- tốt nhất chính là rời xa người ấy, càng xa càng tốt.
- Đấy là lý do anh chuyển đến đây à?
- cứ cho là vậy đi. Chỗ ở mới cũng rất ổn.
- Anh thật đáng thương.
- cô chắc hơn tôi?
- chí ít thì tôi cũng có thể đối mặt với hạnh phúc của hai người họ. Anh ấy bây giờ không còn nhớ cô gái ấy là ai nữa. Nhưng tôi thực sự nghĩ ra được thủ đoạn nhưng không làm được. Không muốn tới gặp cũng không muốn thổ lộ.
- cô như vậy có là gì, người đàn ông kia dù không nhớ đến cô ấy nhưng cô ấy vẫn nhất mực ở bên kìa. Mà thôi bỏ đi. Chúng ta không phải nên dồn hết tâm trí vào dự án lần này hay sao?
Biết rõ mình đang hợp tác với công ty của Việt. Nhưng vốn dĩ là một người kiềm chế cảm xúc rất tốt nên không ảnh hưởng gì tới công việc. Kể cả khi biết Việt mất trí nhớ không nhớ Linh là ai nhưng Hải cũng chưa một lần đi tìm Linh.
Dẫu sao thì là Việt không nhớ chứ có phải Linh không nhớ đâu. Cô dù gì cũng sẽ chăm sóc cho người đàn ông ấy. Thừa nước đục thả câu không phải tác phong của Hải.
- này, sao tôi cứ có cảm giác hai người chúng ta thích có liên quan đến nhau vậy?
- ý cô là sao?
- Đợi chút, cô gái mà Anh thích tên gì?
- Linh...
- người đàn ông cô ấy thích tên Việt, đúng không?
- Sao cô biết?
- ( cười khổ) vì đó là người đàn ông tôi thích.
- thật đáng để cười nhạo.
- uống đi, chúc mừng hai kẻ thất tình trở thành hàng xóm.
Cả đêm hôm ấy Việt không có cách nào ngủ được. Chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai Linh sẽ rời đi là lại cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Dường như sự kiêu ngạo của anh ta vẫn còn rất lớn và anh ta vẫn chưa thể nào xác định được tình cảm của mình dành cho đối phương.
Linh sau khi chuẩn bị bữa sáng xong thì đến bên cạnh Việt ngồi xuống.
- Đây là đơn xin thôi việc, em không đến công ty nữa nên đưa cho anh luôn. Vì dù sao vài hôm nữa anh cũng đi làm trở lại rồi.
- Tại sao phải nghỉ?
- em không muốn gặp anh?
Mấy lời ấy khiến cho việc vô cùng xúc động, ánh mắt nhìn Linh cũng trở nên gay gắt.
- Cô nói thế là có ý gì?
Linh đã chuẩn bị tâm lý nên đối mặt với nó không một chút do dự.
- chẳng phải anh không cần em nữa sao? Em còn ở đó làm gì. Không muốn làm thư ký cho anh, không muốn ngày ngày nhìn thấy anh, em không muốn đau lòng nữa.
- cô không muốn giúp tôi tìm lại ký ức?
- không muốn.
Linh nói rồi đi lên phòng, tâm trạng cô đang vô cùng căng thẳng, tác dụng thì chưa biết thế nào nhưng tâm trí cô thì sợ tới muốn chết.
Việt nhìn theo bóng dáng Linh mà hai tay nắm chặt.
30 phút sau Linh đi xuống, cô mặc trên người một chiếc váy bó sát, để lộ bờ vai trắng ngần. Trên môi là lớp son hồng, nhìn vô cùng xinh đẹp, vô cùng ưu tú.
Không thấy Linh xách theo hành lý, Việt đã cố gắng không hỏi nhưng rồi cuối cùng vẫn hỏi.
- cô đi đâu?
- em đi xem mắt, anh nhìn xem em mặc đồ như thế này đã được chưa? Dù sao thì người ta cũng là bác sĩ có chút danh tiếng, cũng không thể quá cẩu thả được.
Khuôn mặt Việt tối sầm lại, cô đi coi mắt mà lại ngang nhiên hỏi anh là mặc như thế đã được chưa. Lại còn nhấn mạnh Người Đàn Ông Đó là một người bác sĩ ưu tú có danh tiếng. Thật muốn làm cho người ta tức chết mà.
- cô đi coi mắt ở đâu?
