Tôi Trở Thành Nhân Vật Mình Tạo Ra

Chương 18: Ngày mệt mỏi thứ mười tám



Hạ Phi Vân bị ép đến ngày hôm sau mới được xuất viện. Sau khi biết tôi sống một mình thì Lư Hương Ly đề nghị tôi đến nhà chị ấy ở vài ngày, đợi vết thương tốt lên với cả lúc này có người bên cạnh thì cũng tiện hơn.

Tôi đương nhiên từ chối, vết thương này đối với dị tộc và những vết thương tôi từng thử qua thì không kinh khủng tới vậy. Nhưng Lư Hương Ly không chịu, nói đây là báo đáp tôi nên nhận. Lư Huyền Thanh mếu máo đòi tôi đi cùng.

Giờ tôi nên làm gì?

Còn có thể từ chối kiểu gì bây giờ.

Hạ Phi Vân được đưa về nhà lấy chút đồ đạc cá nhân rồi tạm thời sang nhà hai mẹ con họ Lư dưỡng thương một thời gian.

Nhà hai mẹ con nằm ở một khu đô thị ngay ngoại ô trung tâm, nhà hai tầng khá rộng rãi. Để được như vậy với một người mẹ đơn thân thì chứng tỏ Lư Hương Ly thực sự đã rất cố gắng vì con gái.

Tôi được sắp xếp đến một phòng riêng. Ăn trưa xong thì Lư Hương Ly phải đến công ty, còn Lư Huyền Thanh thì phải đi ngủ trưa để chiều đi học.

Bây giờ thì cũng có không gian yên tĩnh.

Lúc này tôi trở về hình dạng thực, mái tóc bạc trắng và đôi mắt dị sắc hiện ra. Sau lưng tôi xuất hiện một đôi cánh đen, từng lớp lông xếp lên nhau bóng mượt, đôi cánh rộng khoảng gần hai mét. Trông rất đẹp và ma mị.

Đôi cánh chính là biểu tượng của thiên thần vì được pha trộn thêm dòng máu của ma cà rồng mà chuyển sang màu đen. Bộ phận này là mình chứng rõ nhất cho hai dòng máu trong tôi.

Lợi ích của đôi cánh này là gì?

Là để trưng! Đúng nghĩ đen.

Nó chẳng có tác dụng gì ngoài làm vật trang trí cả, có cũng được không có cũng chẳng sao.

Nhưng bây giờ thì khác! Tôi thăng cấp rồi! Đôi cánh này cũng thăng cấp theo.

Đôi cánh này có thể dùng để bay rồi! Vấn đề giao thông nan giải trước nay đã được giải quyết. Nó khá quan trọng đấy!

Ngoại trừ nhận được các vật phẩm và giới hạn cửa hàng hệ thống được mở thêm thì năng lực của tôi cũng đặc biệt hơn.

Thăng cấp trong cái game này là khó, nhưng cách biệt đãi ngộ giữa các cấp khá lớn. Tôi làm nhiệm vụ bục mặt ra mới thăng đến cấp 7 là bạn đủ hiểu rồi đấy!

Có lẽ vì thời gian của tôi rất nhiều, tuy không bất tử nhưng chắc chắn sẽ dài.

Kiểm tra túi đồ và cửa hàng xong thì Hạ Phi Vân yên lòng nhảy lên giường ngủ.

Đến ngày tiếp theo thì tôi đi học được rồi.

Lưu Quang Vũ sầm mặt nhìn chằm chằm tôi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

- Chỉ là chút tai nạn giao thông thôi. Cũng không nặng lắm.

- Không phải! Tại sao cậu lại bị thương? Tại sao cậu bị thương nặng như vậy? Cậu không được bị thương!

- ...

Vì được Lư Hương Ly và cô con gái chăm sóc quá tỉ mỉ nên bất cứ chỗ nào trên người tôi có vết thương thì đều được bôi thuốc dán bông băng. Say sát trên người tôi thì có thừa, cũng tại do không ở một mình nên tôi khó lòng phục hồi những vết thương nhanh chóng được, và chúng vẫn ở đấy.

Nên nếu nhìn qua lượng bông băng dán tùm lum trên người thì trông tôi hơi thảm thật.

- ...Tôi không sao mà.

Lưu Quang Vũ nhăn mặt không cam lòng, ngục đầu lên vai tôi:

- Cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân chứ Cậu cứ gặp chuyện không lành rồi bị thương thế này thì phải làm sao đây? Tớ đã...rất lo lắng!

