Tống Dư - Ninh Khả Khả

Chương 2



5

“Add Wechat cái đã đi, nếu không lúc cần tôi biết phải đi đâu tìm người?”

Đầu hàng trước khí thế bức người của trùm trường, tôi rút điện thoại ra, quét QR của anh ấy.

Sau khi đồng ý kết bạn xong, tôi chuẩn bị chào tạm biệt.

“Đợi chút.”

Tôi quay đầu, anh ấy lại muốn gì nữa thế?

Tống Dư nheo mắt lại: “Làm đàn em của tôi, nhất định phải có tính tự giác, hễ có thời gian thì phải tới tìm tôi. Buổi tối em cũng chả có việc gì quan trọng, giờ cứ đi với tôi đi.”

Không phải chứ, chả có việc gì quan trọng?

Tôi còn phải về học bài nữa.

Không cần học từ vựng à?

Tôi rũ mắt cụp đuôi theo anh ấy tới bên ngoài quán ăn.

Càng đi càng vắng vẻ.

Tôi đưa tay kéo vạt áo anh rồi dừng lại.

“Có thể không đi không?”

“Sao?”

“Số chứng minh thư của anh là bao nhiêu?”

“Sợ tôi bán em đi à?”

“Nghe nói có rất nhiều người bị lừa bán tạng đó.”

Anh ấy cười khẩy một cái: “Em cảm thấy tôi cần mấy đồng bạc lẻ đó hả?”

Tống Dư xách tôi đi thêm mấy chục mét nữa, hất cằm nói: “Đến rồi, vào đi.”

Tôi ngẩng đầu lên, thấy mấy người chơi bóng rổ cùng anh ấy lúc chiều đang vẫy tay chào.

Tống Dư móc lấy quai cặp tôi, kéo tôi qua chỗ bọn họ. Đồ ăn đã lên đủ cả rồi, chỉ chờ mỗi anh ấy nữa thôi.

Còn chưa kịp ngồi vào bàn, Tống Dư đã giới thiệu tôi với bọn họ: “Ninh Khả Khả, năm nhất ngôn ngữ Anh, sau này quan tâm em ấy một chút.”

Không hề đề cập tới chuyện tôi nợ anh ấy tiền.

Cẩu nam nhân, coi như vẫn còn chút phong độ.

Một chàng trai có quả đầu vàng chói nói: “Ok ok, chuyện anh Tống dặn, tụi em nhất định sẽ để ý.”

Nói xong lại quay đầu nói với tôi: “Đàn em xinh gái, anh tên là Lưu Hạo.”

Tôi cũng chào lại anh ta một tiếng.

Lưu Hạo đứng dậy, hỏi: “Anh đi gọi thêm mấy món nữa, đàn em có ăn cay được không?”

Tôi ăn cay được, nhưng tôi không muốn ăn, chỉ một lòng muốn về nhà.

Cứ như thế, tôi vô duyên vô cớ trở thành một thành viên trong nhóm bọn họ.

Buổi tối, về tới kí túc xá, Đường Đường và hai cô bạn cùng phòng khác đã đợi sẵn trong phòng rồi.

“Khả Khả, thành thật khai báo đi, chuyện giữa cậu với trùm trường là sao thế?”

“Hai người đang quen nhau phải không?”

“Cây vạn tuế ngàn tuổi nở hoa rồi sao?”

Mắt tôi trợn tròn, còn to hơn mắt của ba người họ nữa: “Ai tung tin vịt thế?”

Đường Đường lắc lắc điện thoại trong tay:

“Chẳng lẽ là giả à? Trên diễn đàn có bằng chứng hẳn hoi đây này, thiếu chút nữa là có bài nói hai người có em bé luôn rồi cơ.”

Top tìm kiếm diễn đàn là bức ảnh Tống Dư đưa tay cầm lấy chai nước trong tay tôi, tôi bất lực nhìn anh ấy.

Đôi mắt Tống Dư dịu dàng như nước, không giống đại ka trường mà người ta hay nhắc tới chút nào.

Cư dân mạng ở dưới ăn dưa:

[ĐM! Trùm trường với hoa khôi ngành ngôn ngữ Anh, đẹp đôi ghê!]

[ Mị nhãn như tơ, tình bể bình cmnl rồi!]

*Mị nhãn như tơ: từ gốc là 眼神拉丝: ánh mắt kéo sợi. Là kiểu ánh mắt cứ dán chặt lên người người yêu í, mà tui hong biết xài từ sao.

[Rất có cảm giác CP, lên thuyền!]

Không phải, tôi không có, đừng có bịa đặt!

