Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 104



– Ngọc Nhân, cậu nói gì vậy…Làm sao mình có thể làm ra chuyện đó với Ninh Ninh được?

Hứa Dung mồ hôi đẫm trán, cố gắng nặn ra nụ cười với Ninh Ngọc Nhân,

– Cậu ngủ đến ngốc rồi, đó chỉ là mơ thôi…

– Đó chỉ là mơ thôi ư?

Ninh Ngọc Nhân lẩm bẩm, mở túi xách ra, từ trong đó lấy ra một túi bao bì trong suốt, bên trong túi là vài viên thuốc.

– Còn nhớ thuốc này không?

Ninh Ngọc Nhân nói,

– Là thuốc cậu cho Ninh Ninh uống. Tôi đã cho người xét nghiệm, hơn một nửa thành phần là thuốc ngủ.

Mồ hôi trên trán Hứa Dung túa ra càng nhiều, cô ta muốn thề thốt phủ nhận, nhưng mà Ninh Ngọc Nhân lại nói:

– Ngày mùng 5 tháng 8, tại phòng thuốc Xương Nam Đại, Lý Thanh —— thời gian cậu mua thuốc, tiệm thuốc, người bán thuốc cho cậu, tôi đều tìm được cả.

Hứa Dung cảm thấy tay chân lạnh băng, ngày đó cô ta đi vội vội vàng vàng, không cẩn thận xem thẻ công tác trên ngực nhân viên cửa hàng, không nhớ tên nhân viên cửa hàng kia, nhưng cô ta nhớ rõ địa điểm và thời gian mình mua thuốc – Ngày mùng 5 tháng 8, phòng thuốc Xương Nam Đại.

– Đó là …mình mua cho mình dùng.

Hứa Dung khó khăn giải thích.

– Mình có mấy ngày ngủ không được ngon, ngày nào cũng trằn trọc liên miên, đầu óc nặng trịch, có lẽ chính bởi như thế …cho nên…cho nên mình mới lấy nhầm thuốc cho Ninh Ninh uống.

– Lấy sai một lần, cậu còn lấy sai hai lần ba lần cơ à? – Ninh Ngọc Nhân cười nói.

Hứa Dung lặng thinh một lát, bỗng nhiên cả người run lên, như là đột nhiên bị người ta lột quần áo, ném vào giữa tuyết lớn.

Cô ta biết hết rồi ư? Không đâu. Hứa Dung nghĩ: Cô ta đang bẫy mình, mình kiên quyết không thừa nhận, nếu mình thừa nhận, nếu mình bị cảnh sát mang đi, Tiểu Ngọc phải làm sao đây?

– Không phải mình.

Cô ta che miệng, khóc lặng đi, – Mình không hại Ninh Ninh, thuốc là mình lấy sai một lần, còn lại đều là con bé tò mò tự lấy ra. Quần áo…quần áo là bọn mình trên đường về nhà có chơi trò chơi ném tuyết, con bé ra mồ hôi nên cởi [email protected] áo ra để mình cầm. Mình thừa nhận, là mình không trông nó tốt mới làm nó bị lạc mất. Nhưng mà Ninh Ngọc Nhân…Cậu không thể vì khổ sở trong lòng mà cho rằng đều do mình làm, mình xấu xa như vậy hay sao?

Những lời ngụy biện này Ninh Ngọc Nhân có tin không? Cô ấy bật cười, đưa tay vuốt v3 gương mặt Hứa Dung, nhìn hai người họ qua cửa sổ, sẽ lầm tưởng rằng một người đang tự trách, một người đang an ủi.

Nhưng lời nói từ trong miệng Ninh Ngọc Nhân nói ra lại chẳng phải lời an ủi.

– Tôi sẽ không bắt cậu chết, cũng sẽ không giao cậu cho cảnh sát.

