Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 105



Cô Lý là người đã dạy cho Ninh Ninh học cách trang điểm và ăn mặc khi xuyên thành Mộc Nhĩ.

Trong quá trình ở chung, Ninh Ninh đã biết nghề nghiệp thật sự của anh ta, không phải là chuyên viên trang điểm mà là một nghệ sĩ trang điểm hiệu ứng đặc biệt. So với việc biến một phụ nữ 60 điểm thành một phụ nữ 80 điểm thì anh ta ham mê việc biến một người trẻ thành người già, biến một người đàn ông thành phụ nữ, biến một người thành cương thi hơn…

Khi rảnh rỗi, Ninh Ninh học cách trang điểm hiệu ứng đặc biệt từ anh ta.

Vận mệnh đều có sự sắp xếp sẵn của ý trời, việc học trang điểm xuất phát từ tò mò giờ phút này lại phát huy được công dụng.

Xe dừng ở cửa bệnh viện.

Có lẽ bởi vì trời đổ tuyết nên người bị cảm rất nhiều, hôm nay người tới bệnh viện rất nhiều, người bệnh của cùng với người nhà bệnh nhân ra vào không ngừng ở cửa, nhưng có hai người không giống người bệnh, cũng không giống người nhà của bệnh nhân mà canh giữ ở cửa, nhìn chằm chằm từng người đi vào.

– Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.

Ninh Ninh xoay cây son môi, – Bước cuối cùng.

Cửa xe mở ra, Văn Vũ bước xuống đầu tiên, ôm Dư Sinh đi vào bệnh viện.

Mộc Qua đang muốn xuống theo thì bị người ta giữ chặt góc áo, Ninh Ninh ở phía sau tức hộc máu kêu lên:

– Anh ngốc à? Bị người ta phát hiện thì làm sao đây? May ngồi lại đi.

Đối diện, Văn Vũ bước nhanh đi lên bậc thang, đang chuẩn bị đi vào cửa lớn thì có hai người nhanh chóng đi đến, nhìn người ở trong lòng anh – gương mặt vàng như nến, bên trên môi có một nốt ruồi đen rất lớn, trên nốt ruồi còn có một sợi râu, nhìn thế nào cũng là một người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy, mặt mũi đáng khinh vì nhìn lén phòng tắm nữ bị người ta phát hiện, tiện đà bị mọi người tóm gọn mà tẩn cho một trận vỡ đầu.

Nhìn lâu hơn sẽ bị cay mắt, thủ hạ Bùi Huyền ngay lập tức rời ánh mắt đi, tiếp tục dõi theo người tiến vào tiếp theo.

Bên trong xe, Mộc Qua cùng Ninh Ninh hai mặt nhìn nhau.

Cửa xe phản chiếu hình dáng hiện tại của Mộc Qua – làn da trắng nõn, hốc mắt rất sâu, son môi đỏ tươi giống như một ả lẳng lơ diêm dúa. Mộc Qua bỗng đưa tay véo mặt Ninh Ninh, tức giận:

– Nếu không cần anh xuống xe, em biến anh thành như này làm gì?

– Buông ra, buông ra. – Ninh Ninh không chịu nói rõ.

Cô chỉ học cách trang điểm hiệu ứng đặc biệt từ giáo viên Lý – lão làng trong làng trang điểm. Trang điểm này đã được sử dụng cho Dư Sinh hiệu quả rất nổi bật, cô ấy đã thành công trà trộn vào bệnh viện. Về phần Mộc Qua, cô vốn dĩ cho rằng dựa theo cốt truyện phim truyền hình, hóa trang cho cậu từ một người đàn ông biến thành phụ nữ là có thể làm lẫn lộn ánh mắt của hầu hết mọi người.

Sự thật chứng minh, là cô quá ngây thơ rồi.

Không hóa trang thì còn đỡ, hóa trang rồi thế mà cậu lại giống chị gái mình đến tám mươi phần trăm, như này thì làm sao mà lừa qua cửa được? Chỉ sợ từ xa mặt đối mặt thôi là bị người ta nhận ra rồi.

