Tôi Tỉnh Giấc Bên Cạnh Nam Thần

Chương 6



55.

Tuy mối quan hệ chỉ hoà hoãn được chút ít nhưng tôi cũng cảm thấy coi như gặt hái được chút thành tựu.

Buổi chiều tôi xộc vào phòng cậu ấy bằng cách khoa trương nhất có thể, dựa theo cách mà mẹ tôi vẫn hay làm, lấy hết sức bình sinh nhào đến chỗ cậu ấy ngồi. Trần Ức Gia có vẻ rất thích đọc sách, lúc tôi xông vào cậu ấy đang cầm sách ngồi cạnh bàn, nhìn bàn sách bị tôi bày biện linh tinh mà bất lực: “Bạn học Giản à, lại làm gì nữa đây?”

Lúc tôi hào hứng định đặt đĩa sườn chua ngọt bận rộn cả buổi mới làm xong lên bàn, rốt cuộc Trần Ức Gia cũng không chịu nổi nữa.

Tôi thanh minh: “Vừa mới nấu xong thôi, cậu muốn nếm thử chút không?”

Trần Ức Gia nhíu chặt đầu mày quan sát. Sợ cậu ấy không nhận ra, tôi tốt bụng nhắc: “Sườn xào chua ngọt đó.”

Lông mi cậu ấy khẽ run một cái, ánh mắt khiếp đảm nhìn tôi, môi mấp máy, hẳn là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra nhưng đến miệng lại là nụ cười gượng gạo.

Tôi biết cậu ấy muốn nói gì.

Cái đĩa mà tôi gọi là sườn xào chua ngọt này, nhìn như một đống *** vậy.

Nhưng tôi đã thử rồi, đĩa này là đĩa có hương vị được nhất trong mấy lần tôi nấu.

Tôi ấn đũa vào tay Trần Ức Gia, nhìn cậu ấy đầy mong chờ.

Khoé miệng Trần Ức Gia giật giật.

Cuối cùng cậu ấy gắp miếng nhỏ nhất đưa lên miệng, nghiền ngẫm một hồi: “Ừm, chín rồi.”

Chín rồi? Đun cả buổi chiều dĩ nhiên phải chín chứ.

“Ờ thì…” cậu ấy cân nhắc lời nói “Chiều nay bạn học Giản làm gì?”

“Tôi…” tôi túm lấy góc áo lắp bắp, “Thực ra, ừ thì, bố mẹ tôi cũng thường xuyên bỏ bê tôi, công việc bận rộn chẳng mấy khi quan tâm, nhưng cũng đều cố gắng để chúng ta có cuộc sống tốt hơn thôi.”

Trần Ức Gia nhìn tôi chằm chằm, thần sắc quái dị.

Tôi càng lắp bắp tợn: “Nếu, nếu cậu không ngại. Tôi, tôi lúc nào cũng có thể bên cạnh cậu.”

Trần Ức Gia dở khóc dở cười: “Bạn học Giản à, chúng ta có gì hiểu lầm nhau đúng không?”

Hở?

Hiểu lầm gì?

Tôi rối rắm.

Cẩn thận nhớ lại xem vừa rồi mình đã làm gì? Nóng vội quá nên đi quá giới hạn rồi à?

“Tôi không có ý gì cả…” Tôi xua tay “Nếu cậu không muốn thì coi như tôi chưa nói gì nhé.”

Trần Ức Gia ngẩn người, thở dài: “Thôi vậy.”

Cậu ấy đứng dậy dọn dẹp đống hổ lốn trên bàn, nhìn tôi nửa ngày, thận trọng nói: “Bạn Giản à, cậu không cần như vậy, mọi người đều bình thường…”

“Không phải!” Tôi ngắt lời cậu ấy “Cậu không phải người bình thường. Tôi thích cậu. Cậu là người trong lòng.”

Tôi bị chính lời nói của mình điểm huyệt. Nói xong mới phát hiện ra, mặt mũi nóng ran.

Tôi vừa nói gì vậy?

Sao lại đột nhiên thổ lộ với cậu ấy vậy?

Không thích hợp chút nào.

Trần Ức Gia cũng không ngờ tới việc tôi tỏ tình thẳng thắn như vậy, cậu ấy từa vào bàn ngơ ngác nhìn tôi, lời chuẩn bị nói ra cũng bị nuốt lại vào bụng.

Tôi hốt hoảng ôm đầu bỏ chạy.