Ninh Ngọc Nhân cười với cô ta, nụ cười cực kỳ quỷ dị, – Cậu cần phải mau khỏe lên để nhận quà tôi chuẩn bị cho cậu đấy.

Nụ cười này làm cho Hứa Dung hoảng sợ, cả người run lên không ngừng, cô ta run run hỏi:

– Quà gì cơ? Cậu muốn làm gì? Đừng đi, Ngọc Nhân, đừng đi! Cậu nói rõ cho mình đi.

Nhưng mà Ninh Ngọc Nhân không để ý đến cô ta, cô ấy đội mũ dạ lên đầu, nghiêng mặt cười lịch sự với cô ta, sau đó cầm túi xách rời khỏi phòng bệnh.

Hứa Dung ở phía sau la to, làm cho Tiểu Ngọc lo lắng chạy vào.

– Mẹ ơi. – Tiểu Ngọc lo lắng hỏi, – Mẹ làm sao vậy?

Hứa Dung thở hổn hển, màu trắng phòng bệnh giống màu trắng tuyết địa, cô ta giống như Ninh Ninh, bị vứt bỏ ở trên nền tuyết, không thể làm được gì, không thể thoát được, vận mệnh bị nắm giữ ở trong tay Ninh Ngọc Nhân.

– Không sao đâu, mẹ không sao.

Hứa Dung cười hết sức khó coi, cố gắng để con gái không lo lắng,

– Còn có hy vọng, con còn có hy vọng…

Chỉ cần Ninh Ninh không về được, chỉ cần không ai có thể chứng mình cô ta đã cố tình vứt bỏ Ninh Ninh ở con đường ray bỏ hoang kia, vậy thì vẫn còn có hy vọng.

Cùng thời gian, tiệm trà sữa.

Mộc Qua nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ đối diện, như là ngày hôm qua cả đêm không ngủ được, cho nên tinh thần sa sút, ánh mắt mang theo sợi tơ máu.

Ninh Ninh cùng Văn Vũ nhìn nhau, Ninh Ninh hỏi cậu:

– Đều trở thành sự thật phải không ạ?

– Đúng vậy, đều trở thành sự thật.

Mộc Qua cười tự giễu,

– Bùi Huyền đưa chị gái anh ra ngoài, hai người ăn mặc giống như tham gia lễ tang nào đó. Buổi tối chị gái anh cầm phí làm thêm về nhà, còn quát anh một trận…

Cuộc chiến giữa hai chị em dường như đã làm tinh thần và thể xác của cậu mệt mỏi, cậu cúi đầu lặng thinh một lát mới từ từ ngẩng lên nhìn Ninh Ninh, sự cảnh giác giữa mày đã giảm đi một ít, nhưng lại nhiều thêm sự ưu sầu và yếu đuối.

– Mọi chuyện đều bị em nói trúng rồi. – Cậu nói, – Rốt cuộc em là ai?

Ninh Ninh có thể cảm giác được, không chỉ có cậu đang nhìn cô, Văn Vũ cũng đang nhìn cô.

– Em là ai không quan trọng.

Ninh Ninh trả lời Mộc Qua, – Quan trọng là, ba ngày sau…

Lại ba ngày sau.

Mộc Qua không khỏi ngồi thẳng dậy, Văn Vũ cũng nhìn cô chăm chú hơn. Một người chú ý đến nội dung trong lời nói của cô, một người chú ý đến bản thân con người cô.

– Ba ngày sau, Bùi Huyền còn dẫn chị gái anh đến Liên gia lần nữa, chú ấy chẳng những đưa chị anh đi, mà người làm vườn, đầu bếp, tài xế trong nhà cũng đưa đi hết.

Ninh Ninh nói, – Chỉ để lại anh cùng với hai người khác ở nhà.

– Hai người khác?

Mộc Qua chau mày:

– Em tính thừa một người rồi. Người làm vườn đầu bếp còn cả xế đều đi hết, trong nhà cũng chỉ còn anh và bảo mẫu thôi.