Hạ Phi Vân cũng không biết phải làm sao, chuyện tôi bị thương là bất khả kháng, tôi cũng có muốn bị đau đâu. Tuy không thể phủ nhận Hạ Phi Vân coi nhẹ việc bị thương, vì khả năng hồi phục của ma cà rồng và chữa trị của thiên thần rất đáng kinh ngạc.

Tôi suy nghĩ một chút, xoa đầu Lưu Quang Vũ:

- Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.

- Còn có lần sau?!

- A...Ân, không có lần sau.

Trên đường đi học về tôi và Lưu Quang Vũ tan học cùng nhau, đi cùng đến bến xe buýt, lên cùng một chiếc xe, ngồi cạnh nhau.

Đến lúc xuống xe tôi và cậu ta vẫn đi cùng nhau, hai người nhau có phần khó hiểu.

- Cậu chuyển nhà à?

- Không, tôi đến ở nhờ nhà cô.

- Nhà cô cậu ở đâu?

- Kia...

Hạ Phi Vân chỉ về đằng trước, chỉ về phía ngôi nhà hai tầng của Lư Hương Ly.

- Òa, cách nhà tớ có một đoạn. Cậu sẽ ở đây bao lâu?

- Chắc...một tuần? Để vết thương tốt lên là tôi về.

- Vậy ngày mai chúng ta đi học cùng nhau nha nha!

- ....Ừm.

Quãng thời gian tiếp theo vẫn như chó chạy ngoài đường. Nhoắng cái hết năm, nhoằng cái lại phải thì giữa kì 2.

Một ngày nọ, Hạ Phi Vân nhìn chằm chằm bảng thông báo hệ thống:

[ Yêu cầu chuyển nơi công tác: nước Mỹ ]

Trước đây hệ thống cũng hay yêu cầu chuyển công tác, thường sẽ chuyển vùng thôi lần này lại đi xa như vậy.

Có lẽ là nhiệm vụ quan trọng tại đây hết rồi nên mới vậy. Thêm một phần vì tôi thăng cấp nên phạm vi làm nhiệm vụ được mở rộng.

Hạ Phi Vân nhún vai chống tay, sẽ có nhiều việc để làm đây.

Vì không thể ngay lập tức mua máy bay phi sang đấy là xong được. Vấn đề nhập cảnh và xác thực công dân cũng rất phiền phức.

Tôi không có người bảo lãnh bên đó nên cách tiện lợi nhất trong độ tuổi này chính là đi theo diện du học. Thật ra cũng không tiện lắm, nhưng đó là phương án phù hợp cho tôi cả về sau này.

Để kịp tham gia thi học bổng du học tôi phải nhanh chóng hoàn thành tốt nghiệp chương trình để lấy bằng cấp ba.

Tôi đã dành thời gian trao đổi với cô Lan, cô ấy rất ủng hộ và sẽ phối hợp với nhà trường tạo điều kiện cho tôi.

Ngoài ra tôi còn phải học thêm tiếng nên thời gian trở nên eo hẹp rất nhiều. Để bản thân không bị kiệt sức tôi tạm dừng việc đi làm nhiệm vụ ban đêm để chú tâm vào việc học.

Hoàn thành tiết chính khoá trên lớp ngay lập tức phải đi học thêm chạy chương trình để lấy điểm kiểm tra.

Nói chung là tuy không phải làm nhiệm vụ nhưng so với trước kia còn mệt hơn vài lần. Vẫn phải cố thôi!

Khi ngồi ở toà nhà cũ đọc đề, Lưu Quang Vũ ngồi bên cạnh trầm ngâm nhìn góc nghiêng của tôi. Trông cậu ta có vẻ khá thiếu sức sống, Lưu Quang Vũ buồn bã hỏi:

- Cậu phải đi du học thật à?

- Ừ.

- Sau này cậu có về nước không? Cậu không đi không được hả?

- ?

Hạ Phi Vân dừng việc đọc đề lại ngẩng đầu lên nhìn qua Lưu Quang Vũ. Tôi dịu dàng xoa đầu cậu ta, cười:

- Tôi sẽ giữ liên lạc.

- ... umm...

Lưu Quang Vũ tựa người vào tôi, có vẻ gì đó khá nũng nịu:

- Cậu nhất định phải liên lạc với tớ đều đặn đấy nhé!

- Tôi hứa mà.