Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi

Chương 3



11.

Sở Phàm có dáng người cao gầy, nét mặt khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt trong veo càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Vừa học giỏi lại vừa năng động. Thời đại học anh ấy rất nổi bật. Nhiều cô gái thần tượng anh. Số người theo đuổi anh có thể kéo dài từ căn tin thứ nhất đến căn tin thứ ba.

Thậm chí sau này tôi xuất hiện. Đám con gái vẫn bám theo anh.

Nhưng anh ấy chưa từng để ý ai khác ngoài tôi.

Khi đó, một số cô gái táo bạo thậm chí còn công khai thách thức tôi.

Có một lần, tôi và bạn cùng phòng đến lớp tự học. Ngay khi chúng tôi bước vào lớp, một cô gái đã chặn tôi lại. Đôi mắt đầy giận dữ và miệng nói những điều xúc phạm. Cô ấy bảo tôi đừng bám vào Sở Phàm nữa, chỉ có cô ta mới xứng với Sở Phàm.

Vừa lúc đó đám người Sở Phàm bước vào.

Tôi hỏi đùa anh ấy nghĩ sao về vấn đề này.

Anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn cô gái, khoác vai tôi và bước thẳng đi.

Cô ta rơi nước mắt, tôi nhìn còn thấy xót. Sở Phàm sửng sốt, sắc mặt nhất thời không tốt.

Nên tôi cảnh báo cô ấy nếu cô ấy còn gây sự với tôi nữa, tôi sẽ không lịch sự với cô ấy nữa.

Cô ấy là hoa khôi của khoa, xinh đẹp và tài năng. Có rất nhiều chàng trai thích cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn nhất quyết nhắm tới Sở Phàm.

Anh ấy vẫn bị quấy rầy một thời gian.

Sau này tôi hỏi Sở Phàm, anh ấy thật sự không rung động một chút nào sao?

Anh ấy dùng mười ngón tay nắm chặt tay tôi rồi thì thầm vào tai: "Trái tim anh quá nhỏ, chỉ có thể chứa một mình em".

Vì thế mà tôi đã từng rất yên tâm về Sở Phàm.

Nhắc mới nhớ, cô hoa khôi kia hơn Tạ Sương rất nhiều.

Một người từng rất kiên định đã thay đổi vì điều gì?

12.

Tôi đưa Tiểu Phương Phi đi ăn tối và gửi tin nhắn bảo bạn thân tôi tới đây.

Cô ấy vội vàng chạy đến, trợn to mắt nhìn Tiểu Phương Phi.

Sau một hồi nhìn tới nhìn lui, cô ấy gật gù: "Tuy cùng một người, nhưng sự khác biệt vẫn khá rõ ràng. Dù sao thì cách nhau 10 năm".

"Sở Phàm thật sự không nhận ra sao?"

Tôi nháy mắt với cô ấy để ra hiệu đừng nhắc đến anh ta nữa.

Cách biệt 10 năm về ngoại hình, nếu anh ta để tâm thì sẽ nhìn ra.

"Được rồi, chị còn không hiểu bản thân mình sao? Tôi không yếu đuối đến thế đâu".

Tiểu Phương Phi tất nhiên đã nhìn ra sự chu đáo của tôi.

"Tôi không muốn điều này làm cản trở mối quan hệ giữa cô và Sở Phàm 20 tuổi".

"Hồi 20 tuổi, anh ta thật sự rất thích cô".

Tôi nói một cách chân thành nhưng không thể che giấu được sự tiếc nuối trong giọng nói.

Tiểu Phương Phi ôm lấy tôi rồi nhếch mép cười.

"Yên tâm, tôi sẽ giúp chị báo thù".

Tôi dường như có thể tưởng tượng ra gượng mặt Sở Phàm 20 tuổi bị đánh một cách bất ngờ, không biết tại sao mình bị đánh.

Nghĩ đến thôi cũng thấy hả hê.

"Chị Phi Phi?"

Ba người chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ thì bị một giọng nữ cắt ngang.

Không cần nhìn, tôi cũng đoán được đó là ai chỉ bằng cách xưng hô này.

13.

Tạ Sương lắc eo, đôi giày cao gót chạm đất phát ra âm thanh sắc bén.

"Ngồi yên ăn ngon lành và mà vẫn thấy rác xung quanh. Đau mắt quá".