Nhìn chỗ nào mà mị nhãn như tơ hả??

Với đôi mắt hoa đào đó của Tống Dư, có nhìn con chó chạy ngang ngoài đường cũng thâm tình y chang thế thôi.

“Thế rốt cuộc hai người có đang quen nhau không thế?”

Mấy đứa bạn cùng phòng tôi vô cùng háo hức chờ ăn dưa.

Tôi bất lực xua xua tay: “Không, không có. Bây giờ tớ là đàn em của anh ấy, là tay sai.”

Đường Đường phấn khích hỏi: “Lại là chuyện gì nữa thế?”

Tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cô ấy nghe.

“Cho nên Tống Dư không bắt cậu đền tiền mà bảo cậu làm đàn em anh ta á?”

“Ừ.”

Đường Đường bỗng nhiên chỉ tay vào người tôi nói: “Cậu đần à? Anh ta bắt cậu theo hầu anh ta thế mà cậu cũng ngoan ngoãn đi theo thật? Anh ta có bảo thời hạn là lúc nào không? Cậu không thể cứ đi theo anh ta mãi như thế được, đúng không?”

Tôi thờ ơ xua tay nói: “Bây giờ cứ thế này đã đi. Tớ bận lắm, chả có nhiều thời gian đi theo anh ấy đâu, hơn nữa khi nào gom đủ tiền tớ sẽ trả lại cho anh ấy. Trả nợ xong thì tất nhiên sẽ không cần đi theo anh ấy nữa.”

6

Buổi tối, Tống Dư gửi thời khóa biểu qua cho tôi.

Tôi: ???

Này là muốn tôi tới chấm công theo lịch học của anh ấy à?

Tôi mặc kệ anh, trùm chăn đi ngủ, sáng mai còn có tiết, bây giờ phải nghỉ ngơi lấy sức.

Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.

Tôi ngơ ngác trả lời điện thoại, đầu bên kia vang lên một giọng nói tràn đầy năng lượng:

“Xuống đây, đi ăn sáng với tôi.”

Tôi bực mình vò vò cái đầu như ổ rơm của mình.

Cái tên điên này!

*这C蛋的跟班!

Lúc tôi đang đánh răng, cả kí túc xá nữ náo loạn cả lên.

“Áaaaaaa! Mấy cậu thấy ai đang đứng dưới lầu không?”

“Oa, trùm trường đứng dưới lầu kìa, anh ấy đang đợi ai thế không biết?”

“Nói đi cũng phải nói lại, học đại học mấy năm rồi, mấy cậu đã từng thấy trùm trường tới kí túc xá nữ bao giờ chưa?”

“Không biết ai là người may mắn ấy nhỉ? Có thể khiến trùm trường phải đợi.”

Tôi: May mắn này nhường mấy người cả đấy, lấy không?

Tôi nhanh chóng thay quần áo rồi lao xuống, đứng trước mặt Tống Dư trước hàng trăm con mắt của rất nhiều mỹ nữ, sau đó kéo anh ấy bỏ chạy.

Vất vả lắm mới tìm được một chỗ thoát khỏi tầm mắt bọn họ mới dừng lại.

“Đàn anh, lần sau anh đừng có đứng dưới lầu nữa được không? Anh có biết anh như thế sẽ gây ra chấn động lớn thế nào không?”

Mấu chốt là tôi có thể bị mấy cô nàng phải lòng anh xé xác mất.

Tống Dư nhìn tôi đang thở dốc với vẻ mặt buồn cười: “Sao? Không sợ tôi nữa à?”

Tôi cúi đầu nhìn, vội vàng rụt tay lại: “Xin, xin lỗi. Ban nãy là tình thế cấp bách, nhất thời quên mất.”

Tống Dư nhìn tay mình một cái, khóe môi cong cong: “Đi thôi, bạn nhỏ, cùng đi ăn sáng đi.”

Tôi cúi đầu đi theo sau anh ấy, suốt đường đi không biết đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của người qua đường, đặc biệt là các cô gái yêu thầm Tống Dư.

Tôi cảm thấy mấy cô gái đều vô cùng khao khát được thế chỗ tôi.

Hết cách rồi, ai bảo trùm trường mê người như thế chứ.

Tống Dư tìm một chỗ trống, "Em ngồi đây đi, tôi đi mua bữa sáng."

Lúc Tống Dư về, anh mang theo một mâm bự đồ ăn, nào là sữa đậu, bánh bao, há cảo, còn có một phần mì xào.

“Ăn đi.”

Anh ấy đẩy mâm đồ ăn về phía tôi, tự mình lấy một phần trong đó ăn.

