Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 143-2: Xin đừng ép anh phát điên



"Tiên sinh, số điện thoại ngài muốn tôi tra đã có kết quả." Adam mở cửa phòng, đem theo bản báo cáo đi đến, kính cẩn thưa.

Tu Thần Khước ung dung ngồi một bên ghế salon, tác phong nhàn nhã, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giảm âm lượng đoạn video chiếu tới một đôi nam nữ đối diện cùng nhau trò chuyện trên màn hình vi tính.

"Nói đi." Hắn mở miệng, không lạnh không nhạt đạm bạc phun một chữ.

Adam trước sau như một vẫn luôn là cung cung kính kính, cẩn thận mở ra một trang giấy bản tài liệu, thế nhưng mà ngược lại với vẻ bề ngoài bình tĩnh tâm tình cậu ta thời điểm này giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Từ số điện thoại đã liên lạc tới với Cố tiểu thư lần trước tôi đã chính mình đi kiểm tra qua, là loại sim di động thường dùng trong quân đội, hơn nữa tôi phát hiện số miền của loại sim này lại từ Anh Quốc..."

Adam dừng lại một lát, cảm giác cổ họng mình khô khốc.

"Tiếp tục."

Tu Thần Khước dường như không để ý sắc mặt Adam hiện tại đã lúc xanh lúc trắng, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của đôi nam nữ trên màn hình vi tính.

"Theo như những gì tôi thu thập được từ tư liệu cục tình báo an ninh mạng, chủ nhân của số điện thoại kia chính là người thuộc thủ phủ Louis."

Đầu ngón tay nam nhân nháy mắt ngừng lại trên bàn phím vi tính, ấn đường hắn nhăn nhẹ. Hơi nghiêng đầu, nâng mắt nhìn Adam "Thủ phủ Louis?"

Adam bỗng rùng mình một cái, sống lưng căng thẳng, mồ hôi phút chốc giăng kín vầng trán thanh tú. Trong ánh mắt nguy hiểm đạm bạc mà lạnh lùng kia của hắn, giống như đáy biển tối đen sâu thăm thẳm không chút ánh sáng, nhìn vào khiến người khác lạnh thấu tim gan, không có chút dũng khí dám đối diện.

"Ha." Tu Thần Khước khẽ cười.

Nụ cười hệt như bông hoa đỏ rực rỡ động lòng người đua nở nơi vách đá chênh vênh, mang lại loại sức hút kỳ lạ, nhưng cũng cực độ nguy hiểm.

Trong căn phòng nháy mắt toàn bộ bao phủ băng thiên tuyết địa, Adam đứng một bên ngay cả thở mạnh thôi cũng không dám thở, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Tình cảnh thực sự rất thảm.

"Điều động nhân lực tới Anh Quốc, nội trong vòng một tuần, đem Lawrence về đây."

"Tôi sẽ hạ lệnh xuống ngay." Adam gật đầu tuân mệnh.

"Còn chuyện gì nữa không?"

Adam nghe hắn đột nhiên lên tiếng hỏi như vậy liền hết hồn, cậu ta căng thẳng vò chặt mấy bản tài liệu trong tay, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Tu Thần Khước phát giác ra thái độ của cậu ta có chỗ không đúng, hắn nhíu mày.

"Nói."

Cậu ta sợ thiếu chút muốn quỳ.

Cố tiểu thư, đừng trách tôi, ngàn vạn lần xin cô đừng oán trách tôi.

Tất cả đều là do tự cô chuốc lấy.

"Theo chỉ thị của ngài, tôi xem qua hoạt động của Cố tiểu thư trong vòng ba tháng ngài đi California... Cố tiểu thư cô ấy... từng qua đêm cùng Lawrence."

Căn phòng nháy mắt yên lặng như tờ.

