Tôi Tỉnh Giấc Bên Cạnh Nam Thần

Chương 5



45.

Mấy ngày nay không biết sao thuỷ nghịch hành hay sao gì hành, tôi cứ biến qua biến lại suốt.

Lần nào cũng vô cùng chính mà xuất hiện trong phòng tắm của Trần Ức Gia.

Bất kể sớm muộn, cứ nhè phòng tắm mà biến đến.

Không chỉ Trần Ức Gia ngứa mắt mà chính tôi cũng thấy hoảng hốt.

Tôi không hề đen tối như vậy nha!

Sinh viên đại học năm nhất tâm hồn như trang giấy trắng, sao tôi có thể có ý nghĩ đen tối như vậy được.

Rốt cuộc đến lần thứ 3 Trần Ức Gia không chịu nổi nữa.

Kim Minh thì vắt tréo chân, bộ dạng cà lơ phất phơ: “Cô với thân thể anh Gia chắc là nhất kiến chung tình hả? Không thấy được là không từ bỏ ý định đúng không? Thật là tham lam vô độ đó nha!” Cậu ta ở một bên thêm dầu vào lửa “Anh Gia có chịu được không đây?”

Trần Ức Gia nhíu mày khó chịu.

Cuối cùng Trần Ức Gia cũng đồng ý cho tôi ở tạm nhà cậu ấy.

Tôi mang vẻ mặt ngây thơ đứng tại chỗ, đối mặt với vẻ mặt đằng đằng sát khí cộng với bất lực toàn bộ của Trần Ức Gia.

“Cậu ấy sẽ không nhân cơ hội mà giết tôi chứ?”

Kim Minh mang bộ dáng vô lại nằm dài trên sofa, hai chân gác lên bàn trà, lột vỏ quýt bỏ vào miệng nhai nhóp nhép: “Cô hoảng hốt cái gì? Anh Gia đã đồng ý cho cô ở lại rồi, việc theo đuổi thành công một nửa rồi còn gì.” Cậu ta vứt vỏ quýt xuống đất, phủi tay ra vẻ lõi đời: “Tốt nhất là nên nắm chắc trong tay. Để ông đây dạy cô mấy chiêu.”

Tôi do dự dữ dội. Nhân cách khác mách bảo tôi Kim Minh sẽ nói ra mấy điều không thích hợp chút nào. Toàn là những điều người bình thường không thể nghĩ ra.

“Ai hiểu rõ anh Gia ngoài tôi? Theo đuổi ai cũng là theo đuổi, nhưng anh Gia đâu phải người bình thường, cô phải có tuyệt chiêu.”

Cậu ta ra vẻ âm dương quái khí.

Tôi đấu tranh dữ dội, cuối cùng vẫn ghé tai đến gần. Càng nghe càng cảm thấy không ra thể thống gì cả.

“Chuyện này… có vẻ khó…”

“Yên tâm, anh Gia tôi biết, chuyện này cô có thể tuyệt đối yên tâm.”

Kim Minh dựa vào so fa, hai chân vắt tréo, hất mặt: “Đi đi, triển đi.”

46.

Tôi gõ cửa phòng Trần Ức Gia. Đứng đợi cả buổi trong phòng mới truyền đến âm thanh hồi đáp.

Tay cậu ấy còn đang cầm quyển sách đọc dở, ánh mắt dò xét nhìn lướt qua tôi 1 cái: “Giờ cũng không phải thời gian tắm rửa?” Ý là làm phiền cậu ấy đọc sách.

Mặt mũi tôi không còn chút nào luôn.

Hít sâu một hơi lấy lại dũng khí. Tôi nghiêng người dựa vào khung cửa, hơi nâng cằm lên hòng khoe ra góc nghiêng hoàn hảo, hắng giọng: “Cậu cũng thích đọc quyển sách này à? Cậu rất biết cách thu hút sự chú ý của tôi đấy.”

?

Trần Ức Gia kinh ngạc nhìn tôi, mặt hiện lên tia khó hiểu. Tôi nuốt nước bọt ực một tiếng, giọng nói của Kim Minh trong tai nghe vẫn đang tiếp tục: “Cô làm tốt lắm, tiếp đi.”

Tốt thật không đây?

Mặt Trần Ức Gia xanh lét.

“Bây giờ… tôi cho cậu… cơ hội… yêu yêu tôi.”

Kim Minh giận dữ: “Không được nói lắp!”

Trần Ức Gia nhìn tôi như sinh vật lạ. Lát sau, cậu ấy bật cười, ngón tay run run chỉ ra phía cửa: “Tôi đổi ý rồi, bạn học Giản, mời về cho.”

