Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 86: Được cứu giữa chừng



Đường Hoài An có chút kinh ngạc ngẩng đầu.

Cô nhìn thấy Mạc Tư Quân đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt không có một chút ấm áp nào, giây tiếp theo, Mạc Tư Quân gật đầu, cả người lui về phía sau một bước, giống như nhường chỗ cho Đường Hoài An.

Trong lòng Đường Hoài An hoàn toàn thất vọng, anh lại thực sự đồng ý hai người đàn ông này bảo mình kính rượu bọn họ. Hóa ra đêm đó Mạc Tư Quân nói rằng mình sẽ nhận được sự đối xử khác của anh là có ý này, đối xử với mình một cách cực đoan như vậy, nhục nhã như vậy.

Hai người đàn ông nhìn thấy thái độ của Mạc Tư Quân rõ ràng là thuận theo bọn họ, vì vậy lập tức thêm phần uy phong, họ nói với Đường Hoài An: "Lẽ nào mợ Mạc không hiểu ý của Mạc tổng sao? Mau lại đây kính rượu chúng tôi đi!"

Đường Hoài An tức giận nhìn bọn họ, không động đậy gì, vào lúc này giọng nói của Mạc Tư Quân vang lên bên tai: "Lại đây, rót rượu."

Cô thậm chí còn tưởng rằng mình nghe nhầm và nhìn thẳng vào Mạc Tư Quân, nhưng người sau không có ý thỏa hiệp chút nào.

Chai rượu và ly bị nhét mạnh vào tay mình, Vương tổng thêm mắm thêm muối: "Mạc tổng, mợ Mạc này có vẻ không nghe lời anh cho lắm thì phải."

Hứa Cát Anh ở bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng: "Mợ Mạc, dù cô có không vui thế nào đi chăng nữa, bây giờ đang bàn chuyện làm ăn, vẫn phải nghĩ đến đại cục chứ nhỉ?"

Đường Hoài An cầm chặt chai rượu, chặt đến mức như muốn bóp nát nó vậy, cô chậm dãi đi hai bước về phía Mạc Tư Quân, lúc này, cô rất muốn đập chai rượu trong tay lên người hai gã đàn ông đáng ghê tởm kia.

Cánh tay mảnh khảnh của cô khẽ run lên, trong lòng có một ngọn lửa giận cực lớn, Đường Hoài An cảm thấy khó chịu, cả đầu cô như muốn nổ tung, cô sẽ báo thù, nhất định...

"Bốp!"

Chai rượu đỏ trong tay đột nhiên rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ nát, rượu đỏ giống như một bông hoa nở rộ trên nền nhà màu trắng, Đường Hoài An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Quân, chất vấn: "Anh làm gì vậy?"

Vừa rồi Mạc Tư Quân cố ý hất chai rượu trong tay cô xuống đất.

Đôi con ngươi của Mạc Tư Quân lạnh như băng, Đường Hoài An cảm thấy dường như mình chết chìm trong đó, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, trong giọng nói có một sự tức giận không thể che giấu: "Bảo cô rót rượu cô liền đi rót rượu à, sao... cô lại đê hèn như vậy?"

Đê hèn... đây là lần thứ hai anh dùng từ này để miêu tả cô sau khi cô cho anh uống thuốc vào đêm hôm đó, xem ra, anh thật sự rất ghét cô.

Đường Hoài An kìm nén đau đớn trong lòng, cười lạnh nói: "Đúng vậy, anh nói rất đúng, tôi đê hèn. Lẽ nào không phải Mạc tổng bảo tôi đi rót rượu sao? Sao tôi dám làm trái ý anh được chứ?"

Ba người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy không dám nói gì nữa, chỉ cần là người tinh tường thì đều nhận ra Mạc Tư Quân đã tức giận rồi.

Hứa Cát Anh phức tạp nhìn hai người trước mặt, hôm nay Mạc Tư Quân bảo cô ta đến đây cùng anh, cô ta vốn tưởng là đưa mình đến bàn chuyện làm ăn, trong lòng đã rất vui mừng.

Nhưng bây giờ xem ra là cố ý đưa mình đến đây để gặp Đường Hoài An, chỉ là nhìn thấy cảnh Đường Hoài An bị sỉ nhục vừa rồi, Mạc Tư Quân lại hờ hững như vậy, chắc là trong lòng thực sự rất ghét người phụ nữ này, Hứa Cát Anh cười thầm trong lòng.

Nhìn hai người đang giằng co trước mặt, Vương tổng trong đầu toàn ý đồ xấu xa nghĩ chỉ sợ tối nay chuyện tốt của mình sẽ hỏng bét, vì vậy nhanh chóng đi tới hòa hoãn: "Mạc tổng, cậu đừng tức giận, cậu xem như vậy có được không, hiểu lầm này là do tôi mà ra, vậy thì cứ để cho tôi xử lý đi, anh cứ đi làm việc của mình đi, chúng tôi sẽ nói chuyện riêng với mợ Mạc, tin chắc rằng nhất định sẽ xong xuôi thôi."