"A... là loại qua đêm trong sạch, tuyệt đối trong sạch, Cố tiểu thư chỉ đơn giản mua thuốc giúp tên Lawrence kia mà thôi." Adam cuống quít giải thích "Ngoài ra, họ hoàn toàn không phát sinh quan hệ mờ ám nào, đúng vậy đúng vậy, ông chủ, cho nên chuyện này xin ngài đừng truy cứu Cố tiểu thư..."

Xong rồi, thực sự lần này Cố Tư Vũ chết theo kiểu nào cũng chính là cái chết rất thảm, Adam khóc không ra nước mắt, sao cậu cảm thấy càng bôi càng đen thế này?

Mối quan hệ giữa hai người họ vừa mới cải thiện được một chút, sóng yên biển lặng chưa bao lâu, bây giờ thì hay rồi. Cứ như thể bên cạnh tồn tại một mối duyên âm nào đó lòng dạ hẹp hòi không muốn nhìn ông chủ cùng Cố tiểu thư hạnh phúc nên mới tìm cách chen vào phá đám.

Adam ngay cả liếc nhìn thôi cũng không dám nhìn sắc mặt vị đại nhân nào đó theo dự đoán đang lạnh tới mức có thể trích nước ngồi ở kia, xung quanh gian phòng xa hoa như thế nháy mắt tràn ngập lệ khí tức tưởi, gió tanh mưa máu mấy chốc cuồn cuộn tàn phá.

Kế tiếp, một tiếng vang rất lớn vọng khắp gian phòng, chiếc bàn đá cẩm thạch bởi vì cú đạp không thương tiếc theo quán tính nặng nề đổ xuống. Đồ vật văng tứ tung, một bên còn có khung ảnh vỡ nát.

Đúng như dự đoán của Adam, Tu Thần Khước nổi trận tam bành.

Khí tràng quanh thân nam nhân nhất thời u ám, các khớp ngón tay siết chặt vào nhau trắng bệch, hắn khó khăn hô hấp, từng chút đều là nặng nhọc áp lực kiềm chế chính mình không phát hoả, con ngươi mắt m đỏ ngầu như thịt sống.

Rốt cuộc, cô vì sao quen biết Lawrence?

Cô vì sao có loại quan hệ thân thiết với tên đó?

Suy nghĩ của Tu Thần Khước ngưng lại một hồi, ngay sau đó dường như đột nhiên nhớ tới khoảng ký ức bao trùm sau lớp bụi phủ muốn chôn tận sâu vào trí óc mà hắn vĩnh viễn không bao giờ muốn nhắc lại kia, cho tới khi hắn đem theo xuống dưới nấm mồ.

Khuôn mặt ngoan đạo của nam nhân xuất hiện kẽ nứt, lệ khí từ trong kẽ nứt tràn ra.

"Mang người về." Lời nói trầm thấp lãnh đạm truyền đến.

Adam bên này bị doạ cho sợ run lên, vội vàng tuân mệnh. Ôm theo đống tài liệu ba chân bốn cẳng chạy mất dạng, nếu cậu ta còn lưu lại đây, cái mạng quèn của cậu e rằng khó giữ.

Một hàng xe hơi xa hoa đắt tiền trong phút chốc nối đuôi nhau rời khỏi thủ phủ.

Căn phòng nháy mắt trở về vẻ yên lặng vốn có.

Nam nhân sau khi phát tiết xong liền an tĩnh lại, thong dong tiến về phía trước vài bước, giữa không gian bao quanh bởi bóng đen nồng đậm, hắn cúi người, đưa tay nhặt lên khung ảnh vỡ nát dưới sàn.

Vài sợi tóc đen nhánh xoã xuống trước trán hắn, vệt bóng mờ mờ phác hoạ trên gương mặt hắn tuấn mỹ phi phàm phá lệ tĩnh lặng như làn nước mùa thu. Tựa hồ mọi sự tức giận vừa rồi hắn phát tác chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.

Tu Thần Khước nhìn chằm chằm khung ảnh cô gái vỡ nát mình cầm trong tay, ánh mắt hắn sâu nặng đôi chút.

"Tiểu Vũ."

"Xin đừng ép anh phát điên..."