– Không. – Ninh Ninh nói, – Trên gác mái còn có một người.

– Ai? – Mộc Qua hỏi.

– Một người bị hại khác, người biết tất cả mọi chuyện.

Ninh Ninh nói,

– Ba ngày sau chị ấy sẽ đánh ngất bảo mẫu chạy trốn, anh phải giúp chị ấy, bọn em sẽ ở bên ngoài tiếp ứng hai người.

Thời gian ba ngày sau trôi qua rất nhanh, Văn Vũ mượn một chiếc xe của người bạn của đạo diễn Thạch, bên trong chuẩn bị đồ ăn, chăn, hòm thuốc, trang bị đầy đủ có thể đón người rồi đưa người chạy trốn. Văn Vũ bóc một chiếc chocolate đưa cho Ninh Ninh:

– Em vẫn không chịu nói cho anh à?

Ninh Ninh cắn một ngụm chocolate, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Dùng cái cớ biết trước tương lai có thể lừa dối được Mộc Qua, nhưng lại không thể lừa được Văn Vũ, là bởi vì anh không tin điều này, hay là kỹ năng diễn xuất của cô không đủ giỏi?

– Anh đoán nghề nghiệp thật sự của em là diễn viên. – Văn Vũ bỗng nhiên nói.

Động tác nhai nuốt ngừng lại, Ninh Ninh nhìn anh.

– Em diễn thành một đứa bé 4 tuổi rất tự nhiên, hoặc là rất quen thuộc với cô bé, hoặc là là một diễn viên. – Văn Vũ tiếp tục nói.

– Anh đang nói gì ạ? – Ninh Ninh chớp chớp mắt.

– Đưa ra một số khả năng thôi, em cho rằng không đúng, em có thể phản bác.

Văn Vũ dựa vào tay lái, nghiêng mặt nhìn cô.

– Ví dụ như, anh cho rằng tuổi thật của em hẳn là từ 22 đến 24 tuổi.

– Nom em già như vậy ạ? – Ninh Ninh hỏi ngược lại.

– Cách thức em thuyết phục Mộc Qua rất già dặn chững chạc. – Văn Vũ cười nói,

– Trước tiên là tung ra đề tài cậu ấy quan tâm, sau đó từng bước một tiêu trừ những nghi ngờ trong lòng cậu ấy, cuối cùng mới nói ra điều em muốn nói. Trẻ con sẽ không quanh co lòng vòng như thế, muốn thứ gì chúng sẽ hỏi thẳng, chỉ có người trưởng thành mới vòng vo như vậy.

– Đây là hiện thực, không phải phim ảo thuật.

Ninh Ninh cũng nở nụ cười, dùng tay nhéo nhéo mặt mình.

– Xem đi, đây là da người, không phải dịch dung cũng không phải pháp thuật, hiện thực không thể biến một người trưởng thành biến thành một đứa trẻ được.

– Bề ngoài thì là như thế.

Văn Vũ chậm rãi đưa tay ra, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gương mặt cô,

– Nhưng bên trong… có thể là một người khác không?

Khi giờ khắc này tới, Ninh Ninh tưởng rằng mình sẽ luống cuống hoảng loạn khó xử, nhưng cô không có. Tâm tình của cô rất bình tĩnh, thậm chí là vui mừng, vì sao, có phải là bởi vì người đó là Văn Vũ phải không?

– Nếu nơi này có một người khác. – Cô chỉ vào mình, đôi mắt tỏa sáng hỏi anh, – Như vậy anh cho rằng, em là ai?

Đây là một lời nhắc nhở.

Có lẽ hiện tại không có tác dụng, nhưng về sau anh sẽ dùng tới.

