Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 37: Giải khát (1)



Ark không vội vàng đâm thúc để giải phóng dục vọng của bản thân, ngược lại còn âu yếm từng chút một như đang khắc ghi Liam vào trong tâm trí. Hắn không muốn lãng quên Liam thêm một lần nào nữa, điều đó thật sự rất khó chịu.

Ark để lại những dấu hôn và vết gặm cắn trên người của Liam, khiến cho đối phương không có nơi nào là lành lặn.

“Thật muốn giam cầm cậu một lần nữa, Liam à.”

Ark hôn lên môi của đối phương một cách trìu mến, sau đó lại tiếp tục động tác ra vào phía dưới.



“Ư…ưm…”

Trạch An mơ màng mở mắt, đầu óc vẫn còn chìm trong đầm lầy.

Hình ảnh nhập nhoè như những thước phim cũ, trần nhà quen thuộc dần hiện ra.

Mãi tới lúc này Trạch An mới nhận ra bản thân không thích hợp.

Cơ thể của cậu như bị đốt cháy trong than nóng, phía dưới còn cảm nhận được dị vật đang căng trướng trong thân thể, điều đó khiến cậu vừa tê dại vừa khó chịu.

Cái quái gì vậy…

“…”

“!!!”

Trạch An trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi bản thân đang bị tên nam chính thần kinh chiếm tiện nghi lúc nào không hay.

“Mày… Mày…” Trạch An lắp bắp nói không nên lời, đang nghĩ xem vì sao phép thuật mà bản thân dùng để ngăn chặn Ark làm chuyện đồi bại trong giấc mơ lại bị vô hiệu hoá thì lại bị thứ kia thúc mạnh vào cơ thể.

“Á!” toàn thân của Trạch An run rẩy kịch liệt, nó không phải cảm giác đau đớn khi vừa mới bắt đầu mà là khoái cảm tích tụ trước đó mà cơ thể đã quen thuộc hoàn toàn, điều này càng khiến Trạch An không thể nào chịu nổi.

“Cậu tỉnh dậy nhanh hơn tôi nghĩ, Liam à.” Ark nhoẻn miệng cười, liền thúc sâu vào bên trong khiến cho Trạch An giật nảy mình.

“Thằng *** ***, đi chết đi!” Trạch An nổi cơn thịnh nộ, muốn vùng thoát khỏi sự khống chế của Ark nhưng lại không thực hiện được.

“Bụng cậu thắt chặt thật đấy, tớ suýt nữa là bắn ra rồi…” đôi mắt của Ark chứa đầy ý cười xảo quyệt “Phải trừng phạt~.”

Ark không biết lấy từ đâu ra món đồ chơi tính thú đâm vào bộ phận đang cương lên của Trạch An, khiến cho Trạch An chỉ muốn băm vào tên nam chính biến thái này thành trăm mảnh.

“???” Trạch An hoảng sợ, muốn tự mình rút thứ đồ chơi chết tiệt kia ra, nhưng tên nam chính chết tiệt nào để cậu được như ý nguyện.

Ark cực kỳ nhanh nhẹn dùng dây thắt lưng trói tay của Trạch An cố định ở trên đầu, khiến cậu không thể lấy món đồ chơi kia ra được.

“Mau lấy nó ra!!!” Trạch An đã nhận ra hiện tại không phải giấc mơ mà là hiện thực chân chính, vậy là Ark đã lấy lại toàn bộ ký ức rồi.

“Tôi muốn chúng ta bắn cùng nhau.” Ark đáp lại, thúc vào một cách suồng sã làm cho âm thanh nhớp nháp quanh quẩn trong căn phòng.

“Ưm…”

Trạch An nhắm chặt hai mắt, cảm giác bụng dưới nặng trịch vì đè nén cùng với chà xát mẫn cảm ở nơi giao hợp khiến cậu dần bị dục vọng nhấn chìm.

Thật là một tên nam chính nham hiểm mà…

Trạch An rốt cuộc chỉ đành nhân nhượng, quen biết tên nam chính thần kinh này lâu như vậy đương nhiên cậu biết có phản kháng cũng không có kết cục tốt.

Chẳng qua cậu không thể kháng cự bản năng muốn chửi tục và đập chết tên khốn này lên bờ xuống ruộng mà thôi.

“Bỏ nó ra đi… t…tôi sẽ nghe theo ý cậu.”

“Ồ…” Ark tò mò hỏi “Vì lâu rồi không làm nên sức chịu đựng của cậu kém đi rồi sao?”

“Đm… thế có đồng ý hay không?” ánh mắt của Trạch An như muốn giết người nhìn Ark.

Ark mê chết đi được cái bộ dạng cáu kỉnh đáng yêu này của Trạch An, nhưng kiếp này hắn không muốn mối quan hệ đang hoà hoãn của bọn họ lại trở nên tệ đi nên hắn không định cưỡng ép cậu ấy quá mức.

“Được rồi, như cậu mong muốn.” Ark mỉm cười, chậm rãi rút món đồ chơi ra.