Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi

Chương 1



1.

Tuần trước, tôi bắt gặp Sở Phàm khi đang đi mua sắm với bạn thân.

Anh ấy và trợ lý của mình đang ở trong cửa hàng LV.

Tôi quay người đinh bỏ đi nhưng bạn thân thôi đã giữ tôi lại.

"Cậu sợ cái gì? Cậu là chính thất chứ có phải tiểu tam đâu?"

Tôi mím môi: "Theo cách nói dân gian 'Trong tình yêu, ai không được yêu sẽ là người thứ ba'. Chẳng phải đó là tớ sao?"

"Phụt!"

Cô ấy trừng mắt với tôi như thế la tôi là đồ ngốc.

"Chúng ta đi gặp hắn. Để xem ai mới là người vô liêm sỉ".

Nói xong, cô ấy kéo tôi vào cửa hàng. Sở Phàm và cô trợ lí Tạ Sương lựa túi, chúng tôi đi từ sau lưng họ nên họ không nhìn thấy.

Tôi quay đầu lại rồi nhỏ giọng nói: "Cậu quên rồi sao? Ở đây nhiều người như vậy, tớ mất mặt lắm".

Cô ấy lắc tay tôi:"Ôi, nhìn cái tiền đồ của cậu kìa".

Sau đó cô ấy hắng giọng: "Phi Phi, tớ nghĩ cậu nên mua mẫu phiên bản giới hạn. Nếu không cậu đụng hàng với người khác, xui chớt đi được".

Tôi bất lực gật gật đầu.

Câu nói của bạn thôi ngay lập tức thu hút sự chú ý của Sở Phàm và những người khác.

"Này Phi Phi, chồng cậu ở đây kìa. Cậu thật may khi mua sắm không mất đồng nào".

Cô ấy dẫn tôi bước gần đến Sở Phàm.

Đôi bàn tay mảnh khảnh đang khoác trên tay anh ấy lập tức biến mất.

2.

Sở Phàm cau mày: "Phương Phi, thật trùng hợp".

Tôi bắt gặp ánh mắt nghi ngờ từ anh ta.

"Ý anh là gì? Anh nghĩ em cố tình theo dõi anh sao?"

Bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Tạ Sương đứng bên cạnh Sở Phàm chớp chớp mắt, cảm thấy tủi thân.

"Xin lỗi chị Phi Phi, sau khi ăn trưa với khách hàng xong nên em muốn đi chơi. Chị đừng giận anh Sở".

Ý tứ khoe khoang sự thân thiết giữa 2 người họ.

Nhân viên trong công ty Sở Phàm đều biết và gọi tôi là Sở phu nhân khi nói chuyện với tôi.

Chỉ có duy nhất Tạ Sương gọi tôi là chị từ lúc gặp mặt đến giờ.

Gọi tôi là 'chị Phi Phi' nghe giống như tôi vẫn còn trẻ vậy.

Trước khi tôi kịp trả lời, bạn tôi đã tức ói m á u.

"Ai là chị của cô? Chúng tôi lớn lên trong gia đình có gia giáo. Làm sao chúng tôi có thể là chị của tiểu tam được?"

Tôi không thể nhịn cười nổi.

Tạ Sương rơm rớm nước mắt, nhìn qua Sở Phàm cầu cứu. Mặt anh ta ngày càng đen hơn.

"Phương Phi, em muốn cãi nhau với anh cho người ngoài thấy sao?"

Đây vốn dĩ không phải kế hoạch ban đầu. Tôi là dạng người yêu hoà bình, tránh xung đột. Nhưng không có nghĩa là tôi dễ bị bắt nạt.

"Không phải em muốn tranh cãi, nhưng ít nhất anh cũng phải cho em lời giải thích chứ. Nếu như em nhớ không lầm, 3 tháng trước anh còn than phiền với em về chuyện trợ lý mới làm việc ngốc nghếch như thế nào".

Tôi cố ý liếc nhìn sang Tạ Sương. Gương mặt thẹn thùng bỗng trở nên trắng bệt.

3.

Thực tế, những gì tôi nói không hẳn hoàn toàn chính xác.

Nhưng đúng thật là 3 tháng trước khi Tạ Sương xuất hiện, Sở Phàm cảm thấy rằng cô ấy không đủ khả năng làm việc. Sau đó thi thoảng Sở Phàm vẫn nhắc đến cô ấy với tôi, chỉ có điều giọng điệu ngày càng thay đổi. Thậm chí khi than phiền về việc cô ấy đã làm gì sai, Sở Phàm đã không gay gắt như trước. Có lẫn một chút quan tâm ẩn giấu trong từng câu nói.

Ban đâu, tôi chỉ nghĩ là tôi tưởng tượng. Cho đến khi giọng anh ta ngày càng thoải mái khi nhắc đến tên Tạ Sương.

Tôi dám chắc chồng tôi đã thích cô ấy.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi bắt gặp 2 người đi riêng với nhau. Trước đó tôi đã nhìn thấy 2 lần.

Tôi đã không hỏi anh ấy. Anh ấy cũng không nói gì và tôi sau này cũng không nhắc lại.

Khi tôi kể lại chuyện này cho bạn thân tôi nghe, cô ấy đã mắng tôi là đồ hèn nhát.

Tôi không phải là sợ Sở Phàm, chỉ là tôi không muốn đối mặt với sự thật.

Chúng tôi yêu nhau và kết hôn đã được 10 năm nay. Chúng tôi đã ở bên nhau vào những năm tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Kinh tế khó khăn ập đến, vô số chi phí phải trang trải. Không phải là kể công những mỗi lần nhìn lại, tôi không cam tâm.

4.

Sắc mặt Sở Phàm có chút cứng ngắc.

