Tôi Tỉnh Giấc Bên Cạnh Nam Thần

Chương 2



16.

Mắt thấy trời tờ mờ sáng, hai người của biệt đội ăn dưa có vẻ không thể chịu được nữa đành lục tục kéo nhau về lại giường.

Trần Ức Gia mệt mỏi day day ấn đường, nhìn tôi đầy ý vị.

Chỉ có Kim Minh vẫn cứng đầu ngồi trên ghế trợn mặt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị nhìn đến gai cả mặt, đành lên tiếng: “Đại ca? Mặt tôi có gì à?”

Kim Minh suỵt tôi một cái, thần thái tự tin sáng láng: “Tôi muốn xem chị sẽ biến trở về kiểu gì. Chị yên lặng làm thử tôi xem.”

Mặc dù giọng cậu ta không lớn nhưng phòng ký túc xá bằng cái bàn tay này vọng âm khá tốt.

Kim Minh vừa dứt lời, bộ đôi ăn dưa ngóc đầu dậy chớp mắt đầy hứng khởi.

Nam thần Trần Ức Gia cũng quay ngoắt lại.

Tôi: “…”

“Mấy chuyện đó đều diễn ra lúc tôi đang ngủ, tôi cũng…” không thể kiểm soát được.

“Vậy chị ngủ đi!” Kim Minh ra lệnh.

???

Bộ đôi ăn dưa phối hợp nhịp nhàng vươn tay đưa gối đến chỗ tôi.

8 con mắt nhìn tôi chằm chằm.

Các vị nghĩ tôi ngủ được ở đây à?

Lạy Chúa, nếu con gây ra lỗi lầm gì xin hãy thẳng tay trừng phạt, đừng để con gặp lại 4 người này.

17.

Giằng co cả đêm cuối cùng cơ thể tôi cũng không chịu được sự mệt mỏi này, mí mắt chỉ chực díp lại. Hơn nữa tôi thật sự phải quay về ký túc xá nữ, ở đây mãi làm sao được.

Tôi đành mặc kệ ánh mắt dò xét của 4 nam sinh mà bò ra bàn, mắt nhắm lại.

Làm ơn trở về đi.

Đừng hành hạ tôi nữa.

Buồn thay, mí mắt díp hết lại rồi nhưng đại não tôi vẫn tỉnh táo vô cùng, vừa thử mở mắt ra tôi đã đối diện với ánh mắt của Kim Minh. Nghiêng đầu tránh đi thì đụng phải ánh mắt của Trần Ức Gia.

Một đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, không rõ cảm xúc lại khiến tim tôi bỗng chốc tăng nhịp đập.

Tôi hốt hoảng dời ánh mắt, đối mặt với bộ đôi hóng hớt kia…

Đời là bể khổ mà.

18.

“Hay là phải ngủ trên giường mới được nhỉ?”

Kim Minh đánh bạo lên tiếng. Tôi suy nghĩ một lúc, hình như là vậy thật.

“Vậy lên giường tôi.” Kim Minh hào phóng mời gọi.

Tôi cắn răng nhìn sắc trời đang hửng sáng ngoài cửa sổ, leo lên giường cậu ta. Lăn qua lộn lại một hồi. Mở mắt ra vẫn là 4 cái đầu nam sinh tò mò.

“…”

Kỳ lạ? Lại thất bại ư?

Tôi bất an.

Kim Minh hết nhìn tôi lại nhìn Trần Ức Gia, lúc lâu sau mới quái gở lên tiếng “Có khi nào… nhất định phải ngủ trên giường anh Gia mới được?”

“Liên quan gì?” Bộ đôi ăn dưa đồng thanh chất vấn. Bộ dáng hóng hớt thị phi của họ khiến tôi thẹn quá hoá giận, như bị nhìn thấu nội tâm: “Các cậu đừng có nói linh tinh, ngủ ở đâu chẳng vậy.”

Nhưng Trần Ức Gia không nghĩ như thế, cậu ấy thản nhiên nhìn tôi rồi hất mặt về phía giường mình: “Thử xem.”

“…”

Tôi miễn cưỡng nằm xuống.