Văn Vũ nhíu nhíu mày, vừa định hỏi lại cô thì cửa xe đằng sau có người gõ mạnh, anh quay đầu lại, thấy Mộc Qua hơi cúi người ở bên ngoài, sau lưng còn cõng một thiếu nữ, vừa gõ cửa vừa thở hổn hển nói:

– Mau mở cửa.

Cửa xe mở ra, cậu đỡ thiếu nữ ngồi vào ghế sau.

– Chị ấy bị làm sao vậy? – Ninh Ninh quay đầu lại nhìn thiếu nữ, mày nhăn lại.

Nếu không ngoài dự liệu, người được cậu cõng vào trong xe chính là Dư Sinh.

Cô ấy bị thương, trên đầu chảy máu không ngừng, bộ quần áo ngủ màu trắng của cô bị nhuộm đỏ, miệng r3n rỉ. Chuyện này không giống trong trí nhớ của Ninh Ninh, chị ấy lẽ ra đánh ngất bảo mẫu bình yên thoát ra chứ.

– Chị ấy đi lại không tiện, ngồi xe lăn còn muốn đánh bảo mẫu, nếu không phải anh nghe thấy động tĩnh đi lên giúp chị ấy thì chị ấy đã bị bảo mẫu đánh chết rồi. – Mộc Qua nói.

Bấy giờ Ninh Ninh mới chú ý tới trên đùi phải của Dư Sinh còn bị nẹp, là do tai nạn xe lần trước tạo nên? Tai nạn xe hơi trước kế hoạch vài ngày gây ra một vết thương bất ngờ, kết quả thiếu chút nữa khiến cho cô ấy biến thành người chết, những thay đổi nhỏ bé đó lúc ban đầu không gây chú ý chút nào, xong rồi nghĩ lại, thật sự làm người ta toát mồ hôi lạnh.

– Được rồi, chúng ta nhanh đưa chị ấy đến bệnh viện đi. – Mộc Qua đóng cửa xe.

– Từ đã. – Ninh Ninh vội kéo cửa xe xuống gọi cậu. – Anh đi đâu thế?

– Anh còn có việc khác cần phải làm.

Mộc Qua có vẻ rất gấp, giày vừa dẫm lên tuyết tạo thành mấy dấu chân, sau lưng lại vang lên giọng nói của Ninh Ninh.

– Có phải anh định đi gọi điện cho Bùi Huyền phải không?

Mộc Qua bất giác dừng lại, quay lại nhìn cô bé kia.

– Em lại biết hết rồi.

Ánh mắt cậu quái dị nhìn cô, lúc này, cậu đã không thể nào coi đối phương là một cô bé bình thường rồi.

– Em biết.

Ninh Ninh đẩy cửa xe đi xuống, gió thổi vù vù bên tai cô, cô nhìn thiếu niên đứng đối diện trong gió tuyết, nói.

– Em biết anh muốn gọi điện cho Bùi Huyền, dẫn dụ chú ta, bao gồm cả trợ thủ của chú ta đi ra ngoài tìm anh, để cho họ không có thời gian gây tổn hại đến chị gái anh.

Mộc Qua lẳng lặng nhìn cô rất lâu, đột nhiên hỏi:

– Sau đó thì sao, anh có thành công không?

Ninh Ninh lặng thinh hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói:

– Anh có thành công.

Mộc Qua nghe vậy nở nụ cười.

Gió và tuyết lướt qua má cậu, nụ cười của cậu còn đẹp đẽ hơn cả gió tuyết, cũng phù du hơn cả gió tuyết, chỉ cần bình minh lên tuyết sẽ tan, chỉ cần bình minh lên người sẽ biến mất.

– Vậy là tốt rồi.

Cậu cười nói.

– Chỉ cần chị gái anh được cứu, anh đã thỏa mãn rồi.

– Không đâu. – Ninh Ninh nói, – Chị ấy sẽ không được cứu.

Nụ cười trên mặt Mộc Qua cứng đờ.

– Sau khi anh chết, chị anh sẽ bị ép biến thành một người khác.

