Tống Dư - Ninh Khả Khả

Chương 1



1

Chuyện là thế này.

Hôm qua tôi đang vội đi làm thêm ở quán trà sữa, lúc tôi đang quay đầu chiếc xe đạp từ thời Tống của mình thì có một ông lão đi ngang qua, tôi tránh không được nên phải chuyển hướng, sau đó lao thẳng ra đường trong sự bàng hoàng.

Trùng hợp là lúc đó một chiếc xe máy sang trọng đã đậu sẵn ở đó.

Xe của tôi cứ thế đâm thẳng vào chiếc xe ấy.

Xe motor không ngã.

Tôi ngã:)

May mắn là sau khi đứng dậy kiểm tra một vòng thì mu bàn tay tôi chỉ bị trầy một chút, không nghiêm trọng lắm.

Chỉ là, nhìn lại chiếc xe motor.

Tôi tiêu rồi.

Trên chiếc mô tô màu đỏ có một vết xước dài rất bắt mắt.

Chiếc motor này trông có vẻ rất đắt tiền.

Đường cong quyến rũ, thân xe lấp lánh.

Cảm giác như nó còn đáng tiền hơn cái thân già của tôi nữa.

Tôi nhìn tới nhìn lui nhưng chờ mãi vẫn không có ai đến, cũng không biết chủ xe là ai.

Thật vô đạo đức!

Ai lại đỗ xe bên lề đường thế này hả?

Đợi một hồi lâu vẫn không có ai tới.

Sắp tới giờ làm thêm bên quán trà sữa rồi.

Tôi xé một mảnh giấy trong cặp rồi viết tên và số điện thoại của mình vào, để chủ xe nhìn thấy sẽ gọi cho tôi.

Tôi nhét tờ giấy vào một nơi dễ thấy, đẩy xe đạp rời đi.

Ai mà ngờ được, tờ mờ sáng hôm sau, tôi bị người ta phốt rồi.

“Tìm người. Xe của ông đây bị cô ta cào xước hết rồi, chạy trốn cũng nhanh lắm. Ai có infor cô ta không? Gửi tôi.”

Tên người viết bài là Tống Tống Tống.

Bạn thân aka bạn cùng phòng của tôi Đường Đường vui sướng khi người gặp họa, gào ầm lên.

“Ai mà to gan thế? Đụng hỏng xe trùm trường còn dám bỏ chạy? Nàng ta chết chắc rồi.”

Gì cơ?

Đó là xe của trùm trường á?

Cả người tôi run như cầy sấy.

Bây giờ tôi thôi học còn kịp không?

“Đường Đường.”

Tôi yếu ớt hỏi, “Nếu mà, tớ nói nếu thôi, nếu người trong hình đó là tớ, cậu nói xem hậu quả sẽ thế nào đây?”

Đường Đường trợn trừng hai mắt, “Cậu tiêu rồi, người đó là trùm trường đó!”

“Nghe nói hồi trước anh ta còn đánh người nữa cơ.”

Đây là chị em plastic đúng không?

Sao cái miệng 37 độ lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế chứ?

2

Cũng không thể trách tôi hèn được.

Dù sao thì danh tiếng của trùm trường Tống Dư trong trường chúng tôi không ai không biết, không ai không sợ.

Anh ta là sinh viên năm ba, hơn tôi hai khóa, là thủ khoa đầu vào chuyên ngành của mình.

Kể cũng lạ, ngoan ngoãn làm học bá thì không làm, một hai đòi đi trên con đường tà giáo (trùm trường).

Nghe đồn, sau khi khai giảng hai tuần, anh ta đánh bạn cùng khóa đến mức phải nhập viện, sau đó người bạn đó còn bị ép phải thôi học.

Từ ngày đầu tiên đi học tôi đã được nghe qua chiến tích oai hùng đó của anh ta.

Đàn chị chuyển đồ giúp chúng tôi đã dặn chúng tôi là, chọc giận ai thì chọc, nhất định không được chọc vào Tống Dư.

Tôi xem câu nói ấy như khuôn vàng thước ngọc.