Có khi do mấy đêm nay thường xuyên đến đây, mùi hương nhàn nhạt trên giường trở nên quen thuộc, tôi hít hít mấy cái, giống mùi quần áo giặt sạch phơi khô dưới nắng.

Trên người Trần Ức Gia cũng có cảm giác sạch sẽ này.

Tôi nhắm mắt lại, nói với 4 người kia: “Đừng nói nhảm nữa, nằm đâu chẳng như nhau.”

Thế nhưng.

Lúc tôi mở mắt ra lại thấy mình nằm trên giường mình, ở ký túc xá nữ. Cả người tôi cứng lại.

Quay về rồi ư?

Thật ư?

Tôi nhìn chằm chằm ký túc xá trước mặt, phẫn hận mắng một câu.

Chết tiệt.

19.

Cả ngày cảm xúc của tôi cứ ngây ngẩn như đi trên mây, ngay cả lúc thi cũng không được tập trung cho lắm. Vừa ra khỏi phòng thi bạn cùng phòng đã kéo tôi đến căng tin. Tôi khoát khoát tay yếu ớt từ chối: “Cậu tự ăn đi, tớ muốn ở một mình.”

Cô ấy ngạc nhiên vô cùng: “Cậu sao thế?”

Tôi chỉ có thể trả lời cô ấy bằng tiếng thở dài. Trong đầu lại hiện lên tình cảnh lúng túng của buổi sáng hôm nay. Thậm chí tôi còn tưởng tượng được chuyện sẽ xảy ra khi tôi cứ thế biến mắt trên giường Trần Ức Gia. Hẳn là Kim Minh sẽ lớn tiếng mắng một câu “Mẹ kiếp” cùng với đó là hình ảnh trầm tư của Trần Ức Gia.

Tôi bất lực nhìn lên trời, cảm thấy cuộc đời đầy ảm đạm.

20.

Chắc sau khi dùng hết vận khí lên người Trần Ức Gia tôi chỉ còn lại xui xẻo làm vống liếng. Vừa xoay người đã thấy cậu ấy đang đi cùng Kim Minh cách đó không xa. Hai người họ như vừa tan lớp, đang xuống căng tin.

Sắc mặt Trần Ức Gia vẫn trước sau như một biểu cảm lạnh lùng, Kim Minh thì túi lớn túi nhỏ lộn xộn. Đặt hai người cạnh nhau mà so sánh, khí chất trong trẻo lạnh lùng của Trần Ức Gia càng rõ ràng hơn.

Tôi quyết định trong giây lát, nhanh chóng rút lui bảo toàn tính mạng. Ai ngờ chưa đi được mấy bước đã nghe câu chửi vô cùng quen thuộc vang lên: “Mẹ kiếp!”

Tôi bị hai chữ này điểm huyệt, cả người cứng đờ.

Kim Minh sải bước về phía tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

“Quả nhiên là cô.”

….

Tôi thì làm sao?

Cậu ta nhìn tôi như mẹ chồng nhìn con dâu sắp cướp đi con trai bảo bối: “Có phải chỉ giường của anh Gia mới có các dụng đúng không?” Cậu ta chất vấn “Mẹ nó, tôi biết thừa cô có mưu đồ bất chính với anh Gia nhà chúng tôi, cô là kẻ theo đuôi biến thái!”

Tôi?

“Cô muốn làm gì anh Gia nhà chúng tôi? Lần này là chui vào chăn, lần sau có phải cô sẽ chui thẳng vào phòng tắm không? Hả?”

Làm ơn! Ai bịt miệng cậu ta lại được không?

Trần Ức Gia lạnh lùng nhìn tôi: “Tôi cảm thấy cô nên giải thích đi. Cô đã ước gì vậy?”

?

Cậu cũng nghĩ tôi như vậy sao?

Tôi thật sự không ước chạy thẳng lên giường cậu mà!

Tôi chỉ muốn Trần Ức Gia chú ý tới tôi, qua lại xã giao cũng được mà.

“Xã giao?” Trần Ức Gia gằn từng chữ “Qua lại?”

Tôi vội vàng cúi đầu: “Thực xin lỗi, đã mang phiền toái đến cho cậu rồi.”

Tại sao tôi lại khóc chứ! Vì nỗi oan này của tôi trời xanh không thấu!

