Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 85: Sóng gió ở câu lạc bộ



"Sao hả, bây giờ biết sợ rồi à? Vậy thì cầu xin tôi đi, nếu cầu xin tôi thì lát nữa tôi có thể cân nhắc nhẹ nhàng hơn một chút…" Trên mặt Vương tổng mặt đầy vẻ uy hiếp, nói.

Đường Hoài An cố gắng quay mặt đi để miệng của Vương tổng không chạm vào mặt mình, Phùng tổng đang giữ mắt cá chân cô đột nhiên đưa tay lên đùi Đường Hoài An, nhẹ nhàng sờ xoạng. Trong lòng cô hoảng hốt, trong khi tức giận, bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo đột nhiên lơ là phòng bị, Vương tổng nhân cơ hội đó vạch cổ áo cô ra, làn da trắng nõn kích thích giác quan của người đàn ông, khiến người ta sục sôi.

"Mợ chủ Mạc, Mạc Tư Quân ghét cô như vậy, bình thường chắc chắn cô không được thỏa mãn đúng không? Không sao cả, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy bản lĩnh của tôi, tôi đảm bảo rằng cô sẽ sung sướng không thoát ra được... Ha ha ha."

Cái miệng đáng ghê tởm của Vương tổng đặt lên cổ của Đường Hoài An, thô bạo gặm cắn bên trên.

Những người đàn ông như bọn họ, mặc dù mang danh là tổng giám đốc của công ty, nhưng thực ra cũng chỉ là một con kiến ở dưới đáy mà thôi. Một người quyền lực như Mạc Tư Quân muốn trừng trị bọn họ chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến, nhưng anh không làm như vậy.

Anh lại muốn cô vật lộn với bọn họ, trái tim Đường Hoài An trở nên lạnh lẽo, mỗi một giây đều giống như đang đi trên một lưỡi đao tẩm độc.

Ngay khi miệng của Vương tổng phủ lên da thịt cô, cô cảm thấy cả thế giới trước mặt đều dừng lại, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi bởi và la hét của chính mình, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bẩn thỉu của đàn ông, trong đầu hoàn toàn không còn gì khác.

Cửa phòng bao mở rộng, bên ngoài hành lang có rất nhiều người qua lại, cảnh tượng trong phòng bị người qua đường nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng không ai vào trong ngăn cản. Đây là câu lạc bộ vui chơi náo nhiệt nhất lớn nhất trong thành phố, giữa nam nữ có một chút hành vi quá đà cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Bình thường Đường Hoài An chưa từng đặt chân đến một nơi như vậy nên không ai quen biết cô, tất cả mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy, thói đời bạc bẽo cũng chỉ như vậy thôi.

Cảm giác tuyệt vọng lan tràn đến từng tế bào trên người cô, tiếng gào thét và sức lực của Đường Hoài An dần dần giảm đi, miệng cô bị đôi bàn tay thô ráp của người đàn ông bịt chặt lại. Đầu lưỡi cùng bàn tay to lớn như rắn độc của Vương tổng lướt qua da thịt cô, khiến cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Đột nhiên, một nam một nữ xông vào tầm mắt của Đường Hoài An, đầu óc cô thoáng chốc trở nên tỉnh táo hơn, rõ ràng là... Mạc Tư Quân và Hứa Cát Anh.

Mạc Tư Quân vẫn mặc vest và đi giày da, dáng vẻ thờ ơ, Hứa Cát Anh bên cạnh anh mặc một chiếc váy dài hai dây màu đen ôm sát gợi cảm, phần ngực nhô lên, phần eo thon gọn, rất hợp với hoàn cảnh ở đây.

Đường Hoài An muốn gọi họ, nhưng vừa nghĩ đến là anh tự tay đưa mình đến đây, trong lòng cô không cam tâm, vô cùng không cam tâm, vì vậy, cô lại dùng hết sức lực giãy giụa một lần nữa, hai chân đã thoát khỏi khống chế, một chân đá vào bình hoa cao bằng gần nửa người bên cạnh.

Âm thanh vỡ nát vang khắp toàn bộ căn phòng, những người bên ngoài hiển nhiên cũng đã nghe thấy, bắt đầu có một số người vây quanh phòng bao, Mạc Tư Quân và Hứa Cát Anh cũng nghe thấy động tĩnh, đi về phía Đường Hoài An.

Hai người đàn ông nhìn thấy có người tới gần, động tác đã dừng lại từ lâu, giả bộ không liên quan đến mình, lạnh lùng đứng bên cạnh, Đường Hoài An gắng sức ngồi dậy từ trên ghế sô pha, bụng dưới đau như bị đánh vậy.

Cô quay đầu vào trong, không muốn để Mạc Tư Quân nhìn thấy mình.

"Các người đang làm gì vậy?"

Đó là giọng nói của anh, nhưng Đường Hoài An chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.

Vương tổng và Phùng tổng nhìn thấy Mạc Tư Quân đích thân đến hỏi, đã mất hết khí thế kiêu ngạo và bá đạo vừa rồi từ lâu, lắp bắp nói: "Mạc... Mạc tổng, chuyện tối hôm nay không liên quan đến chúng tôi, là mợ Mạc chủ động quyến rũ chúng tôi!"