Để bình ổn sự phẫn nộ của Mộc Qua, Ninh Ninh lấy điện thoại của Văn Vũ để lại và giấy nhắn tin còn lại của Dư Sinh, nói:

– Họ có việc của họ, chúng ta có việc của chúng ta, anh nghe em nói…

Hơn mười phút sau, trong một câu lạc bộ.

Còn chưa tới buổi tối, nhị thiếu gia nhà họ Liên đã uống đến say khướt, ôm một cô gái, hùng hổ nói:

– Lão già chết tiết sống dai chỉ biết bất công người khác. Bùi Huyền đáng chết, dám câu kết với con gái tao hại tao. Đồ gái đ ĩ, sớm biết thế tao đã bắn mày vào tường rồi…

Điện thoại chợt vang lên, gã cầm điện thoại đưa lên tai:

– A lô?

– Nhị thiếu.

Giọng nói một thiếu niên ở bên kia vang lên,

– Vị tiểu thư Liên Liên ở Liên gia kia là giả.

Liên nhị thiếu lập tức tỉnh táo lại, hỏi:

– Mày là ai?

– Tôi là ai không quan trọng.

Đối phương nói,

– Quan trọng là, tôi biết tiểu thư Liên Liên thật sự hiện đang ở đâu.

– Ở đâu?

Liên nhị thiếu sốt sắng hỏi, tiếp theo dùng giọng điệu hoài nghi nói:

– Làm sao tao biết được mày có lừa tao hay không?

– Bây giờ tôi có thể nói địa điểm cho chú.

Đối phương báo ra tên bệnh viên,

– Có phải hay không, chú đi xem là biết.

– Được, tao sẽ đi xem.

Cúp điện thoại, Liên nhị thiếu cũng không đứng lên, nực cười, đường đường là nhị đại bởi vì một cú điện thoại của một kẻ xa lạ mà bị rối loạn, tin luôn nó hay sao? Gã gọi điện cho đàn em của mình, dặn dò:

– Tiểu Lý, tao nhớ vợ mày là hộ sĩ của bệnh viện trực thuộc nhỉ? Bảo vợ mày hỏi giúp tao xem hôm nay khoa ngoại có bệnh nhân nào tên Liên Liên không, được được, tao chờ điện thoại của mày.

Cúp điện thoại, gã tiếp tục vui vẻ với cô em trong lòng, vừa vui vẻ vừa mắng trời chửi đất, mắng ông già nhà mình, mắng Bùi Huyền, mắng con gái của mình…

Mắng mắng, điện thoại lại vang lên.

Gã không kiên nhẫn tiếp điện thoại:

– A lô, tiểu Lý…Cái gì? Thực sự có một bệnh nhân tên Liên Liên? Cái gì? Mày qua đó xem rồi, là con gái của tao?

Nhị thiếu bắt đầu bối rối, đẩy cô gái trong lòng xuống sô pha, mình cũng nhảy xuống sô pha, còn không cẩn thận đạp lên đùi cô gái, rắc một tiếng, cô gái kêu lên thảm thiết, bảo an ở bên ngoài xông vào, sau một hồi gà bay chó sủa, nhị thiếu cho cô ta một khoản tiền thuốc men lớn mới thoát thân được, vừa ra khỏi cổng câu lạc bộ, gã chui vào trong xe giục tài xế:

– Mau mau mau, bệnh viện trực thuộc!

Xe đậu ở cổng bệnh viện trực thuộc, gã vừa mới xuống xe, điện thoại liền vang lên.

– Tiếp theo chú định làm gì?

Vẫn là giọng thiếu niên kia,

– Mang người về, giáp mặt vạch trần hàng giả trong nhà à?