21.

Tôi quyết định rồi, việc đầu tiên tôi làm khi nghỉ lễ là quay lại ngôi chùa đó. Những ngày này quả thực “tuyệt vời”. Vừa phải ôn thi, vừa phải đề phòng vô tình xuất hiện ở giường Trần Ức Gia.

Không biết phải đối mặt với nam thần thế nào. Mà đối mặt gì nữa? Mặt mũi thể diện trong ngoài trên dưới mất hết không còn chút nào.

Mấy đêm nay tôi luôn ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên bầu trời kia. Vì sao là góc 45 độ ư? Vì đó là góc buồn của tôi.

22.

Có lẽ do mấy ngày nay bận thi cử ôn tập, cuộc sống của tôi quá bận rộn, đầu óc không rảnh rang được chút nào nên cũng không vô tình xuất hiện trong ký túc xá nam nữa. Thi xong môn cuối cùng, bạn cùng phòng nhà gần đã chạy cả đêm về nhà, chỉ còn mình tôi ở lại ký túc xá.

Ký túc xá yên tĩnh đến đáng sợ, tôi lại nằm trên giường mà thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thi xong.

Hễ cứ rảnh rỗi là trong đầu tôi lại nghĩ đến Trần Ức Gia. Không biết hiểu lầm của cậu ấy với tôi liệu có hết được không? Tôi có thể tiếp tục mối quan hệ với cậu ấy được không.

Cho dù không thể tiến thêm bước nào thì cũng đừng ngắc ngứ ở hiểu lầm như thế này nữa.

Tôi lại vô thức rơi lệ. Dù sao cũng đến kỳ nghỉ đông rồi, sau khi nghỉ lễ tôi sẽ đến ngôi chùa kia, thu hồi lại ước nguyện ngày đó. Mọi chuyện lại trở về như cũ. Như trước đây.

Có nên nói một câu tạm biệt với cậu ấy không nhỉ?

23.

Tôi lại thấy mình xuất hiện ở ký túc xá nam. Nhưng không ngờ rằng không thấy Trần Ức Gia, mà thay vào đó là Kim Minh đang kéo vali chuẩn bị đóng cửa.

Tôi: “…”

Kim Minh: “Mẹ kiếp!”

Người anh em, có vẻ chửi bậy hơi nhiều nha!

Cậu ta ném vali sang một bên, nhìn tôi với vẻ mặt kinh hoàng như lần đầu: “Bà chị à, ngày cuối cùng rồi mà bà chị cũng không buông tha ư?”

Tôi mặc kệ cậu ta lảm nhảm, đảo mắt nhìn xung quanh. Không có Trần Ức Gia ở đây. Giường cậu ấy cũng vậy.

Ô hay? Nam chính không ở đây thì đưa nữ chính đến làm gì?

“Chị kiên trì thật đấy!” Kim Minh vẫn đang nhận xét, “Chị bái lễ ở chùa miếu nào vậy? Cho tôi biết với được không?”

Không đấy!

24.

Tôi chán nản về nhà.

Ngày hôm sau mang bộ mặt rầu rĩ không vui đi chùa. Đúng vào kỳ nghỉ nên ngôi chùa nhỏ này cũng náo nhiệt vô cùng.

Tôi quỳ dưới chân tượng Phật thành kính khẩn cầu, chỉ mong thu hồi lại cái ước nguyện quái gở kia.

Nhưng hình như Phật chỉ cho tôi một lần toại nguyện. Vì ngày hôm sau tôi lại thấy mình tỉnh dậy trên giường Trần Ức Gia.

Trong lúc mơ màng chỉ cảm thấy tay mình sờ vào cái gì đó mịn màng vô cùng, cảm giác sướng tay không thể tả. Tôi lưu luyến không rời sờ thêm hai cái. Có vẻ giống cơ bụng nhỉ?

“Sờ đủ chưa?”

Bên tai tôi chợt vang lên giọng nam lạnh nhạt. Bàn tay tôi dừng lại ngay tức khắc.

Tê rồi.

Tê rồi.

Tê rần rần rồi.

Trần Ức Gia sầm mặt nghiến răng, đôi tròng mắt lạnh lẽo đáng sợ.

