Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1005



Hàn Minh Thư không lay chuyển được anh, cuối cùng chỉ có thể thương lượng, đến ngày Tết cô sẽ xuất viện, cô không muốn ở lại bệnh viện đón Tết, vắng ngắt.

Có lẽ những gì cô nói nghe thực sự rất đáng thương nên Dạ Âu Thần hứa sẽ cho cô xuất viện vào ngày ba mươi Tết, buổi chiều sẽ đón cô về nhà.

Tống An ngày nào cũng đến bệnh viện cùng cô, khi hai người trò chuyện thì thỉnh thoảng lại nói về nhà họ Uất Trì, khi nhắc đến nhà họ Uất Trì, Tống An vẫn tỏ vẻ không muốn nói đến, muốn bộ không muốn có liên quan.

Cuối cùng bởi vì Hàn Minh Thư hỏi rất nhiều, bà ấy mới miễn cưỡng nói vài câu: “Dì biết cháu lo lắng cái gì. Cháu lo lắng cho Âu Thần đúng không, sợ quan hệ giữa thằng bé và ông ngoại sẽ xấu đi, nhưng Minh Thư, người ông ngoại này vốn dĩ đột nhiên xuất hiện, cứ cho là ông ngoại ruột cũng không được kiểm soát nhiều như vậy. Ngay cả khi quan hệ của họ thực sự xấu đi, đây cũng là một điều tốt cho cháu.”

Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Nhưng mà…

lỡ như sau này anh ấy khôi phụ trí nhớ liền hối hận trong lòng thì sao?”

Tống An: “…

Vậy thì cháu muốn Uất Trì Thần công nhận mình sao?”

Hàn Minh Thư không nói gì, Tống An thở dài, an ủi cô: “Thật ra, từ khi cháu bị Đoan Mộc Tuyết bắt cóc, dì đã nói chuyện cháu mang thai với ông già kia. Gần đây, Âu Thần đều gác chuyện công ty sang một bên, mỗi ngày đều đến bệnh viện để chăm sóc cháu. Nó không nói bất cứ điều gì nhưng dì đoán là ông ấy thấy xấu hổ không muốn can thiệp lần nữa, cộng thêm những việc Đoan Mộc Tuyết làm lần này cũng đủ khiến ông ấy nhức đầu một thời gian.

“Dì nhỏ, dì nói ông ngoại Âu Thần biết cháu…

có thể hay không ông ấy…”

“Tạm thời sẽ không, gần đây ông ấy không có rảnh rỗi, nhưng mà cũng chỉ trong khoảng thời gian này, một khi giải quyết xong chuyện của Đoan Mộc Tuyết, ông ấy chắc chắn sẽ tới tìm dì, Âu Thần và cháu.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư im lặng, nói cũng phải.

Sao cô phải lo lắng? Chuyện phải đến thì sẽ đến. Hàn Minh Thư không biết rằng tại thời điểm này ở Việt Nam, Đậu Nành đã bắt đầu chuẩn bị hành lý cho riêng của nhóc con.

Tiểu Nhan đi tắm xong, khi đi ngang qua phòng cậu bé thì thấy nhóc con đang chu cái mông nhỏ của mình bận rộn thu dọn hành lý, cô ấy không nhịn được trợn mắt, vừa lau tóc vừa bước vào.

“Đậu Nành, sao con thu dọn đồ đạc sớm vậy? Còn vài ngày nữa mới đến Tết mà.”

Đậu Nành không quay đầu lại mà tiếp tục làm việc chăm chỉ.

“Dì Tiểu Nhan đang nói chuyện với con đấy!” Tiểu Nhan thấy cậu bé không phản ứng lại mình liền không nhịn được dậm chân.

Nghe vậy, Đậu Nành quay đầu và khịt mũi: “Dì, dì cũng biết mấy ngày nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán nên cháu phải thu dọn hành lý trước để chuẩn bị.”

Sau đó, Đậu Nành dường như cảm thấy vẫn chưa đủ nên nói thêm: “Đậu Nành mới không giống dì Tiểu Nhan đâu, nước tới chân mới nhảy, như vậy là không được.”

Tiểu Nhan nghe vậy liền tức giận đến nỗi lông tơ dựng hết lên: “Cháu nói cái gì?”

Giọng nói trở nên hung dữ.

Đậu Nành hai tay chống nạnh, hừ một tiếng: “Lúc trước khi ở với mẹ, mẹ thường nói rằng dì Tiểu Nhan khi nào cũng liều lĩnh, thậm chí còn không thể chăm sóc bản thân, sau này dì sẽ chăm sóc người khác như thế nào?”

Chúa tôi.

Tiểu Nhan cảm thấy mình thực sự say rồi, cô ấy không ngờ rằng những lời Minh Thư thuận miệng nói về cô, Đậu Nành lại có thể nhớ rõ như vậy.

“Cháu đủ rồi đấy, cả ngày chỉ biết ghét bỏ dì Tiểu Nhan của cháu. Cứ châm chọc dì thì tốt hả? Nếu con còn chê dì nữa, dì sẽ không bỏ qua đâu, thậm chí còn không dẫn cháu ra sân bay, để tự cháu tìm cách đến sân bay đấy.”

Đậu Nành không sợ, tự mình đi thì tự mình đi.

Chỉ là cậu nhóc còn quá nhỏ, trong tình huống không có người giám hộ, nếu tự mình cầm vé lên máy bay, e rằng sẽ không được thông qua xét duyệt.

Ai, nghĩ đến một thiên tài như mình vẫn phải ôm đùi dì Tiểu Nhan, Đậu Nành cảm thấy buồn và tủi thân vô cùng.

Nhưng để gặp ba, mẹ, còn có ông ngoại được hời của ba thì phải nhịn thôi. Nghĩ đến đây, Đậu Nành đặt mấy thứ trong tay xuống, quay người chạy lại ôm đùi Tiểu Nhan: “Dì Tiểu Nhan, cháu sai rồi, thực ra dì Tiểu Nhan không hề liều lĩnh chút nào cả. Dì Tiểu Nhan siêu dễ thương, sau này sẽ là mợ Đậu Nành nữa!”

Nghe được từ “mợ” này, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

“Vì tiếng mợ này của cháu, có chết dì cũng sẽ dẫn cháu tới đó, chẳng qua nếu lúc đó mẹ cháu trách dì thì cháu phải giúp đỡ dì.”

“Vâng ạ!” Đậu Nành gật đầu, ngây thơ chớp mắt: “Cháu sẽ nói với mẹ những gì dì dạy cháu, là cháu đã lấy tính mạng ra đe dọa dì Tiểu Nhan đưa cháu đến đó.”

“Đúng vậy, đến lúc đó cháu còn phải thêm mắm thêm muối miêu tả cháu cầu xin dì như thế nào nhưng dì vẫn không đồng ý. Sau này lấy tính mạng ra uy hiếp, dì Tiểu Nhan không biết làm sao mới đồng ý, biết không?”