Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 144: Đặt trên đầu quả tim



"Cố tiểu thư, tiên sinh muốn cô trở về."

Adam cúi đầu, như thường lệ một vẻ cung kính mở miệng nói. Cố gắng che giấu tâm tình thê thảm của chính mình, ngàn vạn lần xin Cố Tư Vũ không nên truy cứu cậu ta, bằng không cậu ta đắc tội một vị đại tổ tông đã đủ, đắc tội thêm tiểu tổ tông này nữa, số phận thấp hèn này coi như đặt dấu chấm hết.

Cố Tư Vũ ngược lại không hề nghi ngờ gì nhiều, cô nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cô ra ngoài quá lâu người nào đó kia ở biệt phủ khẳng định sẽ tự biên tự diễn ra vô số loại tình huống.

Tỉ như cô cao chạy xa bay, nam nhân này cho dù buông bỏ xuống rào cản phòng ngự đối với cô cũng không loại trừ đi cái ý niệm đã ngấm sâu vào tiềm thức kia. Giống như một loại thói quen khó sửa.

Cô không cảm thấy phiền phức, cảm giác chán ghét mỗi khi Tu Thần Khước kiểm soát mình cũng không còn. Nói lời chào tạm biệt Lục Thiếu Sơ, cùng với Adam quay trở về biệt phủ, mà chính bản thân Cố Tư Vũ không biết, nhiều khi phán đoán của cô không hoàn toàn là đúng.

Nam nhân nào đó kia, không chỉ tự biên tự diễn ra vô số tình huống cô chạy trốn, thời khắc này ở biệt phủ mây đen giăng kín, lệ khí tràn ngập. Nam nhân mà Cố Tư Vũ nghĩ đến, đang nhấn chìm chính mình vào trong đáy vực thẳm, mà ở dưới đáy vực này...

Toàn bộ đều là giấm.

Cố Tư Vũ bước chân đến cẩm viên, Adam nối gót theo sau, từ đầu tới cuối đều câm nín không nói một câu. Hơn cả sự lo sợ, cậu lại cảm thấy mình có lỗi với Cố Tư Vũ, đáng lẽ ra loại chuyện càng bôi càng đen như vậy không nên tiết lộ cho người bản tính nhạy cảm như ông chủ nghe mới là điều sáng suốt.

Nhưng suy đi tính lại, nếu như cậu không báo cáo, tới một lúc nào đó loại chuyện này lộ ra, cậu không phải là đắc tội với trời rồi hay sao?

Chết thế nào cũng là chết, chi bằng cậu nguyện ý chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

"Cố tiểu thư..." Adam cực lực cất lời.

Động tác vặn tay nắm cửa của cô dừng lại "Hửm?"

"Chuyện là, cô... cái đó, nên cẩn thận một chút."

Cố Tư Vũ nhíu mày khó hiểu.

"Có chuyện gì sao? Anh úp úp mở mở như vậy?"

"Chính là muốn nhắc nhở cô nên cẩn thận." Adam ngoài cảnh cáo cô một câu này, cũng không có lá gan nói lời kế tiếp.

Kỳ quái.

Quả thực kỳ quái, Adam hôm nay thái độ có chỗ không thích hợp cho lắm. Cậu ta là đang nhắc nhở cô cẩn thận chuyện gì?

Cũng không phải là Tu Thần Khước chuẩn bị lóc da xẻ thịt cô, lại làm bộ dáng giống như cô sắp bị hắn ta đưa vào danh sách khai tử vậy.

Cố Tư Vũ xì một hơi liền khinh thường quẳng lời Adam cảnh cáo ra sau đầu, mở cửa bước vào trong phòng, hoàn toàn không biết đón chờ mình phía trước chính là cuồng phong vũ bão.

Căn phòng không bật đèn, rèm cửa đóng kín, đưa tay lên cũng không nhìn thấy được năm ngón.

Cố Tư Vũ hơi nhíu nhíu mi mắt nhìn vào trong bóng đêm, như thế nào Adam lại nói Tu Thần Khước trong phòng làm việc chứ? Căn bản là chẳng có ai.

Nam nhân này cũng thật là, đột nhiên muốn cô trở về, rốt cuộc khi về tới liền không thấy bóng dáng hắn ta. Cô nhấp môi, theo trí nhớ đi tới bên vách tường, sau đó đưa tay sờ tìm chốt đèn, thị lực của cô bình thường rất tốt, nhưng khi vào buổi tối lại có chút quáng gà.

Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm tới chốt đèn, tiếng di chuyển đồ vật đột nhiên truyền đến doạ Cố Tư Vũ một trận giật mình. Cô nhanh chóng nhìn quanh một lượt, rốt cuộc không xác định được âm thanh phát ra là cái gì, cánh môi run run hỏi "Ai ở đó?"

Không có tiếng đáp lại.

Cố Tư Vũ tay nắm chặt đai túi xách, biệt phủ Tu gia khẳng định là bảo an tốt vô cùng, vòng trong vòng ngoài đều dàn xếp mấy lượt cảnh vệ canh gác, một con muỗi cũng không thể lọt được vào.

Chắc hẳn không có loại trộm cướp ngu ngốc nào tự mình đâm đầu vào cõi chết đi?

Bình thường cô bề ngoài cứng rắn ngang tàn là vậy, nhưng nội tâm ngược lại chẳng khác nào một con cọp giấy, đụng một chút liền ỉu xìu. Đối với chuyện tâm linh cô nhiều khi không tin, nhưng thời điểm này muốn không tin cũng rất khó, hàng ngàn suy nghĩ lạc trôi trong đầu, sẽ không có yêu ma quỷ quái gì đâu có phải hay không?

Cố Tư Vũ bị chính suy nghĩ của mình doạ cho sởn cả da gà, vội vàng muốn đưa tay mở đèn.

Lúc này, bóng đen cao lớn đột ngột tiến đến, trong nháy mắt liền bao phủ lấy tầm nhìn của cô.

Trong lúc nhất thời hồ đồ, mùi hương quen thuộc của nam nhân mình sớm chiều chung đụng cũng không còn tâm trí để ý. Cố Tư Vũ bàn tay ướt đẫm mồ hôi, là người hay là ma? Hắn muốn gì ở cô?

Bây giờ nếu như cô hét lên Adam ở bên ngoài liệu có nghe thấy hay không?

Tình thế rơi vào cấp bách, Cố Tư Vũ tim đập chân run, vạn nhất cô vừa mới mở miệng đã lãnh một vé chầu ông bà ông vải trước thì làm thế nào?

Cô run như cầy sấy, lẩy bẩy mở miệng "Ngươi đừng có manh động, ở đây chính là Tu gia."

Bóng đen kia dường như còn muốn tiến tới một bước, nghe thấy cô nói vậy đột ngột dừng lại.

Cố Tư Vũ âm thầm vái lạy ông trời, xem như là lời đe doạ có tác dụng một chút, cô nuốt nước bọt, dồn hết sức bình sinh nói tiếp.

"Tu gia là nơi nào chứ? Là thủ phủ của Tu Thần Khước, nếu ngươi là người sống ở đất Kinh Đô, chí ít anh ấy là ai ngươi chắc hẳn cũng từng một lần nghe qua..." Cô dừng một chút, thấy cái bóng đen kia không có phản ứng, được đà lấn sân "Anh ấy chính là hung thần đầu thai, mà ta chính là người hung thần đặt lên đầu quả tim..."

"..."

"Ta cảnh cáo ngươi, vạn nhất có ý nghĩ bắt cóc ta tống tiền, nên cẩn thận xem xét lại về tương lai sau này, ngươi đụng tới ta, coi như ngươi hết đường sống."

Bóng đen như cũ không chút phản ứng.

Cố Tư Vũ cố gắng khắc chế bản thân không tiếp tục đứng tại chỗ run rẩy, bàn tay chuyển hướng từ công tắc mở đèn về phía tay nắm cửa.

Nhưng chính là, vừa mới nhích thêm được một bước, hông eo mảnh khảnh của cô bỗng dưng bị giữ chặt.

Cố Tư Vũ kinh hồn bạt vía, theo bản năng giãy giụa. Cái bóng đen lại mạnh mẽ chế trụ tay cô, ép sát cô vào vách tường, trên tay vô thức tăng thêm lực đạo.

"A...!" Bước đường cùng, cô vừa mở miệng chuẩn bị hét lên, trên cánh môi ngược lại ngay lập tức bị bao phủ bởi một nhiệt độ ấm áp.