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy giận dữ như vậy. Cúi đầu nhìn xuống, bàn tay to gan của tôi vẫn đang ở trong người cậu ấy, làm cái hành động đáng xấu hổ kia.

Tôi giật mình. Quả nhiên là cơ bụng mà.

Ngon tay tôi thậm chí còn cảm nhận được thân nhiệt cậu ấy dân dần tăng cao.

Nghỉ đông rồi. Tôi lại tiếp tục. Ngủ-trên-giường-Trần Ức Gia.

Trần Ức Gia cười lạnh một tiếng.

Tôi phục hồi tinh thần rút phắt tay lại: “Xin xin xin xin lỗi.”

Đại não vẫn chưa hoạt động, nói năng lộn xộn.

“Cậu… Tôi… Tôi vô cùng… không nghĩ… xin lỗi…”

Trần Ức Gia lạnh mặt kéo chăn che người, hít sâu một hơi: “Bản lĩnh của cô lớn thật đấy.” Cậu lạnh lùng nhận xét “Khoảng cách xa như thế này cũng không làm khó cô thi triển pháp thuật.”

“…Không phải mà.” Tôi khóc luôn rồi “Việc này nằm ngoài khả năng khống chế của tôi.”

Cậu ấy vẫn tiếp tục lạnh lùng: “Cơ thể tôi khiến cô mê muội vậy cơ à?”

Nước mắt tôi giàn giụa. Không phải đâu người anh em, anh nghe tôi nói. Con quỷ háo sắc là ai chứ không phải tôi!

Hiển nhiên Trần Ức Gia không để vào tai lời tôi giải thích, cậu ấy đứng dậy lôi tôi ra ngoài.

Nghe nói Trần Ức Gia không thích đụng chạm cơ thể với người khác, xem lần này tôi khiến cậu ấy tức giận thật rồi.

Cậu ấy mở cửa, ngón tay thon dài mạnh mẽ chỉ ra ngoài: “Mời cô ra cho!”

Tôi nấc lên: “Trời lạnh lắm, tôi còn không mang áo khoác…”

Ác ma cười hiền một cái: “Đừng để tôi phải nhắc lại.”

Bên ngoài không phải 10 độ thì cũng là 5 độ. Tôi cố gắng quấn chặt bộ đồ ngủ thỏ hồng trên người, dựa lưng vào cửa run rẩy không ngừng. Gió lạnh cắt da cắt thịt, buốt đến tận xương, hai hàm răng tôi không tự chủ nổi mà va vào nhau lập cập.

Chưa đầy ba phút, cánh cửa tôi đang dựa vào bật mở, Trần Ức Gia mặt mày xám xịt phun ra hai chữ: “Vào trong!”

Tôi lò dò đi vào. Giờ mới để ý cậu ấy đã ăn mặc chỉnh tề trở lại. Chắc do tôi đột ngột xuất hiện nên ở nhà cậu ấy cũng phải mặc đồ cho nghiêm túc.

Tôi lén thở dài một cái,

Trần Ức Gia vẫn đứng ở cửa, nhìn tôi chằm chằm, tôi cảm giác hảo cảm với tôi trong mắt cậu ấy di chuyển đến âm vô cùng luôn rồi. Tôi vội vàng cúi đầu, lặp lại lời xin lỗi vô nghĩa.

“Bạn học!” Trần Ức Gia mở miệng ngắt lời tôi “Rốt cuộc thì tôi phải làm đến mức độ nào cô mới chịu bỏ qua?”

Hả?

Đến mức độ nào là sao?

Tôi ngẩn ra một lúc lâu vẫn không hiểu, sau cùng chợt nhớ đến câu nói lạnh lẽo lúc đó của Trần Ức Gia: “Cơ thể tôi khiến cô mê muội vậy cơ à?”

Mặt tôi phút chốc nóng ran, cúi đầu lí nhí giải thích: “Thật sự không phải tôi muốn vậy mà!”

Trần Ức Gia cười lạnh một tiếng, học cách nói của Kim Minh: “Hay là lần sau cô sẽ lao thẳng vào phòng tắm?”

Tôi phẫn nộ xua tay: “Đã bảo không phải!”