Tôi Tỉnh Giấc Bên Cạnh Nam Thần

Chương 7



61.

Tôi lại chọc điên Trần Ức Gia rồi. Vốn dĩ đang dạy tôi nấu cơm mà, kết quả lại biến thành thế này. Trần Ức Gia mất hết tâm tình, xoay người về phòng ngủ. Tôi hốt hoảng túm lấy tay cậu ấy níu kéo: “Đừng đừng đừng, tôi không hôn đâu.”

Túm được một nửa thì nhớ ra Trần Ức Gia không thích tiếp xúc với người khác lại buông tay ra, bi thương gọi một tiếng: “Anh Gia! Tôi mất não đấy, đừng so đo với tôi mà!”

Trần Ức Gia thở dài: “Muộn rồi, để hôm khác.”

Vất vả lắm mới có cơ hội bồi dưỡng tình cảm, giờ lại sắp vuột khỏi tầm tay, tôi nước mắt vòng quanh chạy về phòng ngủ.

Tâm tình bi thương ôm gối buồn bực, tôi lăn lăn lộn lộn khó ngủ. Trong đầu toàn là phương án làm lành với Trần Ức Gia.

Không ngờ vừa xoay người sang một bên lại đụng ngay phải lồng ngực Trần Ức Gia.

Lần này tôi thực sự sợ hãi.

Quá trớn rồi.

Trần Ức Gia cũng chưa ngủ, đang giương mắt nhìn trần nhà bị tôi đụng phải khiến cơ thể cứng đờ, xoay đầu nhìn tôi.

“Ha ha.” Tôi cười khan một tiếng rồi lúng túng dịch người ra.

“Bạn học Giản,” Trần Ức Gia ngồi dậy, đỉnh đầu che đi ánh sáng trên trần nhà, gương mặt ngược sáng khiến tôi nhìn không rõ cảm xúc “Cậu thực sự rất quá đáng.”

Tôi gật đầu trong nước mắt.

Sà ngực người ta, xác suất là bao nhiêu phần trăm chứ?

Trần Ức Gia lại thở dài: “Cậu có chấp niệm với giường của tôi nhỉ?”

Liên quan gì đến giường chứ. Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy, không có cậu thì giường nào chẳng giống nhau.

Trần Ức Gia xoa xoa hòn đá ở sợi dây trên cổ tay: “Tôi thật sự rất tò mò, sao cậu có thể xuất hiện trong phòng tôi được?”

Tôi ôm gối thật thà khai: “Tôi trở mình một cái đã thấy ngực cậu ở đây.”

Trần Ức Gia: “…”

Chắc là cạn lời rồi.

Lý do này mà chấp nhận được chắc lợn cũng biết bay.

Tôi thì thầm: “Anh Gia, Kim Minh bảo sợi dây đỏ của cậu là nguyệt lão trộn bê tông cốt thép mà tạo thành đấy.”

Trần Ức Gia quay sang: “Nói gì kỳ lạ vậy?”

“Liệu có phải chúng ta có duyên tiền định không?”

Trần Ức Gia nhìn sợi dây trên cổ tay mình hồi lâu: “Cậu thử biến lại lần nữa đi.’

62.

Tôi nghe lời, ôm gối về phòng ngủ cho khách.

Leo lên giường lăn qua lộn lại vài lần, không hề ngạc nhiên khi mở mắt ra là thấy Trần Ức Gia trước mặt.

Con người Trần Ức Gia hết nở ra lại co lại, như kiểu nhìn thấy điều gì kích thích lắm.

Tôi nhỏ giọng gọi: “Thấy chưa. Rõ ràng không?”

Trần Ức Gia nhìn tôi, lại cúi xuống nhìn sợi dây đỏ trên tay, lại ngẩng lên nhìn tôi. Lặp lại mấy lần như để chắc chắn “Làm phiền làm lại một lần nữa.”

Tôi thở dài ôm gối chạy về. Lên giường, lăn lộn. 10 giây sau xuất hiện trong phòng Trần Ức Gia.

