Tôi Tỉnh Giấc Bên Cạnh Nam Thần

Chương 4



34.

“Tôi xin lỗi mà…”

Tôi trùm mũ áo ngủ lên, rầu rĩ cúi đầu xin lỗi: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi thề là chưa thấy gì cả, thề luôn.”

Không khí yên ắng đến đáng sợ.

“Tôi… mẹ nó, tôi chỉ thuận miệng trêu một câu, Giản Âm cô đây thế mà đến thật?”

Kim Minh sửng sốt nửa ngày mới bật ra được một câu, giọng điệu khó tin. “Nhìn cô bộ dáng ngoan ngoan hiền lành mà sao, mẹ nó, sao lại háo sắc vậy?”

Cậu im đi được không?

Tôi cảm giác có ánh nhìn của diêm vương quét tới đỉnh đầu mình, như tia laser, xiên thẳng vào đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Ức Gia một cái, so với tưởng tượng của tôi còn doạ người hơn,

Chân tôi mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Trần Ức Gia nhìn bộ dáng của tôi bất lực không nói nên lời. Vành tai đỏ lên vì tức giận.

Kim Minh ngẩn người, chậc lưỡi một tiếng: “Quỳ xuống nữa, không đến mức như vậy chứ.” Nói rồi đưa tay muốn kéo tôi lên, vừa mới chạm một cái đã giãy lên như phải bỏng “Sao lại ướt hết thế này? Cô ngây ngốc ở trong đó bao lâu chứ?”

Trần Ức Gia cười lạnh thành tiếng.

Kim Minh đột nhiên cười gian hai tiếng: “Anh Gia bỏ qua đi, bỏ qua đi. Anh cũng không thiệt chút nào.” Hào hứng quay sang phía tôi “Cô thấy được bao nhiêu rồi.”

Trần Ức Gia gầm lên: “Cút!!!”

35.

Kim Minh bị đạp ra khỏi cửa.

Tôi vẫn nằm bò trên mặt đất, không có việc gì làm bèn đưa tay vắt bớt nước ở góc áo.

Ánh mắt Trần Ức Gia rơi xuống bộ đồ sũng nước của tôi: “Bản lĩnh lớn thật.”

Tôi rớt nước mắt: “Tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây rồi.”

Trần Ức Gia nở nụ cười ác ma: “Vậy sao lúc đó không lên tiếng? Im lặng nhìn cái gì?”

Tôi quẹt mũi: “Tôi không nhìn, lúc đó đang sợ mà. Tôi đâu dám nhìn.”

“Thôi bạn học Giản đừng khiêm tốn, còn có chuyện nào cô không dám làm sao? Đùa là phòng tắm mà xuất hiện trong phòng tắm thật, lần sau sẽ là ở đâu?”

Trần Ức Gia tươi cười xán lạn: “Bạn học Giản thật lợi hại, Trần Ức Gia tôi bội phục.”

Cả người cậu ấy lạnh như một chiếc tủ lạnh di động làm tôi sợ hãi không nói được tiếng nào.

Cứu tôi trời ơi!

36.

Trần Ức Gia dùng ánh mắt chết chóc nhìn tôi một lúc lâu, ngay khi tôi cho rằng cậu ấy sẽ ném tối ra khỏi cửa, cậu ấy lại xoay người đi về phòng ngủ.

Cả người tôi ướt nhẹp, dấp dính khó chịu.

Trần Ức Gia về phòng ngủ lấy mấy bộ quần áo ngủ sạch sẽ ném tới chỗ tôi, nghiến răng phun ra 2 chữ: “Đi thay.”

Tôi thụ sủng nhược kinh ôm lấy bộ quần áo, trên đó còn vuông mùi hương của Trần Ức Gia.

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi cả buổi: “Còn không đưng lên đi?”

Tôi: “Tê chân…”

Trần Ức Gia: “…” cạn lời kéo tôi đứng lên “Cô quả thật biết cách khiến người khác tức giận.”

Tôi tê chân thật mà.

37.

Tôi ôm quần áo lỉnh vào phòng ngủ thì bị Trần Ức Gia kéo lại. Cậu ấy sờ sờ bộ đồ ngủ ướt nhẹp trên người tôi: “Cô thật sự không gì chứ?”

Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Hoàn toàn không thấy gì hết!”

Sắc mặt cậu ấy cuối cùng cũng dịu lại, thả cho tôi đi thay đồ.

Trần Ức Gia dáng người cao lớn, tôi mặc đồ của cậu ấy như trẻ con trộm quần áo người lớn.

Lúc đi ra phòng khách, sắc mặt Trần Ức Gia vẫn còn u ám, phỏng chừng ngồi đây càng nghĩ càng tức, ánh mắt bắn về phía tôi sắc lẻm.

“Anh Gia…”

Trần Ức Gia lạnh lùng liếc nhìn tôi khiến bao nhiêu lời giải thích lên đến miệng lại bị ánh nhìn ấy đẩy trở về bụng, mở mồm chỉ có thể nói câu xin lỗi.