Thôi xong rồi, kế hoạch thất bại, tôi vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi, tôi nói đùa chút thôi.”

“Sầm” một tiếng, cánh cửa bị Trần Ức Gia lãnh khốc vô tình sập lại trước mũi tôi.

Tuyệt chiêu cái rắm!

47.

“Đừng nản chí! Vẫn còn hai chiêu nữa.”

Kim Minh động viên tôi, cậu ta rút trong ngực ra một quyển công thức nấu ăn. “Tục ngữ nói rất hay, muốn lấy được trái tim đàn ông hãy tấn công qua đường dạ dày.”

Tôi buồn bực nhìn cậu ta, ngược lại ánh mắt cậu ta vô cùng kiên định ấn quyển sách vào lòng tôi quyển sách không biết thó được của ai.

“Bảo anh Gia nấu cơm cho cô ăn!”

Điên rồi! Kim Minh điên rồi.

48.

Kim Minh điên rồi.

Nhưng tôi còn điên hơn cậu ấy. Tôi cầm quyển sách dạy nấu ăn đó đi tìm Trần Ức Gia.

“Làm gì vậy?”

Tôi mặt dày nháy mắt với cậu ấy: “Anh Gia, em đói rồi.”

Trần Ức Gia khó hiểu: “Thì?”

“Anh nấu cơm cho em ăn đi.”

Trần Ức Gia ngẩn ra: “Bạn học Giản, kiếp trước tôi nợ cô cái gì à?”

“Là là là món này này, được được được không?”

Tôi vẫn kiên trì lật quyển sách nấu ăn ra, chỉ vào một món.

Trần Ức Gia ngó một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi miễn cưỡng gật đầu.

49.

Thế mà đồng ý ứ? Trần Ức Gia có thể chiều theo yêu cầu của tôi?

Nhưng việc này không thể bất ngờ bằng chiêu tiếp theo của Kim Minh.

“Đợi cậu ấy nấu xong, cô chê đồ ăn không ngon cho tôi.”

???

Hồi lâu sau tôi mới tiêu hoá được những gì cậu ta nói: “Cậu, như thế này là cậu đang muốn hại tôi à?”

Kim Minh buồn bực: “Cô không tin tôi à?”

Vấn đề không phải là tin hay không tin, vấn đề là nó quá mạo hiểm.

Kim Minh như thể bị xúc phạm quá đáng lắm, hằn học dạy bảo tôi: “Anh Gia không dễ dàng nấu cơm cho người khác đâu, đây là những điều mà tôi khổ tâm bày mưu tính kế cho cậu đó.”

Nghe đến đây tôi đột nhiên hứng thú: “Cậu ấy thật là không dễ dàng nấu cơm cho người khác ư?”

“Chứ còn gì nữa.” Kim Minh gõ bàn nhấn mạnh.

“Vậy tôi là người đầu tiên à?”

“…” Kim Minh hận sắt không thể rèn thành thép.

50.

Tôi vẫn nghe lời Kim Minh, buông lời chê bai.

Trần Ức Gia buông đũa, liếc tôi một cái sắc lẻm: “Cô nói cái gì?”

Kim Minh vẫn đang chỉ đạo tôi trong tai nghe.

Tôi lấy hết can đảm buông đũa xuống, chỉ vào đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi trên bàn: “Không ngon lắm, chỉ được cái đẹp mắt.”

Trần Ức Gia khựng lại một chút, vẻ mặt có hơi không tin vào tai mình lắm: “Được rồi.”

Cậu gật đầu, vươn tay lấy đĩa thức ăn đổ thẳng vào thùng rác.

“Ơ đừng…”

Tôi nhìn chiếc thùng rác toả ra hơi nóng, mùi thơm xông vào mũi quyện cùng hương vị còn sót lại trong miệng.

Dối lòng quá mà, đồ ăn ngon như thế. Huhuhuhu.

“Bạn học Giản đừng tự khiến mình phải khó chịu. Không ngon thì tôi đổ đi giúp cậu rồi đó.”

“Tôi sai rồi huhuhu”

Trần Ức Gia không thèm đoái hoài gì đến tôi.

Tốt lắm, quân sư cái rắm. Xem xem có tiến triển chút nào không? Lùi hàng vạn dặm rồi đây này!!

Tôi quay đầu lườm tên đầu sỏ.

Cậu ta còn dám hếch cái mặt lên: “Điều này chứng tỏ anh Gia đang giận dỗi cậu.”

Tôi chửi bậy: “Mẹ nó, cậu trêu tôi đúng không?”