Nhị thiếu không khỏi dừng lại nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua từng người đang gọi điện thoại, ông sếp bụng to, ông già mặt mày ưu sầu, thiếu nữ trẻ tuổi…Bọn họ có người đang đi trong tuyết, có người đang ngồi trong xe ấm áp, nhưng mà không hề có một ai là thiếu niên cả.

– Đương nhiên là tao mang người về rồi xử hàng giả đang ở trong nhà kia một trận.

Nhị thiếu dùng đôi mắt tiếp tục tìm kiếm đối phương, hỏi:

– Mày ở đâu, có thể ra mặt nói chuyện được không?

Bên kia lặng thinh một lát, nói:

– Chú không tính xử Bùi Huyền kia à?

Nhị thiếu giật mình, cười nói:

– Mày đúng là biết nhiều nhỉ. Đương nhiên rồi, so với đứa con hoang kia, tao rất muốn xử thằng Bùi Huyền thật đẹp.

Dẫu sao thì con gái không hề quen thuộc với gã, nhưng Bùi Huyền với gã lại là bạn bè thân thiết, bị bạn thân đâm một dao sau lưng, cảm giác này còn đau hơn chuyện bị đứa con gái kia đâm.

– Nhưng trên thực tế chú sẽ không xử đẹp anh ta được.

Thiếu niên nói.

– Trong lòng chú hiểu rõ, so với chú, Liên lão gia tử tin tưởng anh ta hơn, tin tưởng lời nói của người ngoài hơn.

Nhị thiếu khóe mắt run rẩy, muốn phản bác nhưng lại không thể phản bác. Thực ra không chỉ Liên lão gia tử, mà mỗi người Liên gia đều tin tưởng người ngoài, không tin tưởng người thân của mình.

– Có cần tôi cho chú chút kiến nghị không? – Thiếu niên đột nhiên hỏi.

– Mày nói đi. – Nhị thiếu nói.

– Nghe nói Liên lão gia tử đang chiêu đãi mấy người thừa kế mà ông ta thích nhất ăn bữa tối. Bữa cơm tối sắp tổ chức rồi, chậm nhất là tầm hai giờ, bọn họ, còn có kẻ giả mạo kia sẽ xuất hiện.

Thiếu niên nói.

– Bùi Huyền thần không biết quỷ không hay sẽ tráo đổi con gái của chú, vì sao chú không nhân cơ hội này lại thần không biết quỷ không hay đổi người trở về?

Nhị thiếu mắt sáng ngời.

– Chỗ tốt của việc đổi trở về, không cần tôi nói chứ? – Thiếu niên cười nói, – Phải biết rằng, Liên lão gia tử thích nhất là chị ấy, chú có thể bảo chị ấy nói nhiều lời hay về chú ở trước mặt Liên lão gia tử.

– Tao không cần nó nói lời hay giúp tao.

Nhị thiếu cười,

– Tao chỉ cần nó ở trước mặt lão già kia nói không tốt về Bùi Huyền là được.

Nhìn Nhị thiếu gia bước vào cổng bệnh viện, Mộc Qua buông điện thoại, quay sang hỏi Ninh Ninh:

– Sao lại kêu chú ta tới? Tự chúng ta qua đón chị gái anh không phải là được hay sao?

– Người làm sai không phải chúng ta, vì sao chúng ta phải chạy?

Ninh Ninh nói, sau đó nhìn tuyết rơi bên ngoài xe, tuyết trắng như thế, giống như mặt nạ ngọc thạch trên mặt anh, cô lẩm bẩm:

– Bùi Huyền là kẻ thù của mọi người, đây là báo thù cho mọi người, một người một đao, một người cũng không thiếu.

Bên trong bệnh viện, Nhị thiếu đi ngang qua cửa một phòng bệnh, ồn ào náo nhiệt nhưng không thu hút được sự chú ý của gã, gã đang bận rộn việc báo thù của mình, mà trong phòng bệnh đang trình diễn một cuộc báo thù khác.

– Sao anh lại ở đây?

Hứa Dung hoảng sợ nhìn người đàn ông.

