Niệm chú 1001 lần " Anh ấy đang bị thương, tuyệt đối không được làm bậy. Nguyễn Ngọc Linh, mau kiềm chế cảm xúc lại"
Linh sau khi quyết yâm không làm gì nữa thì cứ thế mà ngã vào lòng Việt, say đến bất tỉnh nhân sự. Ngọn lửa đã sắp cháy rồi mà bị cô dập tắt không một chút do dự.
Việt đã rất vất vả mới có thể đưa được Linh vào phòng khách. Một tay giúp cô thay giày, một tay cũng dùng để giúp cô lau mặt.
Tâm trạng của Việt lúc này vô cùng phức tạp. Cũng không biết phải dùng từ ngữ gì để có thể miêu tả chính xác được nó.
Vào thời điểm Linh chạm môi mình vào môi Việt cảm giác đầu tiên chính là giật mình, sau đó lại có chút bối rối, khi Linh gục đầu vào vai anh lại luyến tiếc.
" điên thật rồi "
Việt đắp chăn lại cho Linh rồi đi ra ngoài, lúc này thì mẹ chồng tương lai gọi điện kiểm tra tình hình.
Linh vội chạy lại phía cửa kiểm tra xem Việt đã đi chưa rồi mới vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.
- Con nghe ạ.
- con đã về tới nhà chưa? Cô thấy không yên tâm nên gọi.
- con về rồi, cũng chỉ mới về được một lát.
- Thế thằng nhóc đó có nói gì với con không?
- anh ấy không nói gì cả, con trả vờ say để trách móc anh ấy vài câu. Không biết con làm như vậy có quá đáng không?
Nghe Linh nói như vậy nhưng mẹ Việt lại không có một chút gì giận, trái lại còn rất hào hứng.
- Đằng nào nó cũng biết là con say rồi thôi thì ôm nó ngủ luôn đi, rồi cho cô đứa cháu nội. Đánh nhanh thắng nhanh cho chắc.
- như vậy sao được. Vết thương của anh ấy chưa bình phục.
- cơ hội tốt như thế này mà bỏ qua, thật là lãng phí. Thôi để khi khác vậy.
Linh không biết nói gì chỉ biết cười trừ, nhắc tới mấy chuyện này có thực sự rất xấu hổ. Mẹ Việt lại tiếp tục.
- con không được tỏ ra quá nghe lời nó. Nhiều khi cũng phải khiến cho nó cảm thấy muốn níu giữ mình. Vấn đề nó có nhớ lại hay không thì không thể nói trước, con bắt buộc phải khiến cho nó rung động thêm một lần nữa. Coi như Yêu Lại Từ Đầu.
Linh có cảm giác mình đang nói chuyện với một chuyên gia tư vấn tình cảm. Có người đứng về phía mình thật tốt. Giả sử như mẹ Việt không thích Linh thì có lẽ Linh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để ở cạnh Việt.
- Con cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã tin tưởng để anh ấy ở bên cạnh con.
Nhận được lời cảm ơn sâu sắc tình cảm như vậy nhưng mẹ Việt lại có thái độ vô cùng khác người.
- Nếu không phải là con thì thằng nhóc đó cũng sẽ không yêu thương một ai khác. Nó 30 tuổi rồi chứ có phải trẻ trung gì nữa đâu. Trước con có thể làm được thì bây giờ cũng có thể làm được. Cố lên.
- Con biết rồi, con tắt điện thoại nha. Sợ lát nữa anh ấy vào.
- Ừ vậy thôi ngủ sớm đi.
Linh vừa lên giường kéo được cái chăn thì Việt mở cửa đi vào, trên tay cầm một ly chanh nóng.
Việt ngồi bên cạnh Linh không nói gì cả, cứ chăm chú nhìn cô mãi, thiếu một chút nữa thôi là Linh bị phát hiện rồi, tim đập loạn xạ nhanh gấp mấy lần bình thường.
Việc nhìn Linh thật kỹ để xem mình có nhớ ra gì không. Mỗi khi ở bên cạnh người con gái này trái tim đều thấy nhói, nhiều khi còn cảm thấy có chút bất lực.
" Rốt cuộc trước đây tôi đã từng yêu em nhiều đến mức như thế nào. Lý do gì mà bây giờ chẳng còn nhớ em là ai nhưng vẫn phải bận tâm đến vậy?"
Việt muốn gọi Linh dậy nhưng lại thôi, cánh cửa phòng đóng lại, Linh thở phào nhẹ nhõm.