“Không!” Kim Minh giơ ba ngón tay ra thề “Thật lòng thật ý, nguyên vọng lớn nhất của tôi chính là giúp người có duyên nên mối lương duyên.”

Tôi như bị ba chữ “người có duyên” bỏ bùa, lẩm nhẩm suốt buổi.

Kim Minh xoay người soạt một tiếng, vẫy tay với tôi: “Niệm tình đại tỷ thành tâm như vậy, tôi đành phá lệ nói cho cô một bí mật.” Cậu ta hạ giọng thần bí “Về quá khứ của anh Gia.”

51.

Hai nhà Kim – Trần là bạn bè nên Trần Ức Gia và Kim Minh từ nhỏ đã thân với nhau.

Lần đầu tiên Kim Minh thấy Trần Ức Gia là khi cậu ấy đang bị một nhóm học sinh lớp 12 chặn đường không cho đi.

Kim Minh chậc lưỡi: “Cô không biết đâu, mặt mũi anh ấy bầm dập đáng sợ, nếu không có tôi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Sau lần đó thì hai chúng tôi thân thiết hơn.”

Tôi ngồi ngây ngẩn, không thể tưởng tượng được bộ dáng Trần Ức Gia lúc bị kẹt ở trong ngõ là như thế nào. Tình huống ấy đẻ Kim Minh làm nhân vật chính có vẻ hợp hơn.

“Sao cậu ấy lại bị lớp 12 chặn đường vậy.”

Kim Minh hừ 1 tiếng: “Quan tâm làm gì? Đây có phải trọng điểm đâu.”

“Ờ…”

“Cô chú Trần bình thường bận tối tăm mặt mũi nào có rảnh để ý đến anh Gia, cậu ấy thường xuyên ở một mình, tính cách cũng dần dần trở nên lãnh đạm lạnh nhạt.” Cậu ta kiêu ngạo bình luận “May mắn cho anh ấy có một người bạn như tôi.”

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra ghi chép, dấu hiệu thứ nhất: Thiếu tình thương.

Tôi nhất định phải đối tốt với Trần Ức Gia.

Kim Minh ngó qua phần tôi ghi chú, gật đầu đồng tình: “Đúng rồi, muốn theo đuổi cậu ấy thì có thể thử cách này này.” Cậu ta suy nghĩ một chút “Tôi này cô đọc truyện cho anh ấy nghe trước khi đi ngủ.”

“…”

Số điện thoại của bệnh viện tâm thần là bao nhiêu ấy nhỉ?

52.

Thế nhưng tôi vẫn ngồi nghe Kim Minh thao thao bất tuyệt cả buổi sáng.

Cậu ta nói đến khô cả miệng, đứng dậy rót nước uống, đột nhiên nhếch nhếch khoé miệng, ngồi lại xuống ghế: “Anh Gia có sẹo ở đây này.” Cậu ta vỗ vỗ cánh tay, cười nham nhở “Cô biết sao lại có không?”

Có sẹo à? Có sẹo là chuyện bình thường mà.

Tôi hỏi dò: “Cậu ấy đánh nhau à?”

Đột nhiên Kim Minh cười rú lên. “Ha ha ha ha ha ha ha ha. Cô có nghĩ nát óc cũng không ra đâu. Vết sẹo đó là do hồi bé về quê chơi ngã vào chuồng heo bị heo cắn đó a ha ha ha ha.”

“Hả?”

Tôi ngây ngẩn. Cậu ấy bị heo cắn.

Bên kia Kim Minh vẫn đập bàn cười như trúng tà. “Ha ha ha ha ha ha ha cười đau cả bụng.”

Trần Ức Gia đột nhiên mở cửa đi ra, lạnh lùng liếc Kim Minh một cái mới khiến cậu ta ngậm miệng, quay sang lôi kéo tôi: “Đừng có mà bảo là tôi kể cho cậu đấy.”

“Tại sao?”

Cậu ta phớt lờ tôi, trả lời không đúng trọng tâm: “Anh Gia thích ăn sườn xào chua ngọt lắm đấy.”

53.

Tôi muốn triển khai kế hoạch theo đuổi Trần Ức Gia theo kiểu khác nhưng Kim Minh nhất định ép tôi cầm sách đến đầu giường Trần Ức Gia thực hiện chuyên mục “Chuyện kể đêm khuya” trước khi đi ngủ.

Đây là chuyện một người bình thường nên làm để theo đuổi bạn trai à?

Nhưng nhất thời cũng chẳng nghĩ được biện pháp nào khả quan hơn, tôi cứ phân vân đi đi lại lại trong nhà bếp.