Đó là một người đàn ông cao lớn nhưng mặt mày ác độc, quát lên với hộ sĩ đứng bên:

– Đây là vợ của tao, tao tìm vợ tao, liên quan gì đến các người?

Lại quay sang cười với Hứa Dung:

– Đương nhiên là sếp của mày thông báo cho tao biết rồi, nói mày bị bệnh cần người chăm sóc, cho nên tao mới tới.

Hứa Dung mặt tái mét, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Người đàn ông này lúc trước cũng tới tìm cô ta, không vì gì khác, tất cả đều vì tiền công mà cô ta cực khổ tích cóp được. Nhưng anh ta không vào được tiểu khu của Ninh Ngọc Nhân ở, vào được Ninh Ngọc Nhân cũng không mở cửa cho anh ta, thậm chí anh ta làm ầm ĩ lên, Ninh Ngọc Nhân còn quả quyết báo cảnh sát.

Người đàn ông này là một kẻ quen thói ức hiếp người nhà điển hình, ở nhà đánh vợ đánh con quen tay như cơm bữa, nhưng đối mặt với cảnh sát thì lại nhũn như con chi chi.

– Anh nói dối.

Hứa Dung miệng khô đắng, giọng khàn khàn nói:

– Ngọc Nhân làm sao để anh tới chăm sóc tôi được? Cậu ấy…cậy ấy biết rõ anh…

Nói đến đây Hứa Dung chợt im bặt, câu nói của Ninh Ngọc Nhân chợt hiện lên trong đầu cô ta.

– Tôi sẽ không để cậu chết, cũng sẽ không giao cậu cho cảnh sát. Cậu phải mau khỏe lên, rồi nhận món quà tôi chuẩn bị tặng cho cậu.

Mồ hôi không ngừng chảy xuống, sắc mặt Hứa Dung càng ngày càng trắng, cả người bắt đầu run rẩy lên, gã đàn ông kia cũng bước tới trước mặt cô ta, lộ ra nụ cười khiến người ta ghê tởm:

– Tao thấy mày cũng khỏe lên nhiều rồi, mau xuất viện đi, đừng có mà lãng phí thêm tiền, tao hỏi rồi, ở một ngày tốn rất nhiều tiền.

– Tôi không có tiền.

Hứa Dung lắp bắp.

– Là Ngọc Nhân, Ngọc Nhân ứng tiền cho tôi.

Người đàn ông gằn giọng:

– Vậy thì mày mau gọi điện cho nó, bảo nó mang tiền đến bệnh viện, đưa thẳng tiền cho tao là được.

Nước mắt Hứa Dung suýt nữa rơi xuống, tiền rơi vào tay anh ta thì sẽ đổi thành thuốc và rượu, ngay cả gạo cũng không có một hạt, nào sẽ dùng để trả tiền nằm viện cho cô ta?

Lúc này, một bà già mặt mày khắc nghiệt đi vào, trong lòng ôm một bé gái đang khóc thảm thiết, kêu lên với người đàn ông:

– Thủ tục ra viện xong rồi, sao bọn mày vẫn còn rề rà ở đây thế?

– Mẹ ơi!

Bé gái trong lòng bà ta khóc gọi Hứa Dung.

– Con không về đâu, con không về quê đâu.

– Tiểu Ngọc!

Hứa Dung ngã từ trên giường xuống, lảo đảo chạy về phía con gái, giành lấy con gái vào lòng, nước mắt cuối cùng tuôn xuống:

– Mẹ, con khó khăn lắm mới đưa Tiểu Ngọc đến trường mẫu giáo của tỉnh, sao mẹ lại muốn cháu nó về quê chứ?

– Tao hỏi rồi, trường mẫu giáo kia quá đắt, còn đắt hơn trường tiểu học ở quê nữa.

Bà già kia gắt gỏng:

– Chúng ta lại không có tiền, tại sao lại đi học mẫu giáo tốt như vậy, hơn nữa nó là con gái, con gái thì không cần học hành gì cả, biết viết tên mình là được…

– Mẹ!

