Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 47: "Anh mệt rồi, anh muốn nghỉ ngơi"



Kiều Nguyệt rất tự nhiên mà đẩy cửa ra như cô ta đã làm điều đó rất nhiều lần rồi, nếu là lúc Trịnh Thư Mỹ còn làm nữ chủ nhân ngôi nhà này, đừng nói là phòng của cô, cả bậc thang để lên trên Kiều Nguyệt còn chưa được bước một bước..

Trịnh Thư Mỹ dù sao khi về làm vợ Thừa Hàn Triết cũng đã là một nữ cường hàng thật giá thật, dù Thừa Hàn Triết có lấy cô vì mục đích gì đi chăng nữa hoặc cô có vì yêu mà nhường nhịn hắn bao nhiêu

Thì địa vị tại Thừa Gia do Trịnh Thư Mỹ một tay xoay sở cũng không phải chỉ nói cho có

Trịnh Thư Mỹ biết rõ chồng mình và Kiều Nguyệt luôn lén lút sau lưng cô, nhưng hoạ may vẫn chưa để cô nhìn thấy

Đó là điều duy nhất Thừa Hàn Triết hành xử giống một người chồng cho đến khi mọi chuyện vỡ lẽ dẫn đến kết bi thảm của cô về sau..

...

Những sự việc khó hiểu cứ liên tiếp xảy ra khiến Trịnh Thư Mỹ chẳng kịp trầm tư, cô theo Kiều Nguyệt vào phòng, cả căn phòng tối om như mực, không thể xác định rõ được đâu là đâu cho đến khi Kiều Nguyệt phát ra giọng nói mang chút hờn dỗi:

“Anh lại chạy đến đây, rốt cuộc anh muốn gì?"

Trịnh Thư Mỹ căng đôi mắt hạnh của mình ra mới có thể thấy một thân ảnh khá quen thuộc nằm co ro trên giường, khi Kiều Nguyệt đã lên tiếng vẫn không hề cử động

Kiều Nguyệt dường như bất lực, cũng dường như tức giận cực độ, lại dường như phải kiềm nén nên sắc mặt cô ta xuyên qua một màn đêm mà Trịnh Thư Mỹ vẫn có thể nhìn thấy cô ra cắn chặt môi

Bụp….tách..

Cả căn phòng sáng bừng lên do Kiều Nguyệt, Trịnh Thư Mỹ liền có thể thấy Thừa Hàn Triết ở ngay trên giường của cô..

- Hắn ta…làm gì vậy…???

Trịnh Thư Mỹ hoàn toàn không thể nhấc chân bước theo Kiều Nguyệt được, cô như bị ai đó níu lấy đôi chân như đang sợ cô biết được điều gì đó

“Hàn Triết…anh ở đây mãi là có ý gì, anh không quan tâm chút cảm nhận nào của em cả sao..?”

Thừa Hàn Triết:.....

“Thừa Hàn Triết, anh đừng giả mù giả điếc nữa, em hỏi anh, tại sao anh lại kiện ra toà giành hài cốt của cô ta còn lấy tư cách 'chồng'…anh giành thứ đó để làm gì, anh nói đi, tại sao anh không nói đi chứ..hức…hức….”

Kiều Nguyệt khóc rồi, cô gái xinh đẹp động lòng người đó ngồi sụp xuống bên cạnh giường mà ôm mặt khóc rồi, người vốn luôn nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, cả một chiếc lá khô bám vào người cô ta mà Thừa Hàn Triết còn muốn đốn cả cây, giờ đây lại mặc “máu đầu tim” của mình ngồi vật xuống đất khóc đến đáng thương như vậy sao..?

“Anh là đồ nhẫn tâm, anh thật nhẫn tâm..hức…hức…”

Kiều Nguyệt khóc một lúc lâu, Trịnh Thư Mỹ cũng đứng sau tấm lưng Thừa Hàn Triết một lúc lâu như vậy..