Loại cảm giác kỳ lạ có một không hai này đúng là kích thích thật.

Trần Ức Gia cởi sợi dây trên cổ tay xuống: “Nó loé lên một cái.”

???

Hử?

“Trước khi cậu xuất hiện, hòn đá đều loé lên một cái.”

Tôi nhìn chằm chằm sợi dây, nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Vãi!

Là dây bê tông cốt thép do nguyệt lão làm ra thật à?

Nghe có vẻ hợp lý đấy nhỉ?

Trần Ức Gia sờ sờ sợi dây trong tay, miệng chậc chậc mấy tiếng, có vẻ rất khó tin.

“Cậu đeo nó từ lâu rồi à?”

Trần Ức Gia gật đầu.

Hê hê.

Lồng ngực tôi trào lên một sự tự tin khó hiểu, hê hê, bà đây là định mệnh là ông trời chọn lựa.

Tôi yên lặng xích lại, dựa vào vai Trần Ức Gia, giả bộ: “Anh Gia, đáng sợ quá.”

Trần Ức Gia nhìn thấu tôi: “Đừng có lợi dụng nha.”

Bị vạch trần rồi, tôi nhếch miệng cười: “Sợ thật mà.”

Trần Ức Gia đeo lại sợi dây lên cổ tay, vừa đeo vừa liếc tôi: “Cậu hớn hở cái gì?”

Nét cười trào ra tận khoé mắt, tôi vừa chăm chăm nhìn sợi dây trên tay cậu ấy, vừa lơ đễnh trả lời: “Nhìn sợi dây đẹp thật đấy.”

Càng nhìn càng thấy thích.

Trần Ức Gia: “???”

Tôi cười ha ha hai tiếng, định xích lại gần thì bị Trần Ức Gia điểm huyệt lên trán: “Cậu như cô ngốc vậy.”

Cậu ấy hơi dùng sức khiến tôi ngã ngửa ra giường.

Tôi nằm cười như hâm một hồi rồi đứng lên chống cằm nhìn cậu ấy: “Bình thường anh Gia thích làm gì?”

“Nhiều lắm, gì cũng làm, nhưng không đặc biệt thích gì.” Im lặng một chút, cậu ấy hỏi tôi: “Cậu thì sao?”

“Thích đồ ngọt, thích kem, thích háo hức đợi sinh nhật.”

Ánh mắt Trần Ức Gia khẽ đổi.

“Ừ đấy, Trần Ức Gia, bao giờ sinh nhật cậu?”

“Mai.”

“Mai á?”

Nhanh vậy sao.

Tôi chưa chuẩn bị gì mà.

Tôi ngồi lại giường ngẩn người.

Chủ đề nói chuyện cứ thế kết thúc, căn phòng chìm trong yên lặng.

Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, Trần Ức Gia không ngủ, tôi càng không ngủ được, ngồi ngẩn ngơ trên giường rốt cục cũng hỏi thêm được một câu ngu ngốc hết chỗ nói: “Hồi bé cậu bị heo cắn thật hả?”

Trần Ức Gia ngẩn ra: “Là tên ngốc Kim Minh!”

???

“Ngoài cậu ta làm gì có ai ngu đến độ bị heo cắn chứ? Là tôi cứu cậu ta từ chuồng heo ra đó.” Cậu ấy chỉ vào cánh tay “Bị xước một mảng, vừa hôi vừa thối.”



Quả nhiên tên khốn kia không đáng tin chút nào.

“Vậy, bị chặn đánh hồi còn học tiểu học cũng là cậu ta bịa ra à?”

Trần Ức Gia ngẩn ra nhớ lại, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng.

Trần Ức Gia từ hồi học tiểu học đã luôn đứng thứ nhất, Kim Minh cho dù thế nào cũng chỉ xếp thứ 2 nên luôn luôn ôm hận trong lòng. Có hôm tranh thủ tan học gọi đồng bọn chặn Trần Ức Gia ở ngõ, tỏ ý muốn dạy dỗ Trần Ức Gia một trận.