Dù sao thì một đứa học sinh vừa ngoan vừa nhát như tôi, đời nào lại dây dưa với trùm trường chứ?

Cả đời này có lẽ cũng chẳng có tý liên quan gì với anh ta cả.

Ai mà ngờ được, chỉ một phút lầm lỡ, tôi lại làm hỏng xe của người ta chứ.

Haizz!

Hai mắt này ở đời mù quáng.

Nếu đây chỉ là một vở kịch thì chắc chắn sẽ là một vở kịch đắt show.

Ngóc đầu ra là đao, rụt đầu lại cũng là đao.

Thế nên.

Tôi quyết định đi tự thú.

Khả Khả đáng yêu @Tống Tống Tống: Meme giơ móng vuốt nhỏ.

Chỉ mấy giây sau, QQ của tôi nhận được một lời mời kết bạn ngay lập tức.

“Để coi tên nào to gan như thế, add tôi ngay!”

Là một tài khoản tên “Tống Tống Tống”.

Trùm trường đó!

Hai tay đang cầm điện thoại của tôi run lên bần bật, vội vàng chấp nhận lời mời của anh ta.

“Khai tên tuổi đi.”

Trùm trường lóng như kem lại gửi một tin nhắn.

“Năm nhất khoa ngôn ngữ Anh hệ đại trà, Ninh Khả Khả.”

Tôi lại gửi thêm một câu: “Đàn anh, anh nghe em giải thích. Hôm qua không phải em cố ý đâu, lúc đó em thực sự có việc bận. Em có để lại một tờ giấy, trên đó có thông tin liên lạc của em.”

“Thật đó, đàn anh, em không hề có ý muốn trốn tránh trách nhiệm, anh phải tin em.”

Tống Tống Tống cũng không trả lời lại là có tin hay không, chỉ nhắn lại một câu: “4 giờ chiều nay, sân bóng rổ.”

Sau đó còn bồi thêm một câu: “Không tới thì biết tay tôi.”

Hai mắt tôi rưng rưng, trả lời “Dạ.”

3

Trên sân bóng rổ, một đám thanh niên trai tráng đang chạy nhảy toát cả mồ hôi.

Nếu như không có câu nói kia của Tống Dư, tôi nghĩ, tôi sẽ ngắm bọn họ đến mở cờ trong bụng mất.

Ai mà không thích ngắm trai đẹp chứ?

Nhưng mà, bây giờ mặt tôi y như vừa bị trộm mất sổ gạo, ánh mắt dại ra, sống không còn gì luyến tiếc.

Thanh xuân của tôi ơi, tình yêu của tôi ơi!

Chúng nó cứ thế bỏ tôi mà đi rồi!

Tôi im lặng chờ đợi Tống Dư kết án tôi.

Chơi bóng xong, có rất nhiều nữ sinh tụ tập xung quanh, người trước kẻ sau tặng nước cho các cầu thủ, người được vây quanh nhiều nhất chính là Tống Dư.

Tống Dư không thèm để ý đến những cô gái đó, đi thẳng về phía tôi.

Không phải chứ? Sao anh ta biết được “Người ấy” là tôi chứ?

Không đợi tôi kịp suy nghĩ cẩn thận, người ấy đã đứng trước mặt tôi, duỗi tay về phía tôi.

Tôi bồn chồn đứng dậy, run run rút ví ra, lấy hết tiền mặt trong đó ra, cũng không biết là bao nhiêu, nhét hết vào tay anh.

“Làm gì thế?”

Anh ta vừa chơi bóng xong, vẫn còn đang thở dốc.

Cả người tôi run run: “Không phải anh muốn đòi tiền sao? Trong ví em chỉ còn có nhiêu đây thôi.”

Tôi không can tâm nhìn tiền của tôi cứ thế không cánh mà bay, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được.

Tống Dư nhét tiền lại vào tay tôi, ngẩng đầu lau mồ hôi trên trán, mặt không nói nên lời.

“Xin đấy, ai rảnh mà lấy tiền của em làm gì hả? Nước đâu?”

Nước?