Cái miệng đanh đá của bạn tôi lại bắt đầu hoạt động.

Mặt Tạ Sảng từ trong sáng chuyển sang tối sầm chỉ trong nháy mắt.

Tiểu Phương Phi liếc nhìn cô ta, hỏi đó là ai.

Bạn tôi liếc nhìn Tạ Sương: "Còn có thể là ai nữa? Là tình nhân của Sở Phàm"

Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đổ dồn vào Tạ Sương.

Tiểu Phương Phi cũng sửng sốt.

"Đùa à? Gu của Sở Phàm gần đây thấp như vậy ư?"

"Vậy mà chị thua cô ta à?"

Tạ Sương ban đầu ráng giữ bình tĩnh, nhưng sau khi bị 2 người lớn tiếng chỉ trích, cô ta liền không giả vờ nữa.

Cảm giác vả mặt này thật tuyệt.

"Phương Phi, tôi tôn trọng nên gọi cô một tiếng chị".

"Sở Phàm đã không còn yêu cô từ lâu rồi, dạo gần đây anh ấy không về nhà đúng không? Bởi vì ngày nào anh ấy cũng bám lấy tôi, không muốn xa tôi dù chỉ một giây".

"Tôi chỉ thua cô thiếu giấy chứng nhận kết hôn thôi".

Bạn tôi nóng máu định bật lại. Tôi đưa tay ra ngăn cô ấy lại.

Tôi lắc đầu cười, nhàn nhã đáp: "Khó trách Sở Phàm chê cô ngốc. Cô thật sự rất ngu ngốc".

"Tôi hơn cô ở giấy chứng nhận kết hôn, có nghĩa là tôi có thể lấy lại toàn bộ tiền mà Sở Phàm đã đưa cho cô".

"Anh ta yêu cô thì sao? Những gì anh ta cho cô đều là tài sản chung của vợ chồng".

Những người xung quanh cuối cùng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một người bàn luận rồi thành hai người, rồi cứ thế tăng lên.

"Tiểu tam bây giờ đều mặt dày như vậy à? Còn dám tới đây thách thức chính thất nữa".

"Chậc chậc, nếu đạo đức cũng được tính là một loại tài sản, thì chắc cô gái này phá sản mất".

Thấy mình là mục tiêu chỉ trích của mọi người, Tạ Sương tức giận dậm chân, lắc đầu định bỏ đi.

Nhưng cô ta đột nhiên nhìn thấy Tiểu Phương Phi đang cười ra nước mắt.

Lông mày cô ta lập tức giãn ra.

"Phương Phi, cô đang tính làm trò gì?"

"Cô nghĩ rằng cô có thể giành lại trái tim của Sở Phàm bằng cách tìm một cô gái trẻ có ngoại hình giống cô ư?"

"Có vẻ cô bất lực thật rồi".

Tiểu Phương Phi mỉa mai nói: "Nếu Sở Phàm không ly hồn, để xem ai mới là người bất lực".

Tạ Sương nghẹn lời, thở dốc.

Cô ta dậm mạnh chân bỏ đi.

14.

Tôi không ngờ hoạ từ miệng mà ra.

Rất nhanh sau, Sở Phạm liền gọi tới.

"Phương Phi, nếu có chuyện gì thì tìm tôi. Đừng động đến Tiểu Sương".

Lòng tôi lạnh lại.

"Tiểu Sương cơ à? Nghe tình cảm phết. Nhưng Sở Phàm này, anh phải biết là chính cô ta đã tìm tới mắng tôi. Tôi không có rảnh đi tìm cô ta".

"Cô không thể phớt lờ cô ấy được sao?"

"Sở Phàm, chỉ vì mấy năm gần đây tôi hiền hơn, nên anh được đằng chân rồi lân đằng đầu tôi à?"

Đầu bên kia điện thoại chợt im lặng.

Sau đó anh ta đổi chủ đề: "Nghe nói cô tìm được người trẻ hơn trông giống cô. Phương Phi, không ngờ tình cảm của em dành cho anh vẫn như cũ".

"Anh ở bên kẻ ngốc lâu quá rồi nên vẫn nghĩ mình khôn ư? Sở Phàm, đừng tự cho mình là đúng. Anh không xứng".