Tôi lấy một cái bánh bao cắn một miếng.

“Sao không ăn mấy món này? Không ngon à?”

Tống Dư đã giải quyết xong phần của mình, chỉ chỉ vào dĩa há cảo và sữa đậu nành hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, quá phong phú rồi.

Bình thường lúc tôi đi ăn một mình, hai cái bánh bao không với một ly nước lọc là xong bữa rồi.

Tôi đẩy đĩa há cảo về phía anh ấy: “Anh ăn đi, em ăn bánh bao là đủ no rồi.”

“Ăn! Không thì đền tiền.”

Tôi:“……”

Bây giờ anh dùng cái này uy hiếp tôi phải không?

Tức quá, nhưng tôi chỉ có thể nhịn.

Tôi vừa mắng thầm trong lòng ráng ăn hết đĩa há cảo, mở Wechat ra, chuyển lại tiền đồ ăn sáng cho anh ấy.

7

Tống Dư nhìn thông báo chuyển khoản, ánh mắt có hơi dọa người: “Ninh Khả Khả, em có ý gì đây?”

Tôi cũng không biết anh ấy tức giận cái gì, hơi mù mờ trả lời: “Đàn anh, chúng ta AA ha, bây giờ em cũng không có nhiều tiền.”

“Cạch” một tiếng, Tống Dư đứng dậy, có vẻ như muốn nói gì đó, lại nhìn tôi một hồi, sau đó cứ thế quay đầu bỏ đi.

Tôi muốn bảo anh ấy đừng lãng phí thức ăn, chưa kịp nói thì đến cái bóng chẳng thấy nữa.

Hết cách, tôi chỉ có thể gói phần mì xào lại, để dành đến bữa trưa ăn.

Giờ mới để ý, hình như tôi chuyển thiếu tiền đĩa mì cho anh ấy rồi.

Thôi kệ đi, lần sau đi ăn thì gửi lại anh ấy sau vậy.

Sau khi Tống Dư bỏ đi ngày hôm đó, cả nửa tháng sau tôi không gặp anh ấy lần nào nữa, cũng không hỏi han gì trên Wechat.

Tôi tưởng mọi chuyện cứ thế im lặng qua đi, sau này hai đứa sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Số tiền tôi nợ anh ấy tôi vẫn nhớ rõ trong lòng.

Thứ bảy, tôi đi làm thêm ở quán trà sữa như thường lệ, đang bận cúi đầu thì có một nhóm bạn nam bước vào trò chuyện và gọi các loại trà sữa, tôi quen tay lấy menu cho bọn họ order.

Có một người lên tiếng: “Anh Tống, anh uống gì?”

Tôi ngẩng đầu lên, chạm mắt với một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn tôi chằm chằm.

CLGT!

Trùng hợp thế cơ á?

Con đường này có rất nhiều quán trà sữa nhưng tôi chọn làm việc ở quán này.

Quá không hợp tình hợp lý! Nhiều quán trà sữa ngon không đi, nhất định phải vào cái quán lạ quắc này.

Không nhầm đâu, tôi chọn làm thêm ở quán này vì quán này có rất nhiều loại trà sữa lạ.

“Hay là đàn em giới thiệu đi, loại nào ngon nhất trong quán vậy?”

Tống Dư nhìn vào mắt tôi nói.

Tôi sững người: “Ngại quá, em chưa từng uống bao giờ, không biết loại nào ngon nhất cả, không tư vấn giúp anh được rồi.”

Tống Dư còn sững sờ hơn cả tôi: “Thế thì lấy hai ly đặc biệt đi.”

“Được. Xin hỏi anh muốn size M hay size L? Có đá hay không đá?”

“Hai ly L, một ly có đá, một ly không đá.”

“Dạ được. Anh chờ một lát.”

Tôi gói kỹ từng ly trà sữa mà họ yêu cầu, nói: “Cầm chắc nhé. Hoan nghênh quý khách lần sau ghé tới.”

Lưu Hạo cười hỏi: “Đàn em, mấy giờ em tan làm thế?”

Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm: “9 giờ.”

Lưu Hạo cười cười liếc Tống Dư “Ò” một tiếng.

Vì có khách đến nên tôi không rảnh nói chuyện với bọn họ nữa, đến lúc ngẩng đầu lên thì họ đã rời đi từ lâu rồi.

Lúc vắng khách, đồng nghiệp tới vỗ vai tôi một cái: “Khả Khả, qua đây chút đi, ban nãy có một bạn nam nói muốn mời cậu uống trà sữa này.”

Cô ấy chỉ vào ly trà sữa không đá trên bàn.

Tôi ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì.