Trái tim Đường Hoài An lại bắt đầu hoảng loạn, ý của người này là muốn khiến cho Mạc Tư Quân rời khỏi đây, để cô ở đây một mình, nhưng tuyệt đối không thể được, hai người này nhất định còn có toan tính khác, cô phải rời khỏi đây ngay lập tức!

Cô định thần lại, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, chịu đựng nỗi chua xót trong lòng nói: "Mạc Tư Quân, đúng là tôi không đủ năng lực xử lý chuyện thanh toán phần còn lại của đơn hàng tối nay, vì vậy đã không thể giúp anh làm tốt chuyện này, mời anh lập tức bàn bạc lại đi, tôi có chút không thoải mái, đi trước đây."

Nói xong cô đi thẳng ra cửa mà không đợi anh trả lời, hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận ngập trời trên mặt Mạc Tư Quân.

Mạc Tư Quân còn chưa lên tiếng, hai người đã xông lên nắm lấy cánh tay Đường Hoài An, giọng nói mang theo uy hiếp nói: "Mợ chủ Mạc, cô cứ đi thế này sao được? Làm gì có chuyện đang hợp tác thì đổi người? Cậu nói có phải không Mạc tổng?"

Đường Hoài An cố gắng giãy giụa: "Các ông buông tôi ra!"

Mạc Tư Quân bước tới, khuôn mặt vừa vặn khuất trong bóng tối, Đường Hoài An không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe anh nói: “Việc này các người tự mình xử lý đi.” Trong giọng nói của anh không có một tia ấm áp nào.

Nói xong liền đưa Hứa Cát Anh bên cạnh rời đi, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Đường Hoài An lấy một cái, trước khi đi, Hứa Cát Anh đắc ý nhìn Đường Hoài An.

Đường Hoài An nhất thời hỗn loạn, cô không ngờ Mạc Tư Quân lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng vừa rồi anh đã nhìn thấy hai người đàn ông ghê tởm này có ý đồ với cô, nhưng mà bây giờ anh lại vứt cô cho bọn họ.

Trong lúc bàng hoàng, Đường Hoài An bị ép uống một ly rượu, cô hoàn toàn không ngờ bọ họ sẽ đột nhiên tấn công mình, cho nên không có chút phòng bị nào.

Rượu chảy ra từ miệng và mũi của cô, Đường Hoài An khẽ quay đầu nhìn bóng lưng của Mạc Tư Quân và Hứa Cát Anh xa dần, nỗi chua xót và phẫn nộ trong lòng dần dần mở rộng ra...

Bởi vì rượu quá mạnh, cô cảm thấy dạ dày nóng ran, không biết có phải do ảo giác không, sâu trong cơ thể cô lại nóng bừng.

Tửu lượng của Đường Hoài An rất kém, thuộc loại uống ba ly đã gục, cho nên ở bên ngoài cho dù người khác khuyên cô như thế nào, cô cũng chưa bao giờ uống rượu. Tối nay, tất cả rượu cộng lại đối với cô mà nói đã không ít rồi, cô rõ ràng cảm nhận được ý thức của mình đã dần mơ hồ rồi.

Hai người đàn ông nhấc bổng cô lên và đi về phía hầm để xe, trên đường cô không chút sức lực giãy giụa.

"Gấp gáp như vậy rồi à? Lát nữa chúng tôi sẽ khiến cô thoải mái..."

"Rầm!"

Đường Hoài An bị ném mạnh vào ghế sau xe, nhưng cô không có thời gian quan tâm đến cảm giác đau đớn vì va đập phía sau lưng, bởi vì lúc này đầu cô choáng váng không nghĩ được gì nữa.

Trong sự hỗn loạn, một tiếng va chạm mạnh truyền đến!

"Con mẹ nó, là tên nào không có mắt vậy!" Vương tổng đang lái xe chửi bới, Phùng tổng ở bên cạnh lại ra hiệu bằng mắt bảo ông ta đừng chửi nữa.

Cả hai người xuống xe xem xét, một chiếc xe Bentley màu đen đã chặn trước đầu xe của bọn họ.

Ngước mắt lên, sắc mặt của người đàn ông ngồi trên ghế lái lạnh như băng, nhìn chằm chằm họ qua lớp kính sáng chói.

Chỉ một ánh mắt như vậy, Vương tổng và Phùng tổng gần như sợ hãi đến mức liên tục cầu xin sự thương xót: "Mạc… Mạc tổng, là chúng tôi có mắt như mù, xe của cậu không sao chứ..."