Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi

Chương 2



6.

Sau khi kiểm chứng cô ấy 1001 lần. Cuối cùng tôi cũng tin rằng cô gái trước mặt chính là tôi của 10 năm trước.

Thảo nào trông cô ấy nhìn quen quen.

Đây là khuôn mặt mà tôi nhìn hàng ngày trong gương vào mỗi buổi sáng, chỉ có điều là trông khoẻ khoắn hơn.

"Tại sao cô lại Sở Phàm có tình nhân?"

Hừm, cô ấy vẫn chưa biết à?

Sau đó cô ấy nói rằng mình sẽ không ở lại đây lâu, nên tôi sẽ không để cô ấy gặp Sở Phàm.

Tôi không muốn cô ấy vướng vào tranh chấp hiện tại của tôi và anh ấy.

Cô ấy chỉ cần làm một vị khách, đến rồi đi một cách vui vẻ là được.

Tôi vào phòng tắm rồi lén gọi cho Sở Phàm. Chuông reng một lúc, Tạ Sương là người nghe máy.

Ồ, họ thân thiết đến mức có thể nghe điện thoại của nhau rồi à?

Kệ đi, chuyện này không còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi nhờ Tạ Sương nói với Sở Phàm rằng hôm nay tôi có việc phải làm, để hôm khác hẳn nói chuyện.

Sau đó tôi vội vàng cúp máy, vì tôi-20-tuổi đang gõ cửa phòng tắm.

"Chị làm gì mà lâu thế?"

Gương mặt cô ấy trông có vẻ lo lắng.

"Anh ấy phải làm việc nhiều, nếu lỡ bỏ bữa rồi bị đau bao tử thì sao?"

"Khi nào Sở Phàm tan làm về nhà?"

Ngạc nhiên chưa, cô ấy nói đến tìm tôi nhưng mở miệng câu nào câu đó đều là về Sở Phàm.

"Gần đây anh ấy bận lắm, có thể sẽ không về nhà đâu".

Cô ấy tức giận: "Ở ngoài cả đêm? Anh ấy dám bật nóc nhà à?"

Tôi ngơ ngác nhìn tôi-20-tuổi.

Khi tôi còn trẻ, nhiều người nói tính tình của tôi rất nóng nảy. Tôi nghĩ họ đã nói quá. Nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể hiểu cảm giác của họ.

Thời gian đã làm tôi trầm tĩnh hơn.

(Từ chương này, tác giả gọi tôi-20-tuổi là Tiểu Phương Phi nha)

7.

Đúng lúc tôi đang muốn nói thêm gì đó để Tiểu Phương Phi hạ hoả.

Chuông cửa lại vang lên.

Tim tôi thắt lại, tôi có cảm giác xấu Sở Phàm đã về.

Trong lúc tôi còn đang choáng váng, Tiểu Phương Phi bước tới mở cửa.

Tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại.

"Người ta sẽ nói ra nói vào nếu như thấy cả 2 chúng ta. Cô tránh đi 1 lúc được không?"

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi búng ngón tay.

"Cảm ơn chị vì đã nhắc tôi".

Chẳng bao lâu sau, cô ấy trói tôi lại như cái bánh bao rồi ném tôi vào tủ quần áo.

"Tôi không làm gì cô nhưng cô lại dám nhốt tôi lại?"

Cô ấy cong môi rồi cười nham hiểm.

"Đừng lo lắng, chị cứ ngồi đó xem là được".

Nói xong, cô ấy lấy một mảnh vải bịt miệng tôi lại. Sau đó dùng điện thoại của tôi kết nối camera để tôi có thể thấy chuyện gì đang xảy ra ở ngoài kia.

"Ổn rồi".

Cô ấy võ tay tạm biệt tôi: "Anh ấy chắc sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy Phương Phi phiên bản còn trẻ thôi".

Tôi lắc đầu và cố gắng phản bác: "Ưm! Ưm!"

Tôi điên cuồng hét lên trong lòng: Đừng ra đó, cô sẽ thất vọng và buồn bã thôi.

Anh ấy không còn là Sở Phàm của 10 năm trước.

Anh ấy không đặt Phương Phi vào trong tim nữa.

8.

Rốt cuộc, tôi cũng không thể ngăn cô ấy lại.

Cô ấy vui vẻ mở cửa. Sở Phàm đáp lại bằng một vẻ mặt thờ ơ.

Một nét mặt mà cô ấy chưa từng thấy trước đây. Suy ra cho cùng, 10 năm trước chúng tôi vẫn còn yêu nhau mặn nồng.

Nụ cười của cô ấy đông cứng lại và không còn tươi như trước.

Sở Phàm cho tay vào túi quần rồi đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.

"Phương Phi, em ở nhà có bận gì đâu. Tại sao lại muốn nói chuyện vào ngày mai?"

"Em đang muốn làm gì đây?"