Mãi đến khi Thừa Hàn Triết lồm cồm ngồi dậy, hắn ta nhìn Kiều Nguyệt ngồi trên sàn, sau đó đứng lên, cả người hắn toát lên vẻ mệt mỏi cùng cực, hệt như khoảng thời gian Thừa Gia sụp đổ mà Trịnh Thư Mỹ từng thấy

Hắn ta lắc lư đi đến bên bàn lấy chai rượu đã vơi hơi phân nửa đổ vào ly, không nói tiếng nào một hơi uống cạn, đợi Thừa Hàn Triết uống xong, hắn quay mặt lại, khoảnh khắc này Trịnh Thư Mỹ mới nhìn thấy được mặt hắn

Chính là gương mặt này, gương mặt mà Trịnh Thư Mỹ căm phẫn đến tận xương tuỷ, mặc dù Trịnh Thư Mỹ trọng sinh đã nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên của hắn một khoảng thời gian nhưng cô vẫn không thể nào quên được gương mặt này của hắn

Thừa Hàn Triết của 27 tuổi là Thừa Hàn Triết đã hiện nguyên hình, hắn ta luôn ganh ghét, đố kị, ích kỉ, lòng chỉ còn thù hận và thù hận…

Cả người Thừa Hàn Triết đứng đó như được vớt ra từ địa ngục, không khí xung quanh cũng vì hắn mà như nặng thêm vài phần

“Anh mệt rồi, anh muốn nghỉ ngơi.."

Giọng Thừa Hàn Triết phát ra còn trầm hơn giọng thật của hắn gấp mấy lần, như rất lâu rồi hắn mới mở miệng vậy..

“Nghỉ ngơi…bộ dạng của anh như vậy mà anh còn nói nghỉ ngơi…anh trốn ở đây vì anh yêu cô ta đúng không? Anh không thể quên được cô ta đúng không..”

Thừa Hàn Triết không trả lời, hắn lại tiếp tục đổ rượu vào ly rồi đưa lên miệng uống, ánh mắt hắn từ lúc bước xuống giường đều không có tiêu cự, chỉ đặt vào một điểm mông lung trước mặt

Kiều Nguyệt nhìn bộ dạng của hắn càng bị chọc tức đến bậc thẳng người dậy khỏi sàn, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta đã nước mắt giàn giụa, cô ta lao đến chất vấn Thừa Hàn Triết

“Anh không trả lời, anh lại không trả lời, anh….”

Giống như ấm siêu tốc khi được đun sôi đến một nhiệt độ cao nhất sẽ tự động ngắt điện, Kiều Nguyệt lúc này cũng y như thế

Cô ta đột nhiên không rống lên như lúc nãy nữa, cô ta quẹt nước mắt còn vương trên má, tìm một chỗ ngồi xuống, trông cô ta bình tĩnh hơn rất nhiều, trên khoé môi Kiều Nguyệt ẩn hiện nụ cười chế giễu, cô ta dù đã hạ giọng vẫn mang chút hoả khí ẩn sâu bên trong:

“Hàn Triết, chúng ta cùng nhau lớn lên, em biết anh đang nghĩ gì trong đầu

Nhưng anh nên nhớ, cô ta chết như thế nào, chết trong vòng tay ai, cô ta vì ai mà chết…

Anh có giẫy giụa như thế mãi cũng không khiến cô ta sống lại được đâu

Thừa Hàn Triết, anh quên tất cả những gì mình từng làm rồi sao, chúng ta cùng nhau đi đến giờ phút này đều không thể quay đầu nữa rồi…

Anh phải chấp nhận sự thật rằng cô ta đã lừa dối anh, cắm sừng anh và anh chỉ còn em thôi…

Hàn Triết, anh tỉnh lại đi, người anh yêu từ nhỏ đến lớn không phải là em sao..?

Anh luôn nói anh yêu em mà.."

Không khí thật sự bị ngưng trệ, nơi đáy tim Trịnh Thư Mỹ đau đến thấu trời xanh, từng cơn từng cơn cứ liên tục kéo đến khiến cô ôm lấy lòng ngực thở dốc..

Títttttt

“Nguyệt Nguyệt…anh…không..."

Mấy chữ sau Trịnh Thư Mỹ không thể nghe rõ nữa, trước mắt cũng càng lúc càng nhoè đi, không gian xung quanh cô như bị bóp méo lại

Rất khó thở, rất ngột ngạt

Títtttttttttttttt

“Chúng tôi đã tiến hành tất cả các cuộc xét nghiệm cần thiết, không có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ, cô ấy bị thiếu oxy do ngạt khí, kiểm tra phổi cũng không có dấu hiệu bất thường, mọi người yên tâm, bệnh nhân sẽ sớm tỉnh lại thôi…”

“Phù….doạ chết tôi rồi..”

“Anh nói Thư Mỹ nhất định sẽ không sao mà, em cứ tự doạ mình..”

“Anh thử chứng kiến lúc phá cửa xong vào đi rồi hẵng nói, mà anh còn ở đây làm gì vậy..?”