Ninh Ninh vừa nói vừa đi đến gần cậu.

– Chị ấy không thể gả cho ông chủ tiệm băng hình, không thể sinh con, càng không thể nào quên được anh, cho đến khi về già chị ấy chỉ có một nguyện vọng duy nhất…chính là …thà rằng ngày hôm nay anh đừng cứu chị ấy.

Bước chân dừng ở trước mặt cậu, Ninh Ninh kéo tay Mộc Qua, ngón tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay của cậu, nghiêm túc nhìn cậu:

– Cho nên anh phải đi theo em, chúng ta đổi cách khác cứu chị gái anh, còn cả anh nữa.

Ánh mắt Mộc Qua phức tạp nhìn cô, cuối cùng chậm rãi mở miệng:

– Em có biện pháp nào?

– Cứ lên xe trước đã.

Ninh Ninh quay đầu lại nhìn người bệnh trong xe.

– Chúng ta phải đưa chị ấy đi bệnh viện đã, cụ thể trên đường từ từ nói.

Lúc hai người lên xe, Văn Vũ đang ở ghế sau, hộp thuốc cấp cứu để bên cạnh, đang băng bó tạm thời cho Dư Sinh, nghe thấy hai người đến, anh nói:

– Tình huống có vẻ không ổn.

Hai người đồng thời sửng sốt.

– Tình trạng cô ấy cần phải đi bệnh viện ngay.

Văn Vũ quay đầu nhìn họ.

– Bùi Huyền có thể gọi điện về nhà hỏi tình hình hay không? Nếu có, nếu bảo mẫu nghe điện thoại, vậy thì họ chỉ cần đi bệnh viện chặn chúng ta là được.

– Vậy thì hai người đưa chị ấy đi bệnh viện đi.

Mộc Qua ngay lập tức muốn rút lui.

– Chuyện của tôi sẽ tự tôi đi giải quyết.

Ninh Ninh làm sao có thể để cậu rời khỏi tầm mắt của mình được, cô túm lấy áo cậu nói:

– Sợ cái gì, em khác có cách.

Đối với tiểu quỷ khác với người bình thường này, Mộc Qua lại rất tin tưởng, vì thế hỏi:

– Em có cách gì.

– Chờ ở đây.

Ninh Ninh hít sâu một hơi, xông vào tòa nhà Bùi Huyền, Văn Vũ vừa lúc xử lý xong vết thương cho Dư Sinh, thấy cô chạy ngã sấp mặt trên nền tuyết thì bất đắc dĩ đi qua, xách cô lên nói mấy câu, sau đó ôm cô đi vào trong Bùi trạch, tầm năm phút sau, hai người ôm một đống đồ đi ra.

Những thứ đó trải dài trên băng ghế sau, một bộ mỹ phẩm và một bộ quần áo phụ nữ.

– Anh lái cho vững.

Ninh Ninh mở hộp trang điểm, rõ ràng bề ngoài là một tiểu quỷ, nhưng lại rất thuần thục sử dụng chúng.

– Ừ.

Xe chạy đi, kỹ thuật lái xe của Văn Vũ rất tốt, lái rất ổn và vững chắc.

– Em muốn làm gì?

Nhìn hộp phấn càng ngày càng gần mình, Mộc Qua hoảng sợ.

– Thuật hóa trang, cũng được gọi là một trong tứ đại tà thuât, chỉ cần thủ pháp trang điểm đủ sắc bén, có thể làm cho mẹ anh cũng không nhận ra anh được.

Ninh Ninh cười nói.

– Nào nào, để Bùi Huyền không tìm được anh, trang điểm thôi nào.

Thuật hóa trang mà cô được Lý nhân yêu, không, là cô giáo Lý khổ luyện trong một thời gian dài cuối cùng đã tới lúc phát huy tác dụng thượng thừa của nó rồi.

Hết chương 104