Tôi Tỉnh Giấc Bên Cạnh Nam Thần

Chương 1



1.

Bốn phía là tiếng ngáy long trời lở đất, chỉ có tôi đây ngây ngốc như tượng đá, không dám động đậy.

Ha ha, chắc là mơ thôi.

Tôi ngả lưng xuống giường đưa tay kéo chăn che đầu.

Nhưng có kéo mạnh thế nào chiếc chăn cũng không suy suyển. Tôi hoảng sợ ngóc đầu lên mới nhận ra đầu chăn bên kia bị một nam sinh đè lên.

Gương mặt đang an tĩnh ngủ kia, hơi thở đều đều ổn định kia.

Tôi nhìn xuyên qua bóng đêm, dán mắt vào gương mặt kia vài giây, thời gian như ngừng lại.

Trần – Trần – Trần – Trần Ức Gia!!!

Ha ha, chắc chắn là mơ, lại còn là một giấc mơ tràn đầy kích thích.

Tôi đờ đẫn điều khiển tay mình véo vào đùi non một cái, cảm giác đau đơn theo đại não truyền đến vô cùng nhanh càng khiến tay tôi run rẩy hơn.

Đau quá!!

Đây là sự thật rồi!

Không phải mơ rồi!

Tôi ngủ trên giường Trần Ức Gia thật rồi!

Sợi dây lí trí cuối cùng còn sót lại của tôi đứt phựt! Tôi ngồi ngây như phỗng trên giường quên cả thở.

Chàng trai tên Trần Ức Gia kia trở mình một cái rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Cái quái gì vậy???

Cánh cửa bỗng kẹt một tiếng, con mèo của trường thò nửa người vào phòng rồi lại thụt trở về.

Mẹ tôi ơi có giám sát kìa!

Không thể đi cửa chính được. Cửa sổ lại càng không thể, tầng này cao quá!

Đột nhiên giường trên có tiếng động đậy, người trên đó muốn dậy hả??

Tôi hèn nhát nằm sấp xuống giường, kéo nửa chiếc chăn trùm lên người, buồn bực giả chết.

Tiếng dép loẹt quẹt vang lên trong bóng tối khiến tôi hoảng hốt vội vàng nhích sát vào người Trần Ức Gia, gần đến mức có thể cảm nhận được lồng ngực cậu ta phập phồng theo nhịp thở.

Cơ thể tôi run rẩy đến cả đầu ngón tay luôn rồi!

Chưa bao giờ tôi gần Trần Ức Gia như thế này, mọi tế bào trên cơ thể đều đang ở chế độ phòng ngự cao nhất.

Tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên rõ mồn một càng khiến tôi bực bội thêm.

Anh bạn à, trước khi đi ngủ anh uống bao nhiêu nước vậy?

Một lúc sau tiếng nước chảy dừng lại, cửa nhà vệ sinh mở ra, anh chàng kia loẹt quẹt quay về.

Tôi nằm yên nín thở không dám động, thế mà ngay lúc nước sôi lửa bỏng thế này Trần Ức Gia lại trở mình.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trần Ức Gia như ngủ không ngon, đưa tay kéo chăn nhưng không được.

Dĩ nhiên nhiên là không được rồi, đầu chăn bên này tôi đang nắm chắc không buông cơ mà.

Đột nhiên một giọng nói ngái ngủ mơ màng vang lên: “Mình hoa mắt à, sao nay nhìn anh Gia to gấp đôi thế kia?”

Thì ra anh chàng kia đã đến bên cạnh chỗ tôi và Trần Ức Gia đang nằm rồi!

Trần Ức Gia bị câu nói này đánh thức, cơ thể giật giật như muốn xoay người.

Tôi càng run rẩy tợn, bàn tay đang nắm chặt góc chăn bỗng nhiên lỏng ra, trước mắt trống rỗng như tâm trí tôi lúc này, chỉ có xúc giác là cảm nhận được tấm chăn bị bàn tay ai đó xóc lên vô cùng mạnh mẽ.