Ai ngờ nhìn Trần Ức Gia nhỏ người mà lại có thể đánh cho bọn họ tơi tả. Kim Minh ôm cái mông đau điếng nghẹn uất gọi Trần Ức Gia hai tiếng “Anh Gia” mới được tha cho về nhà.

Tôi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sát khí nổi lên cuồn cuộn.

Tên khốn này, dám bịa đặt 180 độ thế à?

63.

Một đêm không ngủ khiến hôm sau ngủ bù đến tận chiều, sắp hoàng hôn tôi mới mơ hồ tỉnh lại. Rèm cửa trong phòng kéo mổ nửa, ánh sáng mờ ảo khiến tôi không tỉnh táo cho lắm.

Đẩy cửa ra ngoài thấy Trần Ức Gia đang nằm trên sofa, có chút nhàm chán mà nghịch nghịch sợi dây đỏ ở cổ tay. Nghe tiếng động cậu ấy nhướng mày lên nhìn tôi.

“Anh Gia dậy lúc nào đấy?”

“Sớm hơn bạn học Giản.”

Tôi vừa định tiếp lời thì chiếc bụng đói meo đã ọc ọc lên hai tiếng rõ ràng rành mạch. Bầu không khí thoắt chốc trở nên ngượng nghịu vô cùng.

Tôi gãi đầu: “Cậu ăn chưa?”

“Chưa.” Trần Ức Gia đeo lại sợi dây vào tay, quay đầu đi vào bếp “Muốn ăn gì?”

Lúc đi tới cửa bếp thì quay lại hỏi tôi: “Bạn học Giản còn muốn học nấu ăn không?”

Tôi ngây ra: “Cậu muốn dạy tôi sao?”

Trần Ức Gia nhướng mày: “Không lẽ cậu dạy tôi à?”

Tôi vẫy đuôi theo.

Trần Ức Gia xắn tay áo nấu cơm, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng lại quay lại xác nhận xem tôi có đang tập trung không.

Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm nhưng trong đầu chỉ có giọng nói dễ nghe của Trần Ức Gia “Bạn học Giản…”

Giọng nói dễ nghe, làm việc thì cẩn thận. Nhìn thế này không động tâm mới lạ.

Tôi cúi đầu cười thầm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt dò xét của Trần Ức Gia: “Bạn học Giản, có đang học không đấy?”

Tôi thành thật lắc đầu: “Đang phân tâm lắm.”

Ngắm trai đẹp thế này, tôi đố ai có thể học được đấy?

Trần Ức Gia nhướng mày: “Cậu thật thà thật đấy.”

“Trần Ức Gia.” Tôi sấn đến, ngước mắt nhìn cậu ấy, gan càng lúc càng lớn “Ức Gia, cậu đẹp trai thật đấy.”

Trần Ức Gia sửng sốt: “Nói nhảm nhí gì đấy?”

“Thật mà.”

Trần Ức Gia vươn tay đẩy tôi ra, cười cười tránh né: “Cậu chưa tỉnh ngủ à?”

“Tỉnh lắm.” Tôi nhìn cậu ấy, cười rạng rỡ “Em thích anh.”

Tay Trần Ức Gia run rẩy, miếng sườn rơi xuống đất.

Cậu ấy giương mắt cười: “Cậu doạ sườn chạy mất rồi.”

Nụ cười này, chết tiệt, cười đến mức tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực mất “Rõ ràng là do tay cậu run.”

Đuôi lông mày cậu ấy nhướng lên hết cỡ, thẳng tay nhét chảo vào tay tôi: “Vậy món sau cậu nấu đi.”

Ơ?

“Tay tôi run, không nấu được.”

64.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Trần Ức Gia, đồ ăn tôi nấu cuối cùng cũng có chút khởi sắc.