Quan tâm, nhất định phải bày tỏ sự quan tâm.

Nhưng làm sao để quan tâm đây???

Tôi rối rắm đến mức muốn nhổ hết tóc trên đầu xuống, đột nhiên nghiêng đầu một cái, quả bưởi tròn vo lọt vào tầm mắt.

54.

Lúc tôi gõ cửa phòng Trần Ức Gia, cậu ấy đang cầm sợi dây đỏ kia ngắm đến thất thần, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, sợ dây đỏ quấn quanh đầu ngón tay nhìn đẹp mắt vô cùng.

Theo bản năng tôi sờ sờ cổ tay mình, sợi dây kia đã có lúc hữu duyên nằm trong tay tôi. Tôi nhẹ nhàng lách vào phòng, đóng cửa lại.

Trần Ức Gia ngẩng đầu lên nhìn.

“Anh Gia ăn bưởi đi, em vừa mới bóc.”

Tôi tốn bao công sức bóc vỏ, lại còn tỉ mỉ xếp thành hình trái tim, bê lên cho Trần Ức Gia xem.

Trần Ức Gia cúi đầu lướt mắt qua: “Bạn học GIản lại có trò gì nữa.”

Ai bày trò ở đây?

Tôi giơ đĩa bưởi cao hơn: “Đẹp không? Ăn thử một miếng xem nào, ngọt lắm.”

Trần Ức Gia gật đầu, lời ra đến miệng lại thành: “Rất xấu. Trái tim cong vòng xiêu vẹo.”

Tay cầm đĩa bưởi của tôi lệch đi mấy phân: “Em đã bóc cả buổi chiều đấy.”

Đầu mày Trần Ức Gia nhướng lên, đầy vẻ tán thưởng: “Ồ, mất cả buổi chiều để xếp được đĩa bưởi xấu như thế này à?”

Làm ơn im đi được không?

Tôi nghe thấy tim mình răng rắc vỡ nát.

“Tuy vậy.” Trần Ức Gia vươn tay ăn thử “Cũng ngọt đấy.”

Tâm tình cậu ấy có vẻ tốt: “Cảm ơn.”

Tôi ôm đĩa bưởi thụ sủng nhược kinh: “Vậy chuyện buổi trưa… Đừng giận nữa nhé.”

Trần Ức Gia như nghe phải gì lạ lẫm lắm: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Cảm xúc của cậu đối với tôi vô cùng quan trọng.”

Trần Ức Gia kinh ngạc nhìn tôi, hồi lâu sau mới thận trọng mở miệng: “Bạn học Giản… Cậu thích tôi vậy sao?”

Ai lại hỏi thẳng toẹt ra vậy chứ?

Tôi cười khan: “Nếu tôi nói thích cậu, cậu có ghét tôi không?”

Trần Ức Gia ngẫm nghĩ một lúc: “Tôi đâu có nói ghét cậu.”



Vậy hả?

Không ghét mà thái độ vậy hả?

Nhưng nghe được những lời này, quả thật tôi cũng hơi ngỡ ngàng.

“Tự nhiên xuất hiện, quả thực khiến tôi khó có thể chấp nhận.”

“Hề hề…” tôi xấu hổ gãi đầu “Đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.”

Cậu ấy giương mắt nhìn tôi: “Cậu thấy tôi lúc nào?”

Tôi kể về hai lần tôi và cậu ấy chạm mặt, dĩ nhiên lần dẫm lên giày tự động được lược bỏ.

Trần Ức Gia im lặng cả buổi.

Tôi hơi chột dạ, cậu ấy ngoài việc im lặng ra thì biểu cảm gương mặt vẫn không có gì biến hoá quá nhiều. Mẹ nó, sao vẫn đẹp trai vậy nhỉ?

“Anh Gia?”

Trần Ức Gia giật mình hồi tỉnh: “Tôi nhớ ra rồi.”

Tôi trợn mắt đứng phắt dậy, mặt đối mặt với Trần Ức Gia. Sóng não tôi hoạt động liên tục, vô số kịch bản diễn ra trong đầu tôi.

Chẳng lẽ… cậu ấy đã sớm để ý tôi? Đã tương tư tôi từ lâu?

Yêu thầm tôi?

Không dám bày tỏ?

Nhớ mãi không quên?

Tôi hết sức phấn khởi.

Trần Ức Gia cúi đầu nhìn chân: “Cậu là cái người dẫm lên đôi giày trắng của tôi đúng không?”

“…”

Cái này nhớ làm gì?

Quên đi quên đi mau quên điiii!!!