“Xong rồi!” Trong đầu tôi vang lên hai chữ “Đêm nay thân bại danh liệt tại đây!”

“Lạ thật đấy! Giản Âm, cậu vừa đi đâu đấy?”

Giọng nữ vang lên bên tai khiến lý trí tôi trở về, tôi ngóc đầu lên nhìn quanh, ký túc xá quen thuộc, bạn cùng phòng quen thuộc.

Cậu ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, vừa dụi mắt vừa nói: “Rõ ràng vừa rồi giường cậu trống không!”

“….Cậu chưa tỉnh ngủ thì có.”

2.

Bạn cùng phòng điên rồi. Tôi cũng điên nốt.

Cậu ấy nghĩ tôi bị ma ám, còn tôi nghĩ mình bị ma nhập.

Người sống làm sao có thể đi xuyên không gian trong nháy mắt như vậy được! Vô cùng phi lý!

Chính vì vậy vừa mới sáng sớm Lâm Lâm đã kéo tôi đi chùa cầu bình an.

Nhắc đến chuyện đi chùa tôi mới nhớ tuần trước cũng vừa đi cùng mẹ. Mẹ nói chùa này rất linh nghiệm, cầu được ước thấy.

Thế nhưng…

Lúc đó tôi đã cầu xin điều gì…

Tôi ngây ngẩn như bị sét đánh, nuốt khan một cái, tin được không đây? Làm sao mà tin được?

Lâm Lâm giục tôi: “Đi nào Giản Âm!”

“Tớ không đi đâu, tớ muốn ôn thi.” Tôi cuống quít xua tay từ chối. Tầm mắt tôi bỗng chạm phải một vật đỏ chót để dưới gối. Tôi vươn tay kéo ra xem, một sợi dây đỏ rực, viên đá tròn xoe nhỏ xíu được treo trên sợi dây.

Viên đá trắng muốt, cảm giác chạm vào rất dễ chịu. Đột nhiên tôi nhớ ra Trần Ức Gia thường buộc ở cổ tay một sợi dây đỏ, là nó ư?

Khỉ thật, dính lên người mình từ khi nào vậy?

Kéo dây tơ hồng làm gì có ai kéo như này?

Nhìn lại đồng hồ cũng không còn sớm nữa, tôi đút bừa sợi dây vào túi rồi ôm sách chạy đến thư viện. Thi cuối kỳ sắp tới nên thư viện đông nghịt người. Tôi theo bản năng tìm chỗ trống may mà vẫn tìm được 1 ghế.

Tôi cắm đầu vào sách nhưng tâm trí toàn chuyện đã xảy ra tối qua. Một mặt thấy không thể tin nổi, một mặt phải tìm cách trả sợi dây cho Trần Ức Gia.

Trong lúc đầu óc tôi còn đang trên mây, chỗ ngồi đối diện đột nhiên cho bóng người. Tôi ngẩng đầu nhìn trong vô thức. Bóng người vừa lọt vào tầm mắt tôi đã thấy đầu mình nhức buốt từng cơn.

Trần Ức Gia!

Cậu ấy nhẹ nhàng đặt sách lên bàn rồi cúi đầu đọc.

Trần Ức Gia rất trắng, quần áo sạch sẽ đơn giản, tay áo kéo lên một nửa, cổ tay lộ tì nhẹ lên bản.

Cậu ấy rũ mắt chăm chú đọc sách, cảm giác lạnh lùng xa cách trên gương mặt biểu lỗ rõ ràng, trên trán như viết mấy chứ “Người lạ tránh xa”.

Vốn dĩ không mấy khi có cơ hội gần nhau, vậy mà giờ lại ngồi đối diện nhau thế này, tâm trạng tôi thấp thỏm thấy rõ.

Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu giả bộ vô tình mà quét ánh mắt về phía cậu ấy, não hoạt động hết công suất xem nên trả lại sợi dây cho người ta thế nào.

Trần Ức Gia có vẻ như cũng không quen lắm với sự trống vắng trên cổ tay, thỉnh thoảng lại sờ lên cổ tay một cái, nhận ra không có gì trên đó lại giật mình bỏ xuống.