Miễn cưỡng dùng xong bữa tối, hai chúng tôi cuộn mình trên sofa xem TV.

Trần Ức Gia hỏi tôi: “Muốn xem gì?”

Tôi đăm chiêu suy nghĩ: “Nếu tôi nói muốn xem phim kinh dị, cậu có cảm thấy tôi muốn lợi dụng cậu không?”

Trần Ức Gia nhìn tôi cười cười, ý tứ đã quá rõ ràng.

Tôi dịch sang chỗ cậu ấy, miệng lẩm bẩm: “Thế cậu có muốn lợi dụng tôi không?”

Trần Ức Gia đưa tay định vỗ vào gáy tôi một cái, bị tôi tránh mất.

“Muốn lợi dụng như nào?”

Tôi bĩu mỗi: “Muốn…” Mắt đảo láo liên.

Trần Ức Gia cười ngất: “Càng ngày càng to gan!”

65.

Vì mai là sinh nhật Trần Ức Gia nên bố mẹ cậu ấy sẽ đến đây. Tôi đành phải về nhà trước khi cô chú đến. Thế nhưng tôi vẫn nán lại, đợi đến 12h đêm, thấp giọng thì thầm: “Trần Ức Gia chúc mừng sinh nhật.”

Trần Ức Gia sửng sốt.

Tôi cười khanh khách: “Tôi là người đầu tiên chúc cậu đó nha.”

Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi: “Đúng vậy. Cảm ơn bạn học Giản.”

Tôi nhìn cậu ấy, nghiêm túc nói: “Cậu phải vui vẻ đó nhé!”

Trần Ức Gia gật đầu: “Bạn học Giản cũng vậy nhé.”

66.

Trước khi biến về, Trần Ức Gia liếc mắt nhìn tôi, giọng nói ôn hoà: “Không nên đột nhiên xuất hiện nữa.”

Tôi gãi gãi đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”

Lời này có được mấy phần trăm đáng tin chứ ha ha.

Hiển nhiên Trần Ức Gia cũng không tin.

Tôi về nhà rồi. Thế nhưng, không ngờ lại gặp lại Trần Ức Gia nhanh như vậy.

Sáng sớm hôm ấy, tôi và Trần Ức Gia mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trong phòng tắm.

May mắn thay Trần Ức Gia vẫn mặc nguyên quần áo.

Trần Ức Gia xám nghoét mặt mày: “Cậu…”

“Anh Gia!” Tôi kêu lên “Hình như hai chúng ta không tách ra được.”

Trần Ức Gia cạn lời.

Cả hai trầm mặc một lúc, đúng lúc Trần Ức Gia mở miệng định nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, trong không gian yên tĩnh này tiếng leng keng đó vang lên đặc biệt rõ ràng.

Chúng tôi liếc nhau cười khổ.

“Tiểu Gia?”

Phòng khách vang đến giọng nữ, không thấy ai trả lời, buồn bực trách móc: “Lại đi đâu rồi?”

Tôi ngước mắt lên nhìn Trần Ức Gia, cậu ấy thở dài: “Đi ra ngoài trước rồi nói sau.’

Vốn định tách nhau một trước một sau, ai ngờ vừa mở cửa phòng tắm bước ra thì bắt gặp cảnh bà Trần rửa tay ở ngoài.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, cảm nhận được tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc rối loạn mà miệng lại lên tiếng: “Chào dì.”

Mẹ Trần ngây ngẩn tại chỗ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi, sắc mặt thay đổi phức tạp, từ nghi ngờ, khiếp sợ, cuối cùng chuyển sang chấp nhận hiện thực. Ước chừng như bà đã tiêu hoá được sự việc trước mắt này, mới nặn ra được một câu: “Hai đứa tắm uyên ương à?”

Da đầu tôi tê dại.

67

Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được lần đầu tiên gặp bố mẹ Trần Ức Gia lại có thể khó xử đến mức này.

Câu “tắm uyên ương” vẫn còn vang vọng trong đầu tôi.

Toàn thân tê dại.

