Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 146: Hứa với anh



Màn đêm buông xuống.

Khi ánh trăng tà mờ nhạt le lói sau áng mây đen, dịu dàng đổ lên những tán cây, cùng với những giọt nước còn đọng lại sau cơn mưa phùn lất phất rơi, đậu trên thềm lát gạch hoa của đại sảnh, huyễn hợp tạo thành một màn không gian phủ đầy bởi màu sắc lấp lánh.

Trong cẩm viên biệt phủ, nam nhân ngồi trên ghế phiến đá, trên người mặc đơn giản một bộ quần áo ngủ xám tro, mái tóc đen huyền tuỳ tiện buông thả trước vầng trán thanh tú. Hắn lười nhác duỗi người, vươn tay nhấc lên ly trà, nhấp nhẹ một ngụm.

"Giải quyết gọn gàng." Âm thanh hắn bình thản, lạnh nhạt vang lên.

"Tuân mệnh."

Phía đối diện với nam nhân có tiếng đáp lại.

Tầng mây xô nhau tản ra, ánh trăng chiếu xuống, vừa vặn hắt lên khuôn mặt anh ta. Một khuôn mặt tựa như được đúc tạc mà thành, ẩn dưới những lọn tóc xám khói là đôi đồng tử mắt cùng màu, càng thêm phác hoạ đường nét tà mị.

Rất nhanh, bóng dáng người đàn ông di chuyển tựa như hư ảnh hoà thành một thể với màn đêm, biến mất không để lại chút dấu vết.

Thời gian ba ngày sau Cố Tư Vũ luôn trong tình trạng bận rộn chuẩn bị hành trang vào kỳ thi đầu kỳ hai.

Ngày thi cử, buổi sáng cô thức dậy từ rất sớm. Đầu tiên vệ sinh cá nhân, sau đó soạn theo tài liệu học tập cùng sổ ghi chép những bài giảng đã tổng hợp mà Tu Thần Khước kiên trì mài dũa cho cô trong thời gian qua, có hắn dạy kèm như vậy kỳ thi lần này cô xem như an tâm được một chút.

Tu Thần Khước thấy cô bận rộn cũng không giống như thường ngày luôn dính người, nam nhân mang khuôn mặt trước sau như một luôn lạnh lùng điềm tĩnh nhưng những khi cần lại rất có thâm ý.

"Khước, em còn quên cái gì không? Anh xem, thẻ học sinh của em đâu? Còn có vở ghi chép, laptop..." Cô cầm theo chiếc balo chạy loạn một hồi.

Nam nhân đứng trước gương chỉnh đốn âu phục, thong thả vuốt nhẹ vạt áo, lười nhác nhấc mi mắt nhìn cô gái giống như con sóc nhỏ đang náo trước mặt mình. Chậm rãi nhắc nhở "Bút máy."

"A, bút máy, bút máy..."

Bộ dáng cô gái khi hấp tấp đặc biệt thu hút.

Cô nếu như trang điểm diễm lệ phi thường, ngược lại lúc không đánh phấn tô son lại vô cùng đáng yêu, trên gò má trắng trẻo thoạt nhìn thanh thuần sạch sẽ, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa tinh nghịch vểnh nhẹ đằng sau cần cổ cao thon như hoa loa kèn.

Nữ hài đơn giản mặc một bộ đồng phục học sinh, tay áo dài vừa vặn ôm lấy cánh tay mảnh khảnh với khuy áo đen điểm xuyết, cổ áo thắt cà vạt màu đỏ đô có thêu phù hiệu trường đại học, càng làm nổi bật lên khuôn mặt cô vừa mang theo xinh đẹp cùng phấn chấn.

Đáy mắt cô giống như ẩn chứa hàng ngàn vì sao tinh tú, khi những ánh sao kia nhuộm sáng bừng cả đôi mắt cô, lóng lánh hút hồn theo lẽ tự nhiên.

Tu Thần Khước khẽ rũ mi, hai hàng mi dài phủ nhẹ tầm nhìn. Nam nhân trầm tư, chìm vào hồi ức giấu sau tấm mạng che được đóng kín, chẳng qua trong chốc lát liền nhanh chóng biến mất.

Quãng đường từ biệt phủ Tu gia đến trường đại học không quá xa, xe chạy rất nhanh đã đến.

Cố Tư Vũ khoác balo, chuẩn bị mở cửa xe bước xuống "Em đi học trước nha, cho tới hết kỳ thi em sẽ ở lại ký túc xá."

"Đồ đạc thì sao?" Hắn tuỳ ý hỏi.

"A, em quên mất." Cô giật mình vỗ đầu một cái "Đồ đạc cũng không có gì quá nhiều, như vậy anh nói với Hắc Huyền Bạch chuyển đến giúp em có được hay không?"