Tôi không yên lòng mà lật sách soàn soạt.

Đúng lúc tôi giả vờ nhìn qua nhìn lại để liếc Trần Ức Gia thì vô tình đụng phải ánh mắt cậu ấy.

Trần Ức Gia hơi nghiêng đầu nhìn tôi, hơi nhếch môi lên một chút như đang cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không có chút thân thiết nào.

“Bạn gì ơi, trên mặt tôi có chữ à?”

Tim tôi thịch một tiếng. Lần đầu tiên nói chuyện với nam thần là đây. Tôi không kịp nghĩ ngợi gì mà hốt hoảng lắc đầu phủ nhận.

“Không!”

Trần Ức Gia không tiếp lời, làm như không có chuyện gì nữa, thu hồi tầm mắt tiếp tục đọc sách.

Tôi chậm rãi thở phào một hơi, luồn tay vào túi rón rén vuốt ve sợi dây đỏ.

Quả nhiên là nam thần lạnh lùng không dễ dàng tiếp xúc.

Hơn nữa, tôi có thể chắc chắn rằng cậu ta không nhớ tôi là ai.

3.

Ở trường phân học sinh ra làm hai loại, tôi thuộc loại không ai biết, còn Trần Ức Gia nhà người ta chính xác thuộc loại không ai không biết. Chưa bàn đến những thứ khác, chỉ riêng gương mặt cùng thần thái của cậu ta cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Có thể nói chuyện với cậu ta một câu cũng đủ để khiến tâm hồn nữ sinh vui vẻ nửa ngày.

Tôi thì may mắn hơn, được nói chuyện hẳn ba lần.

Lần đầu tiên là khi tôi ôm đồ ăn sáng của cả phòng ký túc trong ngực chạy về phòng. Mùa đông quá lạnh nên cửa căng-tin treo rèm cực dày, lại còn treo tận hai lớp nặng nề.

Tôi đang tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao để mở rèm vì hai tay còn bận cầm cơm, Trần Ức Gia ngẩng đầu lên tiện tay mở rèm, liếc mắt nhìn tôi như ra hiệu.

Tôi vội vàng tranh thủ lách người ra, gật đầu nói “Cảm ơn.”

Lần thứ hai là lớp tự học mất điện, tôi đành thu dọn đồ đạc về lại ký túc xá. Đường về tối đen như mực, tôi khệ nệ ôm sách vở thì lại bị một đám người chen chúc hất đổ tung toé trên sàn.

Trần Ức Gia tiện tay nhặt vài quyển đưa qua.

Tôi lại vội vàng nhận lấy, như lần trước gật đầu kèm hai chữ “Cảm ơn.”

Chắc bạn cho rằng lần thứ ba tôi vẫn chỉ nhả hai chữ “Cảm ơn” với người ta hả?

Không đâu.

Lần thứ ba, tôi nói “Xin lỗi”

Nhờ hai tiếp xức kia mà hảo cảm của tôi với Trần Ức Gia tăng theo cấp số nhân, tâm hồn thiếu nữ mong chờ lần gặp gỡ tiếp theo. Nhưng dù có nóng lòng thế nào cũng chẳng thể có cơ hội tiếp xúc gần với cậu ấy nữa. Tâm tình tôi ngứa ngáy không yên.

Vì thế lần gặp mặt này tôi trăm phương ngàn kế nghĩ cách xin WeChat của cậy ấy. Ai ngờ khi nhận được lời từ chối và ánh mắt lạnh lùng của Trần Ức Gia, cô nương tôi đây đã nôn nóng sấn đến trước mặt cậu ta. Đôi chân không yên phận giẫm thẳng lên giày cậu ấy.

Tôi lập tức cúi đầu “Xin xin xin lỗi.”

Sắc mặt Trần Ức Gia lúc đó chưa thể nói là cau có khó chịu nhưng chắc chắn không thoải mái chút nào.

Có thể thấy cậu ấy rất muốn mở miệng mắng người nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, cuối cùng nghiến răng cười nhạt một cái rồi quay người đi thẳng.