Tình huống hiện tại vô cùng xấu hổ.

Tôi e thẹn ngồi trên sofa, phía đối diện là ba cặp mắt nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt mẹ Trần quét qua quét lại trên người tôi, quay lại nhìn ba Trần gật gật đầu mới mở miệng lên tiếng: “Con gái, con là người ở đâu?”

Hai bàn tay đặt trên đầu gối tôi siết chặt, hấp tấp trả lời: “Thưa dì, con là người XX.”

Mẹ Trần giật mình: “Hơi xa nhỉ, con tới bao lâu ròi, hàng ngày ở cùng Ức Gia à?”

Tay tôi buông khỏi đầu gối, bấu chặt lấy sofa, không biết phải trả lời thế nào.

Trần Ức Gia ôm đầu: “Mẹ!”

Mẹ Trần cười làm lành: “Được rồi, được rồi, mẹ không hỏi nữa.

Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bố Trần vẫn đang im lặng đột nhiên mở miệng: “Hai con ở chung lâu chưa?”

“…”

“???”

Câu hỏi đúng trọng tâm quá ạ. Tôi câm nín.

Là bạn mà tắm chung, nghĩ thế nào cũng không thấy bình thường.

Tôi nhìn Trần Ức Gia cầu cứu.

Trần Ức Gia nhìn tôi trấn an, đáp lại chú Trần: “Cũng được một khoảng thời gian rồi ạ.”

Tôi cảm giác người mình nóng ran.

Biểu cảm mẹ Trần Ức Gia biến hoá liên tục, vô cùng nhanh vô cùng nhiều. Trong chớp mắt tôi ngỡ mình hoa mắt, cô Trần cười đến là xán lạn, vỗ tay đứng lên: “Đẹp ngày nên cô đi nấu cơm.”

Bà đứng lên, vừa đi vừa lôi chú Trần vào bếp: “Em đã nói với anh rồi, tiểu Gia hoàn toàn bình thường mà anh không nghe!” Miệng cười rộng đến mang tai luôn.

Chú Trần cười khổ: “Trách anh ư? Ngày ngày nhìn thấy nó với thằng nhóc nhà họ Kim ngủ cùng phòng ăn cùng bàn mà anh ngứa ngáy.”

???

Tôi trợn to hai mắt nhìn Trần Ức Gia.

Trần Ức Gia thở dài day day thái dương.

Tôi nhìn cậu ấy hồi lâu, không nhịn nổi mà phì cười: “Ha ha ha ha ha ha, xin xin xin lỗi, ha ha ha ha. Tôi không nhịn cười nổi.”

Làm sao mà chú ấy có thể nghĩ Trần Ức Gia và Kim Minh là một cặp cơ chứ!!!

Não tôi load cảnh Kim Minh làm nũng Trần Ức Gia, cười đến mức nghiêng ngả.

Cuối cùng cũng hiểu được vì sao Trần Ức Gia muốn dọn ra ngoài sống.

Tôi chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Anh Gia, những điều cậu vừa nói với bố mẹ có được tính không?”

Sắc mặt Trần Ức Gia đông cứng.

Tôi nhìn cậu ấy, tủi thân nói: “Cậu lừa tôi đúng không?”

Trần Ức Gia quay đầu chạy trốn, với tay lấy cốc nước uống vội vàng.

Tôi bồi thêm: “Không nói gì coi như đồng ý!”

Nước trong miệng Trần Ức Gia phụt một tiếng bắn hết ra ngoài.

Giọng tôi vang lên ngọt ngào: “Anh thật tốt!”

Trần Ức Gia: “?”

68.

Cô Trần trổ tài nấu một bàn đồ ăn phong phú, hương thơm ngào ngạt, màu sắc hấp dẫn.

Tôi hạ giọng thì thầm với Trần Ức Gia: “Tài nghệ này là di truyền à?”

Trần Ức Gia nhíu mày nhìn tôi, không trả lời.