Adam ngồi phía phía trước chỗ ngồi của tài xế, nghe cô nói vậy cậu ta liền ngắt lời "Cố tiểu thư, anh em Huyền Bạch mới được điều đi xử lý công việc rồi, chi bằng để chiều nay tôi đích thân chuyển đồ đến ký túc xá giúp cô."

"Vậy được, cảm ơn anh trước." Cô mỉm cười.

Kết thúc cuộc hội thoại ngắn gọn, cô hướng phía nam nhân đang ngồi đĩnh đạc xử lý tài liệu bên cạnh nhìn một cái, hắn bắt chéo chân, đặt giấy tờ lên trên đùi. Khi làm việc phi thường nghiêm túc, Cố Tư Vũ không muốn làm hắn muộn giờ đến công ty, nhanh chóng hôn lên khoé môi nam nhân một cái.

"Khi nào tan học em nhắn tin cho anh, nhớ ăn uống đầy đủ đó, khoảng thời gian thi em nhất định sẽ rất bận rộn." Nhìn thấy cổ áo hắn không ngay ngắn, cô theo bản năng vươn tay chỉnh đốn "Anh đừng vì thế mà tức giận nha, lúc anh tức giận không đẹp trai."

Tu Thần Khước dừng động tác lật tài liệu, dường như vô cùng để ý tới ba từ không đẹp trai, ấn đường hoàn hảo theo cái nhíu mày nhăn lại.

Cố Tư Vũ thấy khí sắc người này thất thường, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm bên cạnh vuốt lông đúng chỗ, cô đối với tính cách nam nhân sớm thuộc làu làu. Phì cười một cái, nói nhiều như vậy hắn không để ý tới nhưng lại quan tâm ba từ không đẹp trai?

"A, anh cũng thật đáng yêu đi." Cô cười tới vui vẻ, không nhịn được hôn lên má hắn.

"Em đi đây, không tiếp tục dây dưa cùng anh nữa."

Thời điểm cô còn chưa kịp bước xuống khỏi xe, nam nhân đột nhiên túm chặt lấy cổ tay cô.

"Tư Vũ." Giọng nói hắn trầm thấp, ẩn chứa tâm tình phức tạp "Cho dù anh có làm gì sai trái, cũng xin đừng bỏ mặc anh."

Cố Tư Vũ dĩ nhiên không hiểu, hắn làm chuyện gì sai trái khiến cô bỏ mặc hắn kia chứ?

"Hứa với anh."

Hắn lần nữa mở miệng, thanh âm rét lạnh cùng ngạo khí cao cao tại thượng trong câu nói toát ra.

Lần này hắn không khẩn cầu, chăm chú nhìn cô, cảm giác áp bức theo ánh nhìn mãnh liệt của hắn xông tới, đáy mắt lạnh như băng tản ra nhiệt độ khác thường "Cho dù anh có làm gì, cũng không bỏ mặc anh."

Từ sau khi từ bệnh viện trở về tâm tình của con người này cũng dễ chịu hơn rất nhiều, ngoại trừ chuyện mấy hôm trước hắn nổi giận ra thì bình thường hiếm khi thấy hắn thay đổi thái độ. Hôm nay lại đột nhiên phát bệnh gì chứ? Cố Tư Vũ suy nghĩ một hồi cũng không biết mình làm cái gì khiến hắn trở thành như vậy, bất tri bất giác gật đầu "A, được, em hứa với anh."

Nghe được câu trả lời như ý muốn, nam nhân thu liễm lại thần sắc muốn giết người kia. Không chút dư thừa hay cảm xúc ngoài lề, nhấp môi "Đi học đi."

"Ồ." Cô ngoan ngoãn nghe lời, mở cửa xe bước xuống. Trước khi đi còn không quên chào tạm biệt hắn.

Rất nhanh bóng dáng nhỏ của cô gái hoà nhập vào giữa những học sinh đông đúc vồn vã.

Chiếc xe Bentley xa hoa đắt tiền thật lâu sau khi cô gái rời đi vẫn tĩnh lặng đậu bên lề đường, giống như chủ nhân của nó, bề ngoài mang một dáng vẻ khiêm tốn với màu đen nhám càng tôn lên vẻ lãnh đạm.

Adam không nhận được chỉ thị của Tu Thần Khước, không dám lái xe rời đi. Nam nhân từ đầu đến cuối duy trì một tư thế ánh mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, từ khi cổng trường đại học còn tấp nập cho tới khi vắng vẻ.

"Tiên sinh, ngài tại sao phải làm tới mức này..."

Cuối cùng dùng hết sự can đảm, Adam mới hỏi ra một câu đầy đủ.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!