Anh ấy không được lợi lộc gì khi công khai bảo vệ Tạ Sương.

Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy Sở Phàm lên tiếng, Tạ Sương quay người muốn rời đi.

"Em sẽ không quấy rầy Sở tổng và chị Phi Phi nữa. Em sẽ quay lại công ty trước".

Bạn thân tôi giữ cô ta lại.

"Tôi đã bảo cô đừng bừa, cô không biết gọi bạn tôi một tiếng Sở phu nhân sao?"

Sở Phạm ngăn bạn tôi lại và gằng giọng xuống: "Phương Phi, đủ rồi. Nếu lớn chuyện thì tất cả đều mất mặt".

"Được thôi".

Tôi tiến lại gần nhân viên cửa hàng đang cầm mẫu túi mới nhất trên tay.

"Gói nó lại cho tôi, quý ông này sẽ trả tiền".

Nhân viên cửa hàng ngơ người vì cô ấy vừa mới giúp Tạ Sương lựa mẫu túi này.

Cô ấy ngập ngừng: "Thật xin lôi, mẫu túi này chỉ còn 1 cái duy nhất. Vừa rồi tiểu thư kia đã lựa túi này trước".

Cô ấy hướng tay về phía Tạ Sương.

Tôi nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau tai, chậm rãi hỏi: "Được rồi, vậy cô hỏi thử cô ấy có đủ khả năng thanh toán hay không?"

Vừa dứt lời, bạn thân tôi liền khen ngợi tôi. Còn Tạ Sương thì hoàn toàn bẽ mặt.

Cô ta cắn môi đáp: "Tôi không đủ khả năng chi trả, hãy để mẫu túi này lại cho Sở phu nhân".

Miệng nói nhưng mắt Tạ Sương vẫn không hề rời Sở Phàm một giây nào.

Sau đó cô ấy lau nước mắt và chạy đi. Chồng tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy. Đôi mắt anh ta tràn ngập sự đau khổ.

"Phương Phi, em được lắm".

Sở Phàm nghiến răng nói: "Anh về công ty trước đây".

Bạn thân tôi bước tới và nói: "Anh vẫn chưa đưa tiền mua túi đâu".

Anh ấy móc điện thoại ra và thực hiện một vài thao tác, một khoản tiền ngay lập tức được gửi vào thẻ của tôi. Sau đó bước đi mà không thèm nhìn tôi lấy 1 lần.

Bạn tôi chúc mừng tôi, tôi chỉ cười nhẹ.

Nhìn bóng lưng Sở Phàm biến mất ở góc đường, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ, cuộc hôn nhân này nên kết thúc từ lâu rồi.

5.

Tối hôm qua Sở Phạm gọi điện và nói hôm nay sẽ về nhà nói chuyện với tôi.

Giọng anh ta nghe không giống như chồng đang nói chuyện với về. Mà nghe giống như anh đang đang đàm phán với một khách hàng.

Thế anh ấy muốn nói về cái gì nào? Chắc hẳn là đang chuẩn bị để ngả bài với tôi.

Dù sao kể từ ngày tôi bắt gặp anh ấy và Tạ Sương ở trung tâm thương mại, anh ấy vẫn chưa về nhà.

Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Thật đau lòng khi so sánh hiện tại và quá khứ mà chúng tôi đã từng có. Tuy tôi không muốn nhưng tôi vẫn phải đối mặt với hiện tại.

Có người từng nói "Sau cùng, ai cũng là kẻ cô độc".

Tôi nghĩ rằng mối quan hệ của tôi và Sở Phàm đã phai nhoà theo năm tháng. Đã đến lúc chấm dứt nó. Nếu không thì làm sao tôi có thể bước tiếp được?

Ăn sáng xong, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc và lên kế hoạch dọn ra ngoài.

Ngôi nhà này được mua khi anh ấy kí được hợp đồng đầu tiên. Có rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi tại đây.

Anh ấy cứ việc ở bên cô ta đi, tôi lấy tiền là được rồi.

Chuông cửa reo, tôi ngưng đóng thùng và ra mở cửa.

Do sự nuông chiều của tôi, Sở Phàm đã hình thành một thói quen vô cùng kiêu ngạo. Anh ta không muốn tự mình mở cửa, đã vậy còn muốn được chào đón nồng nhiệt vào nhà. Vì vậy, anh ta không thèm lưu vân tay hay nhớ mật khẩu cửa nhà. Lần nào anh ta cũng bấm chuông và tôi phải ra mở cửa cho.

Cánh cửa mở ra. Không phải Sở Phàm mà là một cô gái.

Một khuôn mặt trẻ trung, đầy nghị lực và có phần quen thuộc.

"Xin lỗi, cô tìm ai?"

"Phương Phi, tôi đang tìm cô".

"Tôi không quen biết cô".

"Hãy nhìn kỹ hơn".

Tôi vẫn không nhận ra cô ấy là ai kể cả sau khi nhìn kỹ. Nhưng càng nhìn, tôi càng nghĩ mình đã gặp cô ấy đâu đó trước đây, hơi giống...

"Không lẽ cô lại là tình nhân khác của Sở Phàm sao?"

Mặt cô ấy tối đi: "Cô không phải là nóc nhà sao? Sở phàm dám làm phản à?"

Nói xong, cô ấy đẩy tôi sang một bên, bước vào nhà và bắt đầu gọi tên Sở Phàm.

Tôi cuối cùng cũng trấn tĩnh được cô ấy và mời cô ấy bước ra khỏi nhà.

Nhưng cô ấy lại ngồi xuống ghế sofa, như thế mình mới là chủ nhà.

"Phương Phi, tôi chính là cô vào năm 20 tuổi".