Trần Ức Gia cười lạnh: “Bạn học Giản thật khiến cho tôi phải rửa mắt mà nhìn.”

“Anh Gia…” Tôi bi thương khóc lóc, túm lấy tay cậu ấy “Tôi đi chùa rồi mà, cầu nguyện rất lâu luôn, nhưng không ngờ kết quả lại thành thế này. Tôi không hề mở mắt ra một tí nào. Không hề thấy cái gì cả.”

Cho dù tôi giải thích thế nào Trần Ức Gia cũng chỉ lạnh mặt nghe. Lần này chắc không thể cứu vãn nữa rồi.

Trần Ức Gia chẳng thèm đoái hoài đến tôi, giơ tay mở điện thoại ra.

Tôi cực kỳ nóng nảy: “Anh Gia!” Cậu ấy sẽ không gọi điện thoại bắt tôi đi đấy chứ?

Trần Ức Gia rút tay ngước mắt lên nhìn tôi: “Bạn học Giản, nếu không muốn tôi báo cảnh sát thì buông ta tôi ra.”

38.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ ngồi hứng chịu cơn thịnh nộ, cuối cùng Trần Ức Gia cũng chịu thả tôi về.

Nói đi nói lại, tôi vẫn là người sai nhiều hơn.

Tôi lại đến chùa lần nữa vậy. Cầu xin cầu xin cầu xin, xin người hãy thu hồi lại cái khả năng kỳ dị này đi.

Cứ tiếp tục thế này tôi tổn thọ lắm.

39.

Kết quả thành kính cầu xin của tôi vẫn như vậy, chẳng mấy khả quan.

Một đêm nọ tôi tỉnh dậy, xung quanh đen ngòm. Đột nhiên có thanh âm quỷ dị thê lương vang lên, tôi quay về phía phát ra âm thanh, một cái mặt quỷ ghê rợn đột nhiên nhảy ra khiến tim tôi như ngừng đập.

Tôi gào lên thất thanh, theo bản năng nhảy sang một bên.

Lạch cạch một tiếng xung quanh đột nhiên sáng lên.

Kim Minh đứng cạnh công tắc đèn gương mặt tràn đầy khiếp sợ, cả ngày trời mới chửi bậy được một câu: “Mẹ kiếp.”

“Như thế này còn tốt chán.”

Giọng nói hờ hững vang lên khiến tôi thấy có gì đó không đúng. Tôi từ từ quay đầu lại, gương mặt đẹp trai chủ nhân của giọng nói kia gần trong gang tấc nhưng sắc mặt còn kinh khủng hơn con quỷ vừa nãy.

Tôi kinh hoàng buông tay.

Tiếng nhạc ending của bộ phim kinh dị vang lên cũng không át nổi tiếng nuốt nước bọt của tôi, tiếng nhạc như tiễn tôi lên trời luôn rồi.

Trần Ức Gia tắt ti vi, yên lặng nhìn tôi.

Kim Minh cũng tiến lại gần.

“Giết tôi đi.” Tôi tuyệt vọng ôm mặt.

40.

Có vẻ Trần Ức Gia đã quen với sự xuất hiện đường đột của tôi, không còn phẫn nộ ghê gớm như lần trước nữa, ngồi trên Sofa cầm chiếc điều khiển từ xa hờ hững hỏi: “Bạn học Giản, đi chùa không ích gì sao?”

“Tôi cũng sợ hãi vô cùng…”

Kim Minh chen vào: “Quả nhiên là có ôm ấp.” Cậu ta vuốt vuốt cằm “Cảm giác ôm ấp anh Gia thế nào?”

“…Không…Không có cẩm giác gì.”

Trần Ức Gia cười: “Muốn thử lại không?”

Tôi vội vàng xua tay: “Không không không không, hoàn toàn không cần.”

41.

Kim Minh là một trong số ít những người có thể hợp tính với Trần Ức Gia, vốn dĩ hai người đang rảnh rỗi mở phim kinh dị xem, nhưng lại bị tôi từ trên trời giáng xuống, phá hỏng bầu không khí.

Trần Ức Gia hẳn là chán nản lắm rồi, đi gội đầu cho bình tĩnh lại.

Kim Minh bật chế độ hóng hớt, thấp giọng hỏi tôi: “Thế nào, dáng người anh Gia thế nào? Đã thấy chưa?”

Tôi yếu ớt trả lời: “Không nhìn rõ.”

Có mười cái mạng cũng không dám nói là đẹp lắm.

Kim Minh cười ha ha: “Yên tâm, sau này có nhiều cơ hội lắm.”

Tôi: “???”

Cậu đừng có mà nói linh tinh.

Cậu ta vuốt vuốt cằm đanh giá tôi: “Người theo đuổi Trần Ức Gia tôi đã gặp qua không ít, nhưng chiêu thức độc đáo như cậu thì đúng là lần đầu được thấy, nói sao được nhỉ? Tôi đánh giá rất cao.”