Ăn cơm xong là tiết mục cắt bánh kem. Cô Trần đưa cho tôi một miếng bánh kem thật lớn, tôi chần chừ nhận lấy.

Trần Ức Gia liếc nhìn, lặng lẽ cắt một miếng khác đưa tới: “Không thích thì ăn miếng này đi.”

Trần Ức Gia đưa một đĩa đầy kem sang.

Tôi lau nước mắt: “Anh Gia thiên hạ đệ nhất!”

69.

Sau hôm sinh nhật, Trần Ức Gia quyết định cùng tôi đến tìm hiểu ngôi chùa thần kỳ kia.

Ngôi chùa nằm trên đỉnh núi, cây xanh rì rào. Khách hành hương vẫn rất đông, khói hương nghi ngút.

Tôi nắm tay Trần Ức Gia đi vào chính điện, thành tâm bái lạy.

Trong lòng tôi thầm khấn: “Lần trước con đến nói mấy lời không nên, xin thần đừng tính, lần này xin thần trói chúng con lại, tốt nhất là thắt nút! Thắt nút! Thắt nút!”

Điều quan trọng phải nói ba lần nha!

Tôi lẩm nhẩm xong, mở mắt ra đụng phải ánh nhìn tò mò của Trần Ức Gia.

Cậu ấy cười: “Em nhập tâm quá.”

“Cầu khẩn phải thành kính chứ.”

“Cầu gì thế?”

“Anh đoán xem?”

Trần Ức Gia lắc đầu cười: “Đoán không ra.”

“Vậy em nói cho anh biết nhé?”

Cậu ấy búng lên trán tôi một cái, nói một câu chẳng liên quan: “Đi thôi>”

70.

Lối về là một cầu thang đá rất dài, hai chúng tôi sóng vai đi xuống. Đi được một nửa đột nhiên Trần Ức Gia dừng bước.

Anh đứng lại, nhìn xung quanh mấy lần.

“Sao thế anh?”

Trần Ức Gia khẽ nhíu mày: “Anh thấy chỗ này quen mắt lắm. Hình như có đến đây một lần rồi.”

Đến rồi á? Đến làm sao được.

Nhà Trần Ức Gia cách ngôi chùa này khá xa.

“Chắc chắn anh đã đến rồi.” Trần Ức Gia khẳng định, anh chỉ bậc thềm đá phía trên “Chỗ kia kìa, anh nhớ còn đỡ được một cô gái bị trượt chân lăn lông lốc trên bậc thềm.”

Tôi giật mình, nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, trong đầu hiện ra hình ảnh kinh hoàng ấy, run rẩy hỏi: “Cô bé đó, có phải là, còn mất một chiếc giày không?”

“Anh không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ,” Trần Ức Gia khoa tay múa chân “Trên đầu cô ấy cài một bông hồng to lắm.”

Mẹ kiếp!

Đó là tôi!

Là tôi! Vì nhất định muốn đi đầu tiên nên đã leo ầm ầm rồi trượt chân ngã…

Trần Ức Gia xoa đầu tôi: “Bạn học Giản, từ bé đã không được thông minh nhỉ.”

71.

Tiếp tục men theo cầu thang đá xuống phía dưới, không ngờ gặp Kim Minh.

Cậu ta ngồi trên bậc đá sầu não ca cẩm: “Lão đạo sĩ nói thôi chưa có duyên, hãy chết tâm đi.”

Lão đạo sĩ nào?

Kim Minh chỉ về tảng đá vuông vức phía xa xa, một ông lão râu tóc bac phơ nằm trên đó, nhắm mắt ngủ say.

Giường như cảm nhận được ánh nhìn của chúng tôi, ông lão hé mắt nhìn.

Tôi cúi đầu mỉm cười xem như chào hỏi.

Vừa lúc tôi quay người định đi, ông ấy gọi tôi lại, lấy trong ống tay áo ra một thứ màu đỏ.

Cực kỳ quen mắt.