Tôi khinh thường liếc nhìn màn hình điện thoại. Nhưng trong giây tiếp theo, tròng mắt tôi như muốn rớt ra ngoài.

Tiểu Phương Phi đã bước tới và ôm Sở Phàm!

Tôi ngẫm lại, đã bao lâu rồi tôi không chủ động ôm anh ấy? Chắc là cũng được một thời gian rồi.

Sở Phàm ngơ ngác một hồi lâu, sau đó rút tay ra khỏi túi quần và ôm lại Tiểu Phương Phi.

"Phi Phi, em sao vậy?"

Đã lâu rồi anh ấy không gọi tôi một cách thân mật như thế.

Bụng tôi trào ngược ra. Nếu như tôi không bị bịt miệng bằng vải thì chắc tôi đã ói rồi.

Tiểu Phương Phi không nói một lời nào, chỉ dựa vào ngực anh ta và nhắm mắt lại.

Sở Phàm xoa đầu cô ấy: "Được rồi, em có chuyện gì thì cứ nói".

Tiểu Phương Phi mặc kệ anh ta, vẫn tiếp tục ôm hắn.

Thấy cô ấy không nói gì, Sở Phàm thở dài rồi bắt đầu nói.

"Phi Phi, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, anh không đành lòng rời xa em".

"Thật ra em cũng biết mà đúng không? Chuyện của anh và Tạ Sương, nếu như em nhắm mắt làm ngơ thì mọi thứ vẫn sẽ ổn"

"Tất nhiên, nếu như em muốn công bằng, em có thể ra ngoài vui đùa một chút cũng được. Anh không để tâm đâu".

"Vị trí Sở phu nhân sẽ mãi là của em".

Nghe xong, tôi ngày càng mắc ói hơn.

9.

Bang! Bang!

Hai tiếng tát vang lên giòn giã trong phòng khách.

Trên mặt Sở Phàm có vết 5 ngón tay đỏ.

Tiểu Phương Phi nghiến răng và nhìn chằm chằm vào vẻ mặt c h ế t lặng của anh ta.

"Sở Phàm, anh đã thề sẽ mãi yêu em, mới bao lâu mà anh đã quên mất rồi?"

"Đừng nói dối!"

"Anh có thể nói dối, nhưng nhịp tim sẽ vạch trần anh"

"Vừa rồi em ôm anh, tim anh đập cách chậm rãi, như chẳng hề có một chút tình cảm nào cho em".

Sở Phàm phản ứng lại. Gương mặt vừa có chút dịu dàng và ngọt ngào, giờ đã tối sầm lại.

Anh ta kéo mạnh tay Tiểu Phương Phi, tức giận nói: "Phương Phi, em có bệnh à?"

"Không yêu em thì anh sẽ chết chắc?"

"Mọi chuyện cũng đã xảy ra, hôm nay anh chỉ muốn nói với em nhiêu đó thôi".

"Anh sẽ tìm luật sư để tiến hành ly hôn. Về mặt tài sản anh sẽ nhượng bộ em. Tốt hơn hết em nên biết điều để chúng ta có thể chia tay trong bình yên".

Sở Phàm lay lay Tiểu Phương Phi rồi đẩy cô ấy trở lại ghế sô pha.

Cô ấy bật khóc.

"Sở Phàm anh là một tên khốn. Anh sẽ gặp quả báo!"

Tiếng khóc của cô ấy không hề khơi dậy được sự thương hại của Sở Phàm, ngược lại còn khiến anh ta mất kiên nhẫn.

Tiểu Phương Phi vươn tay níu anh ta lại, nhưng Sở Phàm tránh đi và buồn bực bước ra ngoài. Tiếng đóng cửa rầm làm rung chuyển không khí.

Năm 20 tuổi tôi vẫn còn biết sử dụng nước mắt để doạ anh ta sợ.

Ở tuổi 30, tôi chẳng thèm bỏ sức để khóc nữa vì tôi biết điều đó là vô ích.

10.

Cánh cửa tủ được mở ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Tiểu Phương Phi đỏ bừng, trên đó vẫn còn những giọt nước mắt lăn dài.

Dây thừng vừa được cởi, tôi liền an ủi cô ấy: "Đừng buồn, đây là Sở Phàm năm 30 tuổi. Anh ta nhắm vào tôi chứ không phải cô".

Cô ấy nức nở nói: "Có gì khác nhau? Anh ấy là Sở Phàm còn em là Phương Phi".

Tôi cạn lời rồi im lặng. Tôi biết sự thật đã vả mặt cô ấy một cách tàn nhẫn.

"Sao chị lại nói vậy? Tại sao anh ấy lại trở nên như thế này?"

"Có phải là do tình nhân mà chị đã nhắc đến không?

Tiêu Phương Phi hung hãn ôm lấy tôi.

Đúng vậy, tại sao mọi chuyện lại như thế này?

Tôi cũng tự hỏi bản thân. Chẳng lẽ chỉ vì Tạ Sương sao?