“Anh lo cho Thư Mỹ không được sao? Em ghen à..?”

“Ghen? Anh đùa tôi chắc, ai nói….”

“Hai người ồn quá”

Tạ Tần cuối cùng cũng lên tiếng, anh khoanh tay tựa người đứng cách giường Trịnh Thư Mỹ nằm không xa, đủ có thể quan sát mọi biểu cảm trên mặt cô

“Còn cậu sao lại ở đây?” Hạ Thiên đột nhiên nhớ ra gì đó, anh sửa lại câu hỏi:

“Không, tôi phải hỏi là tại sao cậu có mặt lúc đó mới đúng, trùng hợp đến thế cơ à..?”

Tạ Tần hướng ánh nhìn về phía Hạ Thiên, anh lạnh lùng nói:

“Cậu trả lời câu hỏi của Dạ Lý Huyền trước đi rồi tôi trả lời cậu..”

Hạ Thiên khẽ cười, anh chọn nơi gần nhất ngồi xuống, còn chéo chân trông cực kỳ không nghiêm túc:

“Tôi vừa nói rồi đấy thôi, tôi lo cho Thư Mỹ, sao? Cậu cũng lo cho em ấy à? Thật là tin giật gân nha, Tạ Mặt Băng nhà cậu cũng biết quan tâm đến người khác thế cơ à..??”

Tạ Tần vốn chẳng thích lời qua tiếng lại như con gái, chưa kể anh cũng không mấy thích cái nết tuỳ tiện bạ ai cũng thân của Hạ Thiên, thế là anh thẳng lưng, toang định ra ngoài

“Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ tỉnh rồi này…”

Trịnh Thư Mỹ không biết đã mở mắt từ lúc nào cho đến khi ba người phát hiện ra thì cô đã nằm im đấy nhìn lên trần nhà, Hạ Thiên, Tạ Tần và cả Dạ Lý Huyền đều cùng tiến lại chỗ cô, Trịnh Thư Mỹ quét mắt qua từng người rồi cuối cùng rơi ở khoảng không như đang tìm kiếm gì đó

“Mỹ Mỹ, cậu sao vậy, sao không nói tiếng nào, cậu ổn không? Tớ gọi bác sĩ cho cậu nhé..”

Ánh mắt đó của Trịnh Thư Mỹ dĩ nhiên Dạ Lý Huyền không thể nhìn ra được, còn Hạ Thiên và Tạ Tần thì lại khác, họ biết cô đang tìm ai đó không phải họ

Qua vài giây, Trịnh Thư Mỹ mới định thần được thực tại và nhận ra nơi cô đang ở không phải căn phòng của mình tại Thừa Gia nữa thì tiêu cự cô mới thôi mông lung

“Ra là mơ…”

“Hả…? Cậu nói gì vậy..?”

Trịnh Thư Mỹ thở ra, cô nhóm người muốn ngồi dậy, Dạ Lý Huyền tiến đến đỡ bạn, cô hỏi:

“Tớ hôn mê bao lâu rồi..??”

“Sáu tiếng”: Tạ Tần trả lời

Trịnh Thư Mỹ gật đầu, cô hướng mắt về phía Tạ Tần nhìn anh, nheo mi mơ hồ hỏi

“Anh cứu tôi?” Không phải cô không chắc, nhưng lúc đó Trịnh Thư Mỹ thật sự nhìn không rõ là ai

Dạ Lý Huyền thật rất nhanh mồm, cô nhóc chưa đợi Tạ Tần kịp lên tiếng đã trả lời thay:

“Đúng đó, là Tạ đàn anh xông vào đó cứu cậu ra đó..”

“À…” Trinh Thư Mỹ nén ho rồi mới nói tiếp:

“Cảm ơn anh”

Dáng vẻ lạnh lùng xa cách cùng ánh mắt nặng trĩu của Trịnh Thư Mỹ từ lúc tỉnh lại khiến Tạ Tần thật rất khó hiểu nó làm anh phải đặt câu hỏi rằng: cô rốt cuộc đã nhìn thấy gì..?

“Anh đã cho người điều tra, bình khói được tìm thấy là năm, nhưng ngặc một nỗi camera chỗ đó lại bị quay góc chết, chắc chắn ai đó đã lên kế hoạch từ trước”

Hạ Thiên nói ra suy nghĩ của mình:

“Thư Mỹ, em lại đắc tội cao nhân nào vậy?”