56.

Bữa cơm tối, đến nhìn tôi cũng không dám nhìn Trần Ức Gia lấy một cái.

Sắc mặt cậu ấy cũng không tốt lắm, rũ mắt suy nghĩ gì đó.

Có thể cảm nhận tôi đang nhìn trộm, Trần Ức Gia ngẩn đầu nhìn lại, tôi hốt hoảng nhìn ra chỗ khác.

Cảm giác căng thẳng khó hiểu này là sao?

57.

Sau bữa tối, tôi nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng vẫn cầm quyển truyện kể đêm khuya theo gõ cửa phòng Trần Ức Gia.

Trần Ức Gia nhìn quyển sách tôi cầm trong tay, nghi ngờ lên tiếng: “Truyện cổ tích trước giờ đi ngủ?” Lần này có vẻ bùng nổ “Giản Âm, cậu có hiểu lầm gì với tôi đúng không? Nhìn tôi giống người thiếu thốn tình thương lắm à?”

Hử?

???

Một ngàn dấu hỏi chấm.

58.

Tôi đã thông suốt rồi. Kim Minh là kẻ không đáng tin cậy chút nào.

Cha mẹ bận rộn à, không có thời gian chăm sóc à? Trần Ức Gia ngại bị gò bó mới chuyển ra ngoài sống thôi.

Lại còn bí tịch cua trai? Giả dối!

Tôi ôm đầu ra khỏi phòng, nổi cơn thịnh nộ với Kim Minh: “Tên khốn Kim Minh kia, cậu chết dí ở chỗ nào rồi?”

Đầu dây bên kia thanh âm lộn xộn nhốn nháo, có tiếng hô hào đứt quãng: “Cảm ơn chỗ mà cậu chỉ, tôi theo đuổi ước mơ…”

“Con moẹ nó…”

Kim Minh vuốt đuôi: “Cậu cố lên, nắm lấy cơ hội này, tôi chạy đây…”

Tôi cạn lời. Đang lấy hơi định xổ một tràng thì phía sau vang lên tiếng động.

Tôi giật mình quay lại, nhìn thấy Trần Ức Gia đứng ở cửa phòng từ bao giờ.

Cậu ấy nhìn tôi vài giây, khó khăn mở miệng: “Thì ra mấy việc quái gở cậu làm là nghe lời Kim Minh?”

Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang: “Cậu ta nói… có cách giúp tôi…”

“Kim Minh dạy cậu?” Trần Ức Gia bật cười thành tiếng. “Cậu ta se duyên cho người khác, se giúp mười người thì có đến mười một người không thành đôi. Nếu không phải vì gương mặt đẹp trai đó thì cậu ta sớm đã bị đánh hội đồng rồi.”

“…”

Trong đầu tôi hiện lên gương mặt tràn đầy tự tin của Kim Minh, nghiến răng nghiến lợi siết cái điện thoại trong tay.

[Điện thoại: Chời ơi cứu tui!!!]

Trần Ức Gia cúi người nhặt quyển sách vừa đánh rơi, nhìn chằm chằm vào tựa sách “Truyện kể đêm khuya” nổi bần bật, không hiểu sao lại mỉm cười “Cái thứ quái gở này cũng là do cậu ta xúi cậu làm hả?”

Tôi thấy đầu mình gật gật hai cái.

“Thế mà cũng tin?”

“…”

Giờ thì không tin nữa.

Trần Ức Gia khen ngợi: “Dũng cảm thật đấy.”

Tôi túm lấy quyển sách trong tay cậu ấy ấm ức thanh minh: “Cậu ta khoe là hiểu cậu lắm…”

Trần Ức Gia cười. Cười đến mức tôi nổi gai ốc toàn thân. Miệng tôi nhanh hơn não: “Hay cậu dạy tôi đi!”

Nói xong tôi muốn cắn lưỡi mình luôn. Bảo chính chủ dạy người khác theo đuổi chính mình hả?

Tôi đúng là đang sở hữu IQ vô cực mà, vô-cùng-cực.

Thế mà Trần Ức Gia gật đầu: “Được thôi.”

Tôi không tin vào tai mình, mắt chữ O mồm chữ A.

Trần Ức Gia lại mỉm cười: “Tắm rửa đi ngủ đi.”

59.

Tin tình báo của Kim Minh cũng có tin đúng, Trần Ức Gia đúng là thích món sườn xào chua ngọt. Là tin lấy tính mạng ra đảm bảo có khác.