Nhưng không phải là sợi dây trên tay Trần Ức Gia.

Trần Ức Gia theo phản xạ nhấc tay kiểm tra, sợi dây đỏ trên cổ tay cậu ấy lộ ra, giống y hệt sợi mà ông lão đưa cho tôi.

“Cái này là sao ạ?”

Ông không nói gì chỉ vươn tay nhét sợi dây vào tay tôi. Chưa kịp cất lời cảm ơn ông đã đứng dậy đi mất dạng.

Tảng đá vuông vức ông vừa ngồi khắc một chữ, cổ xưa, cũ kỹ.

“Duyên”

Tôi và Trần Ức Gia giật mình, bốn mắt nhìn nhau.

72.

Đường về ồn ào vô cùng.

Kim Minh như ăn nhầm khoai ngứa, nói liên mồm không ngừng nghỉ.

Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp, không hơi sức đâu nghe cậu ta than phiền.

Trần Ức Gia cũng giống tôi, sau khi gặp ông lão kỳ lạ kia thì im lặng suốt buổi.

Chúng tôi ngồi xe quay về nhà riêng của Trần Ức Gia.

Đêm đã khuya, Kim Minh đã ngủ từ lâu.

Tôi ngồi cùng Trần Ức Gia, anh ấy nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Tôi nhìn sườn mặt cậu ấy, trong đầu lại toàn là chữ Hán cổ trên tảng đá kia.

Hai chúng tôi hẳn là rất có duyên, lại còn là duyên trời định.

Mới khiến cho chúng tôi không thể chia cách.

“Anh Gia,” tôi gọi “Nghĩ gì thế?”

Trần Ức Gia quay lại: “Cảm thấy thật vi diệu.”

Tay cậu ấy mân mê hai sợi dây đỏ, khẽ cười: “Có lẽ chúng ta thật sự có duyên.”

Đúng vậy, chúng tôi thật sự có duyên, duyên không hề ít.

Duyên trời ban, tôi không nên sợ hãi trốn tránh.

Mặc dù trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối, tôi vẫn dựa vào người Trần Ức Gia ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, tôi vẫn cảm nhận được cái chạm nhẹ lên má mình. Trần Ức Gia vuốt tóc mai tôi ra sau tai, lòng tôi ngọt ngào vô cùng, khoé miệng vô ý cong lên.

Trần Ức Gia khẽ cười: “Còn giả vờ nữa.”

Tôi mở bừng mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Đôi mắt đen thẳm kia cũng đang nhìn lại tôi.

Tôi nhìn một lúc lâu, cuối cùng nhào vào lồng ngực cậu ấy: “Trần Ức Gia, càng ngày em càng thích anh.”

Một lúc sau mới nghe thấy tiếng trả lời: “Bạn học Giản cũng càng ngày càng khiến cho người ta yêu mến.”

Tôi cười đến không ngậm được miệng, đưa tay vuốt ve viên đá ở cổ tay: “Anh sẽ rơi vào tay em thôi.”

Trần Ức Gia quay đầu nhìn hừng đông đang ló rạng: “Rơi vào rồi.” Im lặng hồi lâu mới tiếp lời “Không thoát ra được.”

Xe đến bến, Kim Minh dụi mắt tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy cảnh tôi và Trần Ức Gia tay trong tay. Sửng sốt mất nửa ngày mới mở miệng chửi thề một câu: “Vãi thật.” Cậu ta cảm thán “Ngủ một giấc dậy mà mất bạn thân vào tay người khác ư?”

Tôi ngọt ngào đáp trả: “Sao nào?”

Kim MInh nhìn chằm chằm vào cổ tay trống rỗng của mình: “Quả nhiên là chuyện tâm linh không đùa được đâu. Hai người về đi, tôi quay lại ngôi chùa đó.”

Trần Ức Gia khó hiểu: “Quay lại làm gì?”

Kim Minh phẫn nộ: “Tìm dây tơ hồng làm từ bê tông cốt thép!!!”

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!