" may không bị phát hiện, nếu không xong đời luôn rồi "
sáng sớm hôm sau Linh bình thản đi ra coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có thái độ của Việt là khác thường.
Mấy ngày trước cho dù Linh đúng đâu ngồi đâu anh ta cũng chẳng quan tâm, nhưng lần này thì khác, có tiếng mở cửa đã quay qua nhìn.
- cô có chuyện gì rồi?Nhìn sắc mặt cô không được tốt lắm.
- không có gì đâu, tại em thấy hơi mệt.
Linh vội vã lên phòng đóng chặt cửa lại, cô nhìn mình trước gương rồi tự hỏi.
" biểu cảm khi nãy không biết đã đạt tiêu chuẩn chưa. Lỡ anh ấy không tin thì biết làm sao? Đúng là làm khó mình mà"
Theo như kế hoạch thì Linh phải tự nhốt mình trong phòng, một bước cũng không được ra ngoài. Nếu như Việt có lên thì cũng phải trưng ra bộ mặt lo lắng mệt mỏi. Khiến cho đối phương tò mò đến mức không hỏi không được.
Buổi trưa Linh vẫn xuống nấu cơm như bình thường, nhưng tâm trạng cực kỳ không tập trung. Không đánh rơi cái này thì cũng đánh vỡ cái khác. Việt bắt đầu chú ý tới Linh nhiều hơn.
Linh nấu ăn rất ngon nhưng bữa cơm hôm ấy món thì mặn món thì nhạt, món thì lại quá nhiều dầu mỡ. Nhưng Linh vẫn ăn như bình thường, nhìn cô giống như đang treo ngược cành cây lơ lửng ở nơi nào đó vậy.
Cứ một lát Việt lại thấy Linh nhìn ra cửa sổ, rồi một lát lại lấy tay như lau nước mắt, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
- cô rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn cô lúc này đi, cứ như người mất hồn vậy.
Linh ngước lên nhìn Việt, đôi mắt kia đỏ hoe khiến anh thấy xót, âm điệu cũng dịu dàng hơn một chút.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, con người này đúng là sắt thép mà.
- nếu anh đã nói như vậy thì ngày mai em sẽ dọn đồ đi. Em sẽ nói với cô tìm người giúp việc chăm sóc cho anh.
- tôi khoẻ rồi, cô không cần lo.
- sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.
Việt nghe xong câu ấy thì sự bình tĩnh cố thủ của anh ta biến mất một nửa, lập tức hỏi. Tr𝙪𝙮ệ𝘯 chí𝘯h ở + T rù𝗆Tr𝙪𝙮ệ𝘯.𝚅𝑁 +
- cô nói vậy là có ý gì?
- em cũng không còn trẻ nữa. Anh lại cũng không cần em, mẹ em muốn có cháu bế bồng. Lần này rời đi, mẹ nhất định sẽ muốn em đi coi mắt. Sau này sẽ không còn ai lẽo đẽo theo anh nữa.
- xem mắt.?
Kích động, chính là kích động, sao Linh có thể nhìn nhầm được. Mẹ Việt nói quả thực không sai, muốn một người chú ý đến mình thì đầu tiên phải quan tâm, phải dành tất cả thời gian của mình cho người đó. Đến khi người đó quen với sự có mặt của mình thì lập tức biến mất, như vậy sẽ gây nên nhớ nhung thương nhớ các kiểu.
Linh rưng rưng nước mắt nhìn Việt.
- sau này hi vọng anh sẽ tìm được một nửa đích thực của đời mình.
- cô thôi đi.
Việt đang rất mất kiên nhẫn, chính xác là không biết phải làm gì.
- không nghĩ tôi với anh lại ở cạnh nhau đấy.
- tôi mới chuyển tới.
Quỳnh nhìn thấy Hải cầm bia, tò mò hỏi.
- áp lực công việc, hay thất tình?
- cả hai ( cười buồn).
- cho tôi một lon đi, xem cảm giác thế nào.
Hải vào trong nhà lấy bia cho Quỳnh, cùng một công ty, làm chung 1 dự án, lại ở chung một chung cư.Xem ra hai người cũng rất có duyên. Quan hệ ở công ty cũng vô cùng tốt.
- cô có chuyện gì à?
- anh đã từng yêu đơn phương ai chưa? thậm trí còn nghĩ đến thù đoạn để cướp người ấy về.
- đã từng.
- anh dùng cách nào để từ bỏ vậy? Tôi thực sự không muốn biến mình thành một người mà sau này đến cả làm bạn cũng không có cơ hội.