Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 145: Anh sẽ giết hắn



Ban đầu Cố Tư Vũ tận lực vùng vẫy, nhưng tới khi phát giác ra mùi hương quen thuộc kia phảng phất quanh chóp mũi cô rốt cuộc nhận ra đối phương là người nào. Hồn hoàn về xác, chưa kịp ổn định tinh thần đã phải đón nhận nụ hôn tấn công trực diện như vậy, không tránh khỏi có chút khó khăn hô hấp.

Động tác hôn môi của nam nhân thô bạo, một chút cũng không hề thể hiện sự thương hoa tiếc ngọc. Trong chốc lát cánh môi của cô đã bị hắn gặm cắn tới mức đau xót.

"A, Khước... chờ một chút..." Cố Tư Vũ yếu ớt nói, bàn tay vô lực chống lên trên ngực hắn.

Cô không hiểu vì lý do gì mà Tu Thần Khước bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, một tay chế trụ tay cô chặt phía trước. Tay còn lại bóp lấy cằm cô thô bạo nâng lên, nụ hôn thứ hai giáng xuống, trên cánh môi nam nhân còn mang theo tức giận.

Nụ hôn của hắn tràn ngập xâm lược cùng với trừng phạt, không có chút nào khiêm nhường, triền miên giày vò đôi môi bé nhỏ của cô.

Cho tới khi nụ hôn kết thúc, nam nhân rốt cuộc mới có ý định buông tha đôi môi cô, lồng ngực Cố Tư Vũ kịch liệt phập phồng, khó khăn thở hổn hển.

"Anh như nào lại..." Khuôn mặt cô đỏ bừng, che lại cánh môi sưng tấy có chút đau xót của mình, oán giận nhìn hắn "Như nào làm em sợ như vậy?"

Nam nhân này rốt cuộc trúng gió gì mà ở trong phòng làm việc lại không bật đèn? Doạ cho cô thần hồn nát thần tính, xém chút nữa thì hét lên kêu cứu, quá mất mặt rồi.

"Em không thích?" Thanh âm hắn ám ách, trong bóng tối không nhìn được rõ sắc mặt của hắn, nhưng so với bóng tối kia, ánh mắt hắn lại càng sâu đậm hơn.

"Hả...?"

Cố Tư Vũ ngẩn người, chưa kịp phản ứng, Tu Thần Khước đã vươn tay bao lấy cô ở trong vòng ngực của mình, tạo thành một bức tường chắn cao lớn.

"Em chán ghét anh?"

Toàn bộ lời nói của nam nhân đều là áp bức, đáy mắt hắn một mảnh lãnh đạm "Tư Vũ, em chán ghét anh? Muốn ruồng bỏ anh sao?"

Cô không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói mấy lời nhảm nhí tiêu cực nơi nào đào ra đó, vả lại, thời gian gần đây quan hệ giữa hai người rất tốt, thái độ của cô cũng ngoan ngoãn, không biết chính mình nơi nào chọc phải dây thần kinh cấm của hắn.

"Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy chứ?" Cố Tư Vũ hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế bản thân không được phát hoả "Như thế nào em lại ruồng bỏ anh? Chán ghét anh? Anh cảm thấy em giống như vậy hay sao?"

Nam nhân giây phút trước còn đang lửa giận ngút trời, sau khi nghe cô nói, hắn bình tĩnh trở lại.

"Em chỗ nào có hành động ruồng bỏ anh? Lạnh nhạt với anh hả? Chính là một chút cũng không có." Cô lại tiếp tục nói, ngón tay ấn nhẹ lên trán nam nhân, đẩy cái đầu tóc đen to lớn của hắn ra xa.

Cố Tư Vũ nhướn người, trực tiếp bật công tắc đèn.

Căn phòng nháy mắt được bao trùm bởi ánh sáng, tựa như ánh mặt trời đầu tiên của mùa xuân le lói sau những tháng ngày đông lạnh dài đằng đẵng. Chiếu lên khuôn mặt nam nhân trầm ổn, khí thế sát tuyệt trước đó biến mất không còn thấy dấu vết, không gian từ âm độ tức thời trở nên ấm áp.

Đảo mắt một vòng xung quanh, khắp nơi một mảnh hỗn tạp. Bàn cẩm thạch vỡ nát phía dưới sàn nhà, tài liệu tán loạn khắp mọi nơi.

Cô tiến về phía hắn một bước, bàn tay áp trên má nam nhân, khiến cho hắn bắt buộc nhìn cô.

"Anh lại phát khùng cái gì hả? Nói cho em nghe."

Tu Thần Khước rũ mi, hạ thấp ánh nhìn nặng nề nhìn cô chằm chằm "Em nói dối."

Cô nhướn mày "Em nói dối chuyện gì?"

"Em đã từng qua đêm với Lawrence."

