hắn, đeo lên tai mình: "Lộ Thần, sợ tối không? Tan học tôi đưa cậu về nha."

- -------------------

Phương Hồ Ly: Chọc tôi đi, tôi muốn cho cậu thấy vài cảnh sắc.

Lu chấp nhận: Được thôi, sắc vàng sao.

(黄色: huangse có nghĩa là màu vàng, nhưng trong vài trường hợp nó lại nói về phim abcxyz)