Hứa Dung hét to lên,

– Tiểu Ngọc không giống chúng ta. Tiểu Ngọc đã được lên ti vi! Tiểu Ngọc sẽ trở thành ngôi sao lớn, giống như Ninh Ngọc Nhân.

Bà già bị tiếng hét của cô ta làm cho hoảng sợ, định thần lại, giống như lúc ở quê, tát mạnh cô ta một cái, mắng lên:

– Ăn nói khùng điên, mày cho rằng ai cũng là Ninh Ngọc Nhân à? Đại minh tinh cái gì, nó là đại minh tinh, sao không thấy nó cho tiền tao?

Hai mẹ con khóc sướt mướt, bị một người đàn ông và một bà gia kéo ra khỏi bệnh viện.

Tương lai của hai mẹ con họ sẽ biến thành như nào?

Có lẽ, là biến trở về như lúc ban đầu.

Đến tối, Ninh Ngọc Nhân trở về căn nhà trống trải, lúc đi vào nhà, cô nghe thấy điện thoại réo vang, cũng không biết đã réo bao lâu rồi, nhưng mãi vẫn không chịu dừng lại.

Cô ấy thong thả cởi giày cao gót, đi đến bên điện thoại, cầm ống nghe lên:

– A lô?

– Ngọc Nhân!

Hứa Dung ở bên kia khóc lóc, giống như sụp đổ:

– Ngọc Nhân mình sai rồi! Cậu muốn mình làm gì? Cậu muốn mình làm gì mới buông tha cho mình…Không, buông tha cho Tiểu Ngọc?

– Cậu đang nói gì thế? – Ninh Ngọc Nhân ôn hòa hỏi, – Cái gì mà buông tha chứ?

– Kết cục của mình như nào cũng được cả, cậu muốn mình chết mình sẽ lập tức nhảy từ trên lầu xuống, nhưng Tiểu Ngọc…

Hứa Dung nức nở,

– Tiểu Ngọc có tiềm chất tốt như thế, là một đứa trẻ thông minh, còn thích đóng phim, cậu không thấy con bé rất giống cậu lúc còn nhỏ hay sao? Cầu xin cậu, xin cậu hãy giữ nó lại, nể tình cảm chúng ta bao nhiêu năm, nể tình mình là một người mẹ…

– Hứa Dung.

Ninh Ngọc Nhân ngắt lời cô ta, lạnh nhạt nói:

– Cậu là người mẹ, tôi cũng là người mẹ.

Bên kia đầu điện thoại nửa ngày không có thanh âm.

– Cho nên cậu an tâm nhận lễ vật mà tôi tặng cậu đi.

Ninh Ngọc Nhân nói,

– Đây mới là tương lai cậu nên có.

Nói xong, cô ấy cúp điện thoại, mặc cho sau đó điện thoại réo vang như thế nào cũng đều không thèm để ý.

– Mình nên đi đón Ninh Ninh rồi.

Cô ấy tự nói với mình.

– Nhưng mà trước khi đi, mình cần phải làm một chuyện.

Cô ấy trở lại trong phòng của mình, mở ngăn tủ sắt ra, trong ngăn tủ không phải tiền hay trang sức, mà là một dãy băng ghi hình, trên cuốn băng ghi hình ghi số, giờ, tháng, ngày. Đó là nhật ký của cô ấy, mỗi khi cô ấy tiến vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh, lúc trở về cô ấy sẽ ghi lại câu chuyện mà mình xuyên qua – bằng phương thức của bộ phim.

Lấy ra một cuộn băng trắng chưa ghi thời gian, cô bắt đầu ghi lại nhật ký của ngày hôm nay.

Ống kính nhắm thẳng vào cô ấy, cô ấy nhìn ống kính mỉm cười.

– Chào cậu, Ninh Ngọc Nhân.

Cô ấy nói, – Tôi đến từ năm 2007, là cậu của mười năm sau.

Hết chương 105