Cậu luyên thuyên cái gì vậy?

Kim Minh nhích lại chỗ tôi: “Giao dịch không?”

Tôi mờ mịt.

“Tôi giúp cậu theo đuổi anh Gia, cậu cho tôi biết địa chỉ ngôi chùa kia.”

Hơ hơ

42.

Kim Minh nói cậu ta có chín chính tám mốt phương thức theo đuổi, tin tức cậu ta cung cấp chắc chắn chuẩn 100%.

Tôi tin điều đó.

Tôi ngây thơ quá mà.

43.

Sau bữa tối, tâm tình Trần Ức Gia không vui vẻ lắm, bỏ chúng tôi lại, một mình về phòng ngủ.

Kim Minh không chịu rời đi, ngồi lại bày mưu tính kế cho tôi.

“Người ta bảo nhất cự ly nhì tốc độ, cậu phải ở lại trước đã.”

Tôi nhảy dựng lên. Ở lại nhà Trần Ức Gia làm gì?

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, kế hoạch kiểu gì vậy, nghe thôi đã thấy không khả quan rồi.

“Cất cái ánh mắt nghi ngờ của cô đi.” Kim Minh khinh thường “Tôi đây là quân sư tình cảm đỉnh đỉnh đại danh của đại học H, hiểu không hả? Tin tôi đi. Không thiệt đâu mà sợ.”

“Chuyện này không phải khiến anh Gia của cậu ghét tôi sao?”

“Không đâu. Với sự hiểu viết của tôi về Trần Ức Gia, nếu ghét cô thật thì chắc chắn không có chuyện để cô tới gần, vừa rồi ôm một cái là đủ cho cô xuống mười tám tầng địa ngục rồi. Giờ vẫn còn nguyên vẹn ở đây chứng tỏ cô vẫn còn cơ hội theo đuổi.”

Cậu ta ra vẻ thần bí: “Đây là tơ duyên nguyệt lão tự tay se, như thế này mà còn không hiểu ư?”

Tôi như được cậu ta truyền cho cảm hứng mới.

“Theo đuổi nam sinh mà, đơn giản lắm. Nhưng theo đuổi anh Gia thì cần biện pháp nghiệp vụ cao cấp hơn.”

Có lý!

Theo đuổi Trần Ức Gia còn khó hơn lên trời.

“Vậy…”

Kim Minh dựa vào sofa ra vẻ thần bí: “Cậu phải làm ngược lại.”

?

“Ngây ngốc cái gì? Muốn ở lại thì phải có lý do để anh Gia không thể từ chối.”

Tôi vẫn mờ mịt.

Khoé miệng Kim Minh vẽ ra một nụ cười ranh mãnh, điệu cười thập phần biến thái: “Phòng tắm cũng không tệ nha ha ha ha.”

Hơ?

Cái kế sách tồi tàn gì thế này?

Mang tính mạng tôi ra mạo hiểm hả?

“Không muốn!” Tôi buông hết vũ khí bỏ chạy. Kim Minh túm tôi lại: “Đừng chạy, đầu hàng sớm thế? Tôi đảm bảo quá tam ba bận, chắc chắn anh Gia sẽ giơ tay chịu trói.”

Một lần cũng đừng hòng tôi làm.

Hậu quả ai chịu giúp tôi?

Tôi vỗ ngực: “Giản Âm tôi đây không phải loại người đó!”

Kim Minh nhướng mày.

44.

Tôi tuy bình thường nhưng nhân cách không hề tầm thường nha. Cái kế sách này khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm tôn nghiêm sâu sắc. Vài lần tiếp xúc ngoài ý muốn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhìn trộm người ta tắm rửa.

Cơn thịnh nộ vô cớ nổi lên bị lần gặp tiếp theo của chúng tôi dập tắt.

Trần Ức Gia chậm rãi mặc lại chiếc áo sơ mi đã cởi ra được một nửa, ánh mắt mệt mỏi, nhìn tôi đứng như bù nhìn trong góc nhà tắm.

Tôi cười gượng: “Anh Gia, khéo quá, anh lại cần khăn tắm sao?”

Cậu ấy nhướng mày: “Bạn học Giản nói xem?”

Tôi lẻn ra ngoài. Nước mắt ròng ròng.

Sao cứ phải là tôi vậy?

Trần Ức Gia đóng cửa khoa trương. Tôi hít hít mũi, xoay người đụng phải ánh mắt hấp háy hóng chuyện của Kim Minh.

Cậu ta chép miệng: “Hôm trước ai bảo đánh chết cũng không làm trò này ấy nhỉ?”

“Tôi đâu có được chọn nơi xuất hiện…”

“Ồ, hoá ra là không thể khống chế à?” Mắt cậu ta híp lại.

Tôi lặng lẽ nuốt xuống. Nỗi oan này của tôi có trời mới thấu.