Ồ, hóa ra anh ấy đưa tay ra là muốn uống nước chứ không phải đòi tiền tôi à?

Sao không nói sớm.

Tôi cúi đầu nhìn tay mình, ngoại trừ mấy đồng bạc lẻ thì cái gì cũng không có.

“Không đem nước? Không đem nước thì em tới đây làm gì?”

Không phải chứ đại ka, anh không dặn tôi mang nước tới mà.

Sau lưng anh ấy có một cô gái, trông có vẻ như muốn đưa nước cho anh ấy, tôi nhanh tay nhận lấy, dúi vào tay cô ấy 5 tệ: “Bạn xinh gái ơi, nước của cậu mình mua lại nhé. thank u.”

Sau đó đưa nước cho Tống Dư.

“Sorry sorry, lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm.”

Tống Dư nhìn chằm chằm tôi một hồi, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, vươn tay nhận lấy chai nước, mở nắp tu “ừng ực ừng ực” hết hơn nửa chai.

Đàn ông đều là kiểu nắng mưa thất thường như thế hả?

Nghe nói đàn ông cũng có bà dì tới thăm hàng tháng giống phụ nữ chúng tôi?

Là thật à?

Cách đó không xa, có người gọi anh: “Anh Tống, anh có muốn đi thay đồ với tụi em luôn không?”

Tống Dư liếc nhìn họ một cái, không nhanh không chậm đáp lời: “Các cậu đi trước đi, tối nay hẹn ở chỗ cũ.”

Đám người kia “yeahhh” một tiếng rồi rời đi.

Trong sân bóng rổ chỉ còn lại hai đứa tôi.

Tống Dư không nói chuyện, tôi cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng thấp thỏm cúi đầu đếm ngón tay.

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Theo tôi đi thay quần áo.”

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mang đầy vẻ trách móc, tôi là học sinh ngoan đó, muốn tôi giúp anh ta thay quần áo?

Tay anh ta chỉ để chơi bóng thôi sao?

Tống Dư cạn lời: “"Tôi nghi em vào đại học bằng cửa sau lắm."

Tôi tức giận liếc anh ta một cái, nói tôi nghèo, ok tôi nhận, nhưng không ai được phéo sỉ nhục IQ của tôi.

“Em là đường đường chính chính thi vào trường này đó. Mặc dù lúc thi vào không phải thủ khoa, nhưng ít nhất bây giờ cũng nằm trong top của khoa đó.”

Tống Dư khẽ cười, “Dô, là học sinh giỏi sao.”

Anh móc lấy quai cặp của tôi, kéo tôi đi, “Đi nào, học sinh giỏi. Tôi phải thay quần áo, cả người tôi toàn là mồ hôi không đây này.”

Lúc này tôi mới phản ứng lại, hóa ra ý anh ta là thế này, tôi còn tưởng…

4.

Tống Dư đưa tôi vào phòng thay đồ, ném cặp sách của anh ta vào tay tôi, lấy quần áo rồi quay người đi vào.

Tôi buồn chán tựa lưng vào tường đợi anh.

Hơn mười phút sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Tống Dư bước ra, tóc vẫn còn nhỏ nước, mặc một bộ đồ hàng ngày, khoe đôi chân thon thả một cách hoàn hảo.

Tôi nhìn thêm một chút, thầm nghĩ, những cái khác thì không nói, tên này lớn tướng thế thôi chứ thật là đồ mặt người dạ chó. Nếu không phải do độc mồm độc miệng, phỏng chừng sẽ có nhiều cô nàng thích anh hơn cho coi.

Đương nhiên, cho dù bây giờ anh ta có như thế thì vẫn là nam thần số một trong lòng các nữ sinh trong trường.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đi ăn cơm.”

Tôi dừng bước: “Em không đi. Đàn anh, báo em cái giá đi.”

Tống Dư nghiêng đầu nhìn tôi, nhướn mày, “Thật sự muốn tôi nói à?”

“Nói đi.” Tôi khẳng định 100%.

“8000”

Tôi cmn sốc, “Sao anh không đi cướp nhà băng luôn đi?”