4.

Phía đối diện phát ra tiếng động kéo lực chú ý của tôi quay về hiện tại.

Trần Ức Gia đóng sách lại, đứng dậy đi WC.

Tôi sờ vào sợi dây đỏ trong túi, nhìn theo bóng lưng cậu ấy như phản xạ, người ưu tú nhìn lúc nào cũng thấy vui vẻ nhẹ nhàng nhỉ.

Ai cũng nói ông trời rất công bằng nhưng sao tôi không thấy chút khuyết điểm nào của Trần Ức Gia vậy?

Tôi lại thở dài, lôi sợi dây đỏ trong túi ra, viên đá vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể tôi, sờ lên nhẵn mịn dễ chịu vô cùng.

Tôi mở cuốn sách Trần Ức Gia đang đọc dở ra, nhanh tay để sợi dây vào trong, sử lại cho sách giống như ban đầu rồi nhanh chân về chỗ ngồi.

“Trả mày về với chủ cũ nha!” Tôi thì thầm.

Tôi hoàn toàn không có ý định thủ mất sợi dây của cậu ra, lần sau Trần Ức Gia đi ngủ cầu xin cậu hãy buộc nó vào tay thật chặt vào nhé.

Ý nghĩ vừa thoáng qua khiến tôi kinh hồn bạt vía. Tốt nhất là đừng có “lần sau” nữa nha!

5.

Hình như càng nói lời xúi quẩy thì càng linh nghiệm thì phải.

Không biết có phải ban ngày nhìn thấy Trần Ức Gia hay không mà nửa đêm tỉnh lại tôi lại nghe thấy tiếng ngáy như sấm dội bên tai.

Người tôi cứng đờ. Có thôi đi không thì bảo? Lại lặp lại nữa sao?

Tôi có lôi hết vốn liếng nói tục chửi thề cả đời này ra cũng không thể giải toả tâm trạng của bản thân lúc này.

Tôi chỉ đành nằm xuống cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại.

Trần Ức Gia cách tôi chưa đầy một cánh tay, tiếng hít thở nhẹ nhàng không giống mấy cậu sinh viên chung phòng kia.

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh chung giường với Trần Ức Gia là tim tôi lại nhảy nhót trong lồng ngực.

Là Trần Ức Gia đó!

Ngày đêm tôi mơ tưởng về nam thần cũng không nghĩ đến cái phúc khí chung giường này. Tôi kích động đến rớt nước mắt. Đúng lúc này gầm giường lại kẽo kẹt một tiếng. Tôi ngẩn ra trước tình huống quen thuộc này rồi theo phản xạ có điều kiện được hình thành từ đêm trước, nhanh tay kéo chăn bọc người lại.

Một giây sau tiếng dép lại loẹt quẹt vang lên. Dựa theo phương hướng tiếng động, chắc chắn là người anh em lần trước. Đi tiểu đêm thường xuyên, tôi thầm nghĩ, đây cũng không phải là tình trạng tốt với cơ thể.

Không biết lần này là do quá buồn ngủ hay do vận khí của tôi tốt, người anh em này không phát hiện giường của Trần Ức Gia lồi lên đầy khả nghi như hôm trước mà quay người lên giường ngủ luôn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, len len vén góc chăn lên ngắm nam thần bên cạnh. Trần Ức Gia khi ngủ có một vẻ rất đỗi dịu dàng, so với ban ngày đúng một trời một vực. Thật khó tưởng tượng trên đời có người sinh ra đã ưu việt như vậy khiến cho ngay cả lúc gần gũi thế này tôi cũng không dám ra tay.

Trong tiềm thức tôi tự động công nhận Trần Ức Gia chính là ngôi sao lấp lánh rực rỡ cạnh mặt trăng, người phàm tôi đây không dám phạm thượng.

Nằm không thì không thể chống lại cơn buồn ngủ, không biết có phải ảo giác hay không, trước khi chìm vào giấc ngủ tôi có cảm giác lông mi Trần Ức Gia động đậy.