Ngay sau khi dứt lời, sắc mặt của những người có mặt bao gồm cả Mạc Tư Quân đều thay đổi, không ai ở đây biết Đường Hoài An, nhưng không ít người biết Mạc Tư Quân, người lăn lộn làm ăn trong thương trường thường xuyên ra vào những nơi như thế này không có gì đáng trách.

Đường Hoài An vừa lấy khăn giấy lau quần áo vừa tức giận lườm, nhưng hai người đàn ông đó hoàn toàn không quan tâm.

Hứa Cát Anh nhìn Đường Hoài An đang vô cùng nhếch nhác, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô ta liếc nhìn xung quanh, nhưng lại không nghe thấy ai bàn luận về Đường Hoài An, một ý nghĩ vụt qua tâm trí cô ta.

"Ôi? Đây không phải là mợ Mạc sao? Cô xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng Hứa Cát Anh không cao không thấp, nhưng những người đang xem náo nhiệt xung quanh hầu như đều nghe thấy.

Đường Hoài An nghe ra giọng nói của Hứa Cát Anh, tức giận quay đầu lại, cô ta cố ý tiết lộ thân phận của mình vào lúc này, mục đích quá rõ ràng.

Những người có mặt ở đó thổn thức và bắt đầu bàn tán.

"Thì ra cô gái này là vợ của Mạc tổng à? Đường đường là vợ của tổng giám đốc Mạc thị, không ngờ lại phóng đãng như vậy..."

"Đúng vậy, nhìn cổ của cô ta đi, trên đó vẫn còn dấu vết kìa."

"..."

Những lời bình luận khó nghe tràn vào tai Đường Hoài An như thủy triều, cảm xúc của cô có chút không kiềm chế được, hai tay không tự chủ được run lên, cô nhìn Hứa Cát Anh, vẻ mặt tự mãn đắc ý.

Nghe những người xung quanh bình luận, hai người đàn ông cảm thấy lời nói vừa rồi của mình đã được khẳng định nên ngày càng táo tợn: "Mạc tổng, cậu xem đi, không phải là chúng tôi cố ý hãm hại mợ Mạc, mọi người đều nói như vậy, phụ nữ uống rượu trên bàn tiệc rất dễ mất kiểm soát!"

Phùng tổng ở bên cạnh cũng ra sức giúp đỡ: "Đúng vậy, đúng là mợ Mạc chủ động dụ dỗ chúng tôi!"

Đường Hoài An lớn tiếng biện hộ: "Các ông nói láo!"

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Đường Hoài An như một thanh kiếm sắc bén, cô lập tức hiểu ra có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được nghĩa là gì.

Cô nhìn về phía Mạc Tư Quân, hóa ra cái gọi là không dứt ra được trong miệng của người đàn ông này chính là đến nơi như thế này cùng với Hứa Cát Anh đang đứng bên cạnh anh à? Nước mắt của Đường Hoài An phút chốc trào ra, lúc này, cô chỉ hy vọng Mạc Tư Quân tin tưởng mình.

Mạc Tư Quân quay đầu lạnh lùng liếc nhìn đám người xung quanh, lạnh giọng nói: "Chuyện của Mạc Tư Quân tôi không phiền mọi người quan tâm nữa."

Ý trong lời nói rất rõ ràng, tất cả những người có mặt không ai là không kiêng dè anh, vì vậy lần lượt giải tán.

Mạc Tư Quân đi về phía Vương tổng nói: "Nếu là như vậy, Vương tổng định xử lý chuyện này như thế nào?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Đường Hoài An đột nhiên thay đổi, anh không hỏi thăm cô trước mà còn hỏi hai người đàn ông kia chuyện này nên xử lý như thế nào, tự tôn và sự kiên cường sụp đổ trong nháy mắt.

Thái độ của Mạc Tư Quân đối với những người có thân phận nhỏ bé như thế này không đến mức phải hòa nhã như vậy, lẽ nào chỉ là để khiến cô càng khó coi hơn thôi sao? Cô từng nghĩ rằng Mạc Tư Quân có thể đối xử với mình độc ác đến mức này.

Hai người đàn ông thấy thái độ của Mạc Tư Quân không cứng rắn như trong tưởng tượng, còn tưởng rằng anh thật sự không quan tâm đến người vợ này của mình như lời đồn bên ngoài, nên càng kiêu ngạo hơn.

Vương tổng vươn cánh tay về phía trước, trên đó có một vết thương đầy máu: "Cậu xem đi, cái này là vừa rồi mợ Mạc đạp vào bình hoa rồi bị mảnh vỡ cắt vào, vết thương sâu như vậy, cậu nói xem phải làm sao đây?"

Đường Hoài An nhìn Vương tổng hai mắt sáng rực, không muốn nói lời nào với ông ta.

"Như vậy đi, bảo mợ Mạc đích thân kính chúng tôi mỗi người một ly rượu, chuyện này coi như xong, thế nào?"