Anh ta lại bình tĩnh nói: “Có muốn tôi cho em xem hóa đơn không?”

Trái tim yếu đuối của tôi run rẩy từng hồi, nơm nớp lo sợ nói.

“Đàn anh, em …em, em không có nhiều tiền như thế.”

Tôi chỉ là một sinh viên nghèo, nỗ lực hơn người khác gấp trăm lần mới đậu được vào một trường đại học danh tiếng.

Sau khi lên đại học, chỉ cần không có tiết tôi đều ở chỗ ở làm thêm, không trên đường đến lớp thì là đang trên đường đến chỗ làm thêm.

Bây giờ tôi đang làm thêm ở một tiệm trà sữa, lương một ngày là 70 tệ, lầm full ngày thì được 100 tệ. Tính sương sương thì mất hơn nửa năm tiền lương.

“Bang”! Niềm vui của tôi cứ thế tan biến rồi.

“Không có tiền?”

Đôi mắt hoa đào của Tống Dư dán chặt lên người tôi, miệng phun ra mấy chữ: “Vậy em nói xem làm thế nào bây giờ?”

Tôi cắn răng cầu xin.

“Anh có thể thư thả cho em ít hôm không? Một tháng, không, ba tháng, trong vòng ba tháng, em nhất định sẽ trả tiền cho anh.”

“Không được, nội trong hôm nay.”

Tôi sắp khóc tới nơi, người ngợm gì lớn lên trông cũng đẹp trai mà sao không có tí tình người gì hết trơn vậy?

Không hợp lý tí nào luôn á!

“Đàn anh, em thật sự không có tiền.”

Tôi lôi mấy tờ tiền ban nãy đưa cho anh ta ra, nói: “Đây, chỉ có ngần này thôi. Số còn lại cho em nợ, được không?”

Tống Dư ghét bỏ đẩy tiền về phía tôi, đôi mắt hoa đào lại liếc nhìn tôi mấy cái, lười biếng cười nói:

“Trông cũng không tồi, ông đây miễn cưỡng thu nhận em.”

Tôi nhảy cẫng lên,“Anh… Anh có ý gì?”

Thu nhận tôi?

Anh ta có ý gì?

Không lẽ anh ta muốn tôi làm tình nhân ngầm của anh ta sao?

Độc thân từ trong trứng 19 năm, đến giờ tôi còn chưa yêu ai nữa đó.

Đối phương khịt mũi, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cái cơ thể như nắm tay của em, có cho không tôi tôi cũng chẳng thèm. Ý tôi là thu nhận em làm đàn em của tôi.”

Tôi nghi ngờ nhìn anh, lại nhìn cẳng tay cẳng chân gầy guộc của mình.

“Nhận em làm đàn em của anh á? Vai của em chẳng khiêng nổi đồ, tay cũng chẳng đè nổi ai, có giúp anh đánh nhau được không?”

Tống Dư ghét bỏ ra mặt.

“Ai bảo em đi đánh nhau? Từ này về sau em đi theo tôi, làm đàn em của tôi, chỉ phục vụ một mình tôi, tôi bảo em đi hướng đông em không được đi hướng tây. Hiểu không?”

Tôi cố gắng cẩn thận hết sức nhìn anh.

“Như thế thì không cần đền tiền nữa sao?”

Đối phương ậm ừ một tiếng: “Ừm.”

“Được. Em đồng ý.”

Làm đàn em của anh ta thôi mà, đơn giản. Mấy việc như châm trà rót nước gì đó, tôi làm quen tay hết rồi, trước lúc làm thêm tôi còn được đào tạo chuyên nghiệp luôn rồi cơ.

Sau khi giải quyết xong khủng hoảng, tôi nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ cơm rồi.

“Vậy nếu không chuyện gì khác thì em đi trước nhé.”

Nói xong tôi quay người định chuồn đi, dù sao thì trước mặt tôi là trùm trường đó, cái khí chất 1m88 của anh ta, tấm thân nhỏ bé của tôi chịu không nổi nữa rồi.

“Chờ chút.”

Nữa á?

Tôi xịt keo