Lại im lặng vài giây, Sở Phàm giả vờ hắng giọng rồi nói: "Phương Phi, ý của anh rất rõ ràng. Trong lòng em cũng biết, tình cảm giữa hai ta đã không còn. Em không thể cản được anh và Tiểu Sương đến với nhau đâu".

Vì tôi mở loa ngoài nên Tiểu Phương Phi nghe xong đã bùng nổ. Cô ấy tức giận giật lấy điện thoại của tôi và hét lên: "Vậy ngày xưa anh nói yêu tôi? Anh có nói thật không?"

"Sở Phàm, đồ khốn nạn. Anh sẽ bị trừng phạt vì thứ tình yêu rẻ tiền của mình".

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Phương Phi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Cô ấy tiếp tục mắng một lúc lâu.

Đột nhiên, cô ấy nhìn tôi đang ngồi bình tĩnh uống rượu ở một góc.

"Tại sao chị lại làm như không có chuyện gì vậy? Dù sao anh ta vẫn là chồng của chị, còn tụi em vẫn chưa là gì hợp pháp của nhau cả".

Tôi cười khẩy: "Cô tức giận vì tôi từ bỏ anh ta, lại hy vọng chúng tôi có thể quay lại".

Tôi hít một hơi rồi nói tiếp: "Nhưng ở tuổi 30, tôi đã buông tay anh ấy. Ngoài giấy chứng nhận kết hôn, tất cả những gì níu kéo chúng tôi chỉ là những ký ức tan vỡ".

"Tôi nên quên đi những kí ức đó từ ngày anh ta rời xa tôi".

"Trước đây tồi còn cố níu kéo, nhưng giờ tôi mệt rồi. Không thể giữ chân một người không muốn ở lại nữa".

15.

Nhìn kỹ lại, đã có những dấu hiệu báo động trước khi chúng tôi đi đến kết quả này.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau rất lớn.

Hôm đó, anh ta trở về lúc sáng sớm trong tình trạng say khướt. Trên cổ áo sơ mi còn có một vết son đó. Khi đó Tạ Sương chưa xuất hiện.

Tôi giận dữ hỏi anh ta chuyện này là sao.

Anh ta trả lời một cách thờ ơ về chuyện xảy ra trong lúc xã giao và ai đó vô tình lưu lại vết son đó.

Tôi không tin dù chỉ một chữ.

Nếu như anh ta không bật đèn xanh cho đối phương, liệu vết son đó có thể lưu lại được ở vị trí cổ áo hay không?

Tôi hỏi anh ta có người phụ nữ nào khác ở ngoài không.

Anh ta khó chịu vì tôi hỏi nhiều. Không những không thèm giải thích đã vậy còn giận ngược lại tôi.

Đêm đó tôi đã khóc rất lâu.

Sáng hôm sau thức dật, mắt tôi sưng đỏ lên. Còn Sở Phàm sau khi tỉnh lại, liền xin lỗi tôi. Và hứa rằng việc tương tự như vậy sẽ không xảy ra trong tương lai nữa.

Tuy nhiên, anh ta chỉ hứa cho có lệ.

Một đêm khác, tôi đang ngồi xem TV ở nhà và nhận tin nhắn từ bạn thân mình.

[Hãy đến Câu lạc bộ Royal Court nhanh lên. Có việc gấp!]

Tôi tưởng cô ấy đang rủ tôi đến chơi cùng. Sau khi đến nơi, cô ấy kéo tôi đến trước cửa một phòng riêng.

"Tớ vừa thấy chồng cậu đi vào với một người phụ nữ trong tay".

Tôi sửng sốt và ngay lập tức trả lời cô ấy bằng những lời giải thích mà Sở Phàm đã nói với tôi.

"Có thể anh ấy chỉ đi với khách hàng hoặc đang xã giao để làm ăn thôi".

Bạn tôi trợn ngược mắt nhìn tôi.

"Phi Phi, cậu đang nói dối bản thân có đúng không?"

"Chồng cậu có cần phải nhất thiết sửa soạn bảnh bao để đi gặp khách hàng không?"

Lúc này người phục vụ đang định bưng rượu vào.

Cửa phòng mở ra, tôi tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên đùi Sở Phàm.

Bàn tay anh ta đang xoa bóp phần lưng dưới của cô ấy.

Tôi đứng hình.

Khoảnh khắc ánh mắt Sở Phàm nhìn thấy tôi, tôi quay người bỏ đi.

Sở Phàm lập tức đuổi theo tôi.