Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1004



Dạ Âu Thần Thần ghé sát vào người cô, một tay chống bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Thì sao? Anh chỉ tốt với em thôi không được hả?”

“…”

Chỉ đối xử tốt với cô tất nhiên là được. Tuy nhiên, vẻ ngoài của Dạ Âu Thần quả thực quá lạnh lùng, khiến người khác không thể chen vào, cô chỉ có thể thay đổi nhận xét của mình: “Ý em không phải là nói anh phải đối xử tốt với một ai đó, hồi nãy anh không nhìn thấy sao? La Lo Li bị anh dọa sợ phải trốn ra sau lưng Kièu Trị, điều này thể hiện cái gì?”

Dạ Âu Thần nhướng mày: “Như vậy không tốt sao? Cô ta tránh mặt anh còn hơn cứ bám riết lấy anh.”

“Anh nghĩ nhiều quá, La Lo Li khác với những người khác, cô ấy sẽ không quấn lấy anh.”

“Còn em thì sao?”

Dạ Âu Thần đột nhiên bóp cằm cô, hơi nheo mắt lại, lúc này trong mắt không có vẻ nguy hiểm mà là dục vọng quyến rũ.

Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo âm sắc nặng nề: “Em mới đầu có ý nghĩ gì mà lại tiếp cận anh?”

Anh đột nhiên tiếng lại gần khiến hô hấp Hàn Minh Thư như ngừng lại: “Anh…”

“Giống với những người phụ nữ có suy nghĩ muốn bám lấy anh, hử?”

Hàn Minh Thư: “…”

“Hay là nói em khác với họ?”

Đưa mắt nhìn anh một hồi, Hàn Minh Thư đột nhiên từ trong chăn vươn tay ra, đưa tay giữ lấy cằm của anh, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy như thế nào?”

Dạ Âu Thần sửng sốt, một lúc sau môi mỏng mới chậm rãi cong lên, thân thể dần dần đè xuống, giọng nói cũng dần dần ái muội: “Em hoàn toàn khác với bọn họ…”

Lời nói vừa dứt, đôi môi mỏng của anh liền hạ xuống, hôn lên môi cô.

Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, anh đã hôn rồi, cô theo phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, bàn tay to đang nắm cằm của nàng trực tiếp đổi hướng cố định sau ót, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Tư thế này không thoải mái.

Anh đang đứng, cô đang ngồi.

Anh ghì chặt sau đầu cô, cô không thể cử động nên buộc phải ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôn của anh.

Trong phút chốc, dục vọng trong phòng bệnh tăng cao.

Mãi đến khi hô hấp của Hàn Minh Thư không suôn sẻ, Dạ Âu Thần mới miễn cưỡng lui ra ngoài, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt rất có khí thế nuốt núi sông, Hàn Minh Thư luôn cảm thấy bất cứ lúc nào anh cũng có thể lao vào ăn thịt cô, nhưng đây là bệnh viện.

Cô chỉ có thể vươn tay chống lên ngực anh, thì thầm: “Anh, sau này…

đừng tùy tiện hôn em ở đây nữa.”

“Vì sao?”

Dạ Âu Thần cười khẽ: “Sợ anh muốn em ở đây?

Những lời này khiến khuôn mặt Hàn Minh Thư đột nhiên đỏ bừng, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?”

Dạ Âu Thần không quan tâm đến việc cô nói anh nói nhăng nói cuội, bàn tay to từ từ di chuyển xuống thắt lưng của cô, cuối cùng đáp xuống bụng dưới của cô, Hàn Minh Thư căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.

Tại sao…

đột nhiên trùng hợp như thế, lại đặt tay lên bụng cô.

Mặc dù bụng cô vẫn chưa nhìn thấy gì nhưng chẳng qua là đang mặc quần áo thôi, nếu đặt tay lên thì…

Quả nhiên đuôi mắt dài và hẹp của Dạ Âu Thần Thần dần dần cong lên, anh đột nhiên nói: “Em béo.”

Hàn Minh Thư: “…”

Ngay sau khi Dạ Âu Thần thu tay về, vẻ mặt Hàn Minh Thư hơi thay đổi, nhìn thấy anh vẫn bình tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng câu nói vừa rồi cũng đủ khiến tim Hàn Mạt đập loạn, cô hé môi: “Em…”

“Em đừng hòng ngụy biện, mấy ngày vừa rồi chỉ hết ăn lại ngủ, còn muốn nói không béo lên hả?”

Ừm, quả thật cô có thể béo lên, nhưng…

cái bụng này chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, may mà Dạ Âu Thần Thần sau đó không nói gì nữa.

Những ngày sau đó, Hàn Minh Thư vẫn ở trong phòng bệnh dưỡng thương, thật ra cô có thể đã xuất viện từ lâu nhưng Dạ Âu Thần không đồng ý, nói rằng cô phải ở lại bệnh viện một thời gian.