Lawrence?

Tri Tiết?

Cố Tư Vũ không nghĩ tới hắn lại điều tra tới chuyện của nhiều tháng trước đây, nhưng bất quá giữa cô và Lawrence không hề phát sinh việc gì vượt quá phận. Xuất phát từ lòng tốt cô chỉ là chăm anh ta bệnh mà thôi, vì lúc đó anh ta sống một mình, nếu như cô bỏ mặc thì anh ta không còn có ai chăm sóc.

"Đúng là em từng chăm bệnh cho anh ta, nhưng việc này thì có liên quan gì tới chuyện anh cho rằng em sẽ ruồng bỏ anh kia chứ?" Cô bật cười "Cái này không có chút nào dính líu, như vậy cũng tức giận?"

"..."

"Anh không cảm thấy lãng phí năng lượng sao? Anh tức giận nhiều, liền không đẹp trai."

Tu Thần Khước nâng ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve mấy lọn tóc mai của cô, chậm rãi nói "Sau này, em đừng tiếp tục liên lạc với tên đó, kể cả trò chuyện bình thường cũng không được." Sau khi nói xong, vẻ mặt nam nhân lập tức trở nên âm lãnh.

Ngược lại với vẻ doạ người của hắn, cô mỉm cười vui vẻ chấp thuận "Được, không liên lạc với anh ta."

Cô đối với Tri Tiết chẳng qua chỉ là mối quan hệ bạn bè xã giao bình thường, Tu Thần Khước đã không thích cô giao lưu với anh ta như vậy, thì cô liền không liên quan tới anh ta nữa, không có gì đáng để tâm.

"Thật sao?" Con ngươi mắt lạnh bạc của hắn khẽ động, mang theo hàm ý nguy hiểm dò xét.

"Thật." Cô gật đầu.

Tu Thần Khước giống như một con mãnh thú to xác, sau khi phát hoả liền ngoan ngoãn trở về bộ dáng trầm tĩnh thường khi, hắn ta cúi đầu, chôn mặt vào hõm cổ của cô, hơi thở đều đều mang theo mùi hương nam tính phảng phất phả lên da thịt nhạy cảm, khiến cho cô có chút ngưa ngứa.

Cố Tư Vũ không nhịn được rụt cổ, theo bản năng vò lấy mái tóc đen huyền nam nhân, đẩy nhẹ một cái "Haha, anh làm em nhột đấy."

Cô nghĩ nghĩ một chút, bất chợt hỏi "Nhưng mà, tại sao anh lại không muốn em dính líu tới Lawrence?"

Hắn im lặng không nói.

"Không thể kể cho em nghe sao?"

"..."

"Vậy thì không cần kể là được rồi..." Cố Tư Vũ rũ mi, hạ thấp giọng, kỳ thực cô muốn biết lý do mà hắn không muốn cô thân thiết với Tri Tiết.

Phổn Sát cũng vậy, Tu Thần Khước cũng vậy.

Hai con người này vì sao luôn có ác cảm với Tri Tiết?

Tuy rằng quen biết chưa được bao lâu, quan hệ với anh ta cũng không mấy thân thiết, nhưng anh ta là con người rất ấm áp, chu đáo, dễ tạo cho người khác cảm giác thân thiết.

Tu Thần Khước nâng cằm cô lên, mắt đối mắt, hắn không lạnh không nhạt trả lời "Nếu tên đó muốn tiếp cận em..."

"Anh sẽ dùng cách thức dã man nhất giết hắn."

Đôi con ngươi nam nhân bình lặng như nước hồ mùa thu, không chút gợn sóng chính trực nhìn thẳng vào cô, nhưng khi đôi môi hắn chậm rãi nói những câu chữ tàn độc đó ra, khiến cô không rét mà run.

Chính sự máu lạnh vô tình ấy đã từng khiến cô chán ghét hắn ta.

Con người này ở trong suy nghĩ kiếp trước của cô chính là luôn lạnh lùng, đạm bạc xa cách, tách biệt với mọi thứ, hắn dựng lên rào chắn kiên cố không thể phá vỡ. Ngăn cách lại ý niệm muốn tiến tới gần của cô, một nam nhân đáng sợ như vậy có loại tình yêu điên cuồng vặn vẹo với mình, theo bản năng ai cũng sẽ vô luận chống cự.

Cho nên kiếp trước đối với hắn cô chỉ tồn tại cảm giác ghê tởm và thống hận khảm sâu vào máu thịt, hoàn toàn không có cơ hội để mở lòng.

Lâu dần mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng tới mức không thể vãn hồi, cho đến cuối cùng nhận được kết cục bị thiêu sống trong biển lửa thăm thẳm, chấm dứt một kiếp người vùi lấp tâm trí mịt mù bởi oán niệm day dứt.