Để Trần Ức Gia cảm nhận được tình cảm nồng cháy của mình, nửa đêm tôi vẫn sục sạo tìm tòi nguyên liệu nấu ăn rồi chạy vào bếp.

Một tay chảo, một tay dao, sách dạy nấu ăn mở rộng hết cỡ trước mặt, nhất nhất tuân thủ theo hướng dẫn, nhất định phải nấu cho thật ngon.

Nhưng rõ ràng, trí thông minh của tôi không nằm ở lĩnh vực ẩm thực.

Nửa đêm Trần Ức Gia rời giường nhìn thấy bãi chiến trường trong bếp, day day thái dương bất lực nói: “Cậu…”

Tôi cầm chảo cầm đũa, im lặng vài giây rồi bình tĩnh trả lời: “Nấu cơm đó.”

Trần Ức Gia không lên tiếng nữa, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị.

Tôi nhìn thấu nỗi nghi vấn của cậu ấy, chẳng có người nào trí óc và cơ thể phát triển bình thường mà nữa đêm canh ba dậy nấu ăn cả.

Trần Ức Gia chắc đang nghĩ tôi có bệnh gì đó trong người.

Cậu ấy tiến lên, ngó vào nồi rồi ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót: “Bạn học Giản không cần kiên trì đến mức này đâu.”

Trái tim non nớt này tổn thương nặng nề.

60.

Trần Ức Gia xắn tay áo, cổ tay trắng trắng lộ ra sợi dây đỏ, hòn đá tròn đung đưa ở phía dưới đặc biệt xinh đẹp.

“Muốn học không?”

“Muốn!”

“Từ trước đến giờ chưa nấu cơm bao giờ à?”

Tôi nói năng lộn xộn: “Không, chưa, à có xuống một ít.” Tôi đánh bạo hỏi tiếp “Anh Gia thích sườn xào chua ngọt thật hả?”

Trần Ức Gia liếc tôi: “Bạn học Giản không cần thiết phải biết…”

“Cần mà…” Tôi đảo đảo sườn trong nồi, cố tỏ ra tự nhiên hỏi dò “Anh Gia thích nữ sinh như thế nào?”

Trần Ức Gia không nói gì.

Tôi sốt ruột, đành phải khuấy đảo đống sườn trong nồi cho bớt nôn nóng, khuấy mạnh đến mức thành nồi kêu leng keng.

Trần Ức Gia nhìn đống sườn đáng thương: “Cậu sắp đâm nát đống sườn ra rồi đấy.”

“Vậy cậu trả lời đi, cậu thích kiểu nữ sinh như thế nào?”

Trần Ức Gia dừng tay: “Còn tuỳ vào cảm nhận…”

“Thế cậu cảm thấy tôi thế nào?” Không biết tôi lấy đâu ra can đảm, tiến sát lại gần cậu ấy “cậu xem xem, cảm nhận về tôi thế nào?”

Vừa dứt lời, Trần Ức Gia quay đầu lại, khoảng cách giữa chúng tôi thu ngắn lại còn 1cm. Tôi hít một hơi thật sâu. Lông mi Trần Ức Gia run run, cơ thể cứng đờ tại chỗ, bất ngờ đến quên cả phản ứng rồi.

Da mặt cậu ấy thật mịn, ngũ quan đẹp đẽ, môi hồng hồng. Tôi bất giác nuốt nước miếng.

Đôi môi này, hôn chắc thích lắm nhỉ?

Tôi bỗng nhiên muốn hôn cậu ấy một cái.

Hôn một cái chắc không sao nhỉ?

Không được! Một tôi khác ra sức ngăn cản. Muốn toàn mạng thì đừng làm trò điên rồ.

Nhưng… tôi liếm môi.

“Anh Gia, hôn không?”

Tôi nghe tiếng mình vang lên.

Đồng tử Trần Ức Gia mở to hết cỡ, có thứ gì đó lạnh như băng chạm vào trán tôi, đẩy mặt tôi về phía sau. Thì ra là ngón tay của Trần Ức Gia.

Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Trần Ức Gia cúi xuống nhìn tôi, không gian nhà bếp yên tĩnh đến mức tôi nghe được nhịp tim đập thình thịch.

Tôi thấy môi Trần Ức Gia mấp máy, âm thanh vang lên: “Cậu nói xem?”

Điên rồi! Máu chó quá! Mất mặt quá.