Vô sự hiến ân cần?

Nghĩ tới nghĩ lui, trên người tôi chẳng có gì đáng giá để người ta mưu tính cả.

Tôi còn đang nợ tiền người ta nữa đó.

Nghĩ tới đây, tôi an tâm rồi.

Cầm lấy ly trà sữa tự tay mình pha, tôi húp một ngụm lớn, mở Wechat ra, chuyển tiền trà sữa qua cho anh.

Một lát sau, tiền được hoàn về.

Tống Tống Tống: [ Mời em uống đó.]

Tôi: [Cảm ơn đàn anh. Nhưng mà em nợ anh nhiều rồi, em không muốn nợ anh thêm nữa, anh nhận đi ạ.]

Sau đó lại chuyển tiền qua.

Tống Tống Tống gửi một loạt dấu ba chấm qua.

Hết giờ nghỉ giữa giờ, tôi cất điện thoại vào trong túi, tiếp tục làm việc.

8

Vì kí túc xá đóng cửa lúc 10 giờ nên tôi đã viết đơn xin tan làm lúc 9h, không làm ca khuya.

Vừa đến giờ tôi đã vác cặp, leo lên con chiến mã từ thời Tống trở về trường. Vừa rẽ vào góc phố, một bóng đen đã chầm chậm tiến về phía tôi.

Tôi sợ run người, nghĩ tới mấy kẻ xấu mà trên mạng hay nhắc tới, tôi càng đạp xe nhanh hơn.

“Là tôi.”

Lúc này tôi mới nhìn rõ người tới chính là Tống Dư.

Nhưng sao anh ấy lại ở đây?

Tống Dư không giải thích sao mình lại ở đây, chỉ hỏi tôi: “Em về trường à? Chở tôi về được không?”

Tôi nhìn con chiến mã của mình rồi lại nhìn anh ấy.

Tôi đang tính thử xem con xe cùi của tôi có chở nổi anh ấy không? Đôi chân dài của anh ấy ngồi trên xe có bị mỏi không?

Thấy tôi không nói gì, giọng nói của Tống Dư mang theo mấy phần thất vọng:

“Không được à? Vậy thì thôi, tôi tự đi bộ về.”

Tôi chớp chớp mắt, tôi nói không được lúc nào thế?

“Này, anh lại đây.”

Tống Dư quay đầu lại, trên mặt lộ rõ sự vui vẻ.

“Em đồng ý à? Thế thì mình đi thôi.”

Nói xong thì giành lấy tay lái của tôi, bước đôi chân dài qua, mặt mày hớn hở nói với tôi: “Lên xe.”

Chỉ là ngồi xe đạp thôi mà, có cần vui đến thế không?

Tôi ngồi yên sau, tay rất tự nhiên nắm lấy góc áo của anh ấy.

Ánh mắt của Tống Dư dừng lại trên tay tôi một lát, sau đó giẫm lên bàn đạp phi như bay trên phố.

Thành thật mà nói, ngồi ở yên sau của xe đạp thực sự rất khó chịu.

Đợi đến lúc tới dưới lầu kí túc xá, eo của tôi sắp gãy tới nơi luôn rồi.

Thật là, tôi thà đi bộ về còn hơn.

Tống Dư dừng xe, có thể nhìn ra tâm trạng anh ấy vẫn rất tốt: “Bạn nhỏ, gần đây em lơ là nhiệm vụ của mình lắm đó, em biết không?”

“Xin lỗi, em thấy anh không nói năng gì cả nên em tưởng em không cần phải đi theo anh nữa.”

“Chiều mai nhớ mang nước tới sân bóng rổ.”

“Không được.” Tôi lắc đầu, “Ngày mai có một cuộc thi học thuật, em phải tham gia.”

Chủ yếu là do cuộc thi này có tiền thưởng, giải nhất 3000 tệ, giải nhì 2000 tệ, giải ba 1000 tệ.

Ít nhất thì tôi cũng phải giành lấy giải nhì, thế này thì mục tiêu trả hết nợ cho Tống Dư lại gần thêm một bước rồi.

“Vậy thì thôi, nhưng ngày mai phải ăn sáng cùng nhau đó.”

Không biết vì sao Tống Dư lại nhất quyết muốn tôi ăn sáng với anh ấy, nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao, tôi vẫn đủ khả năng chi trả bữa sáng.

“OK. Nói trước là AA nhé.”

“Ừ. AA.”

Anh ấy bất đắc dĩ trả lời tôi.

Nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tôi không giàu có như những đàn em khác của anh ấy, không thể mời anh ấy ăn sáng thường xuyên được