- anh hỏi làm gì? Muốn đi cùng em sao?
- Dù sao thì bây giờ tôi cũng đang rảnh, không có việc gì làm cả. Mắt nhìn người của tôi cũng rất tốt, có thể nhìn giúp cô xem người đó như thế nào.
- mắt nhìn người của em cũng đặc biệt tốt. Nên anh không cần đi cùng. Em đi đây.
- tuỳ cô ( cũng không biết hờn dỗi mới đúng hay tức giận mới đúng)
Linh cố gắng nhịn cười bước ra khỏi nhà,tình huống trước mắt cũng không biết nên gọi là gì. Trước đây cả hai người cùng cảm nhận được thành ý của đối phương mà đến với nhau. Bây giờ chỉ một mình cô nhớ, chỉ một mình cô cố chấp, còn người đàn ông trong nhà kia vốn dĩ chẳng nhớ gì cả.
Cô bây giờ lại trăm phương ngàn kế để có lại được trái tim người ấy, cũng không biết nên khóc hay cười.
Thực ra trong lòng Linh vẫn muốn Việt đuổi theo, ngăn cản không cho cô đi tới đó. Bước chân cũng vì mong muốn ấy mà chậm lại, nhưng người đàn ông ấy một bước cũng không ra ngoài. Kế hoạch này có khi nào thất bại?
Vốn dĩ là bà cũng không định trực tiếp tham gia vào kế hoạch này. Nhưng thấy con trai mình quá chậm nhiệt nên bắt buộc phải ra tay.
- Con có biết cái Linh nó đi đâu không? Nó đi coi mắt rồi đấy.
- con biết.
- biết sao không ngăn nó lại? Sao còn để cho nó đi?
- con ngăn cô ấy kiểu gì? Con đến cả tình cảm với cô ấy trước đây như thế nào cũng không nhớ.
- cái thằng nhóc này, tình cảm trước đây không nhớ vậy tình cảm bây giờ thì sao? Cứ cho là con đã quên đi, nhưng thời gian này con ở cùng nó chẳng lẽ không có một chút cảm giác nào?
Nói đến cảm giác Việt lại bất chợt thở dài. Quen có Linh chăm sóc rồi, cô lại một mực nghe lời. Bây gờ lại một mực nói đi xem mắt người đàn ông khác. Cảm giác vừa thấy giận, vừa thấy đau lòng.
- nếu như con còn chần chừ là nó sẽ bước ra khỏi cuộc đời của con thật đấy.
- ( im lặng)
- bây giờ mẹ chỉ hỏi con một câu thôi? Khi con biết là nó sẽ rời khỏi đây con có cảm thấy hụt hẫng không? Trả lời thật.
- có.
- có thì mau đi đi, ngồi đây làm gì?
- đi đâu?
- cái thằng ngốc này, đương nhiên là đi đưa con bé về rồi. Đối tượng xem mắt là bác sĩ đấy.
- sao mẹ biết? Cô ấy nói với mẹ như thế à?
- con bé nó không nói gì cả nhưng là mẹ con bé nói. Bây giờ con quyết định đi, nếu như không đi sau này đừng có hối hận.
Việt ngồi im lặng nhìn khắp xung quanh Phòng, đâu đâu cũng là hình bóng của Linh.
" tổng giám đốc à, đến giờ uống thuốc rồi"
" anh làm việc có mệt lắm không, em giúp anh bóp vai nhé"
" anh ăn món này đi, mấy món này em để xem kỹ rồi, rất tốt cho vết mổ"
" anh có cần em nữa không? "
Hình ảnh ánh mắt nụ hôn ấy cứ quay lại, lặp đi lặp lại trong trí nhớ của Việt khiến cho anh ta lập tức đứng dậy mà nói với mẹ.
- mẹ biết đó là nơi nào không?
- đương nhiên là mẹ biết rồi. Mẹ còn đang định nếu như con không đi thì mẹ sẽ tới đó chúc phúc cho con bé.
- Con muốn tới đó.
Cuối cùng thì cũng có thể thực hiện thành công kế hoạch. Tiếp theo như thế nào còn phải dựa vào diễn xuất của hai người trẻ tuổi kia.
Linh đang ngồi ở nhà hàng với người quen của mẹ thì nhận được tin nhắn từ mẹ Việt.
" thằng nhóc ấy đang trên đường đến, diễn cho tốt"