Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 87: Mạc tư quân mất kiểm soát



Mạc Tư Quân xuống xe, trên người anh mặc một bộ vest màu đen, cả người ẩn trong bóng tối bất giác khiến người ta có cảm giác như muốn giết người.

Hai người Vương tổng và Phùng tổng đã sợ đến mức không dám nói nữa, không biết trong hồ lô của chủ tịch Mạc này đang bán loại thuốc gì. Rõ ràng anh đã đồng ý với họ để họ đưa Đường Hoài An đi rồi, nhưng bây giờ lại hiên ngang chặn trước xe của bọn họ.

Tuy nhiên, vì khí thế và quyền lực của Mạc Tư Quân, cuối cùng cả hai người cũng không dám tùy tiện mở lời.

“Hình như tâm trạng của hai người rất tốt thì phải?” Giọng điệu của Mạc Tư Quân ẩn chứa một sự chế nhạo rất rõ ràng.

Bị anh hỏi như vậy, sự ngông cuồng vừa rồi của hai người hoàn toàn biến mất: "Ha ha… không có không có, Mạc tổng đột nhiên tìm chúng tôi là còn chuyện gì cần dặn dò sao?"

Mạc Tư Quân không trả lời, cũng không thèm nhìn hai người đã sợ tới mức run rẩy mà đi thẳng đến bên cạnh xe.

Qua cửa sổ ghế sau, Mạc Tư Quân nhìn thấy Đường Hoài An đang nằm ở trên ghế sau xe, hai má cô ửng hồng, lông mày hơi nhăn lại, trông có chút không thoải mái, thoạt nhìn là biết cô say rồi.

Không biết tại sao, trong lòng Mạc Tư Quân bốc lên lửa giận, anh nhìn người phụ nữ trong xe và im lặng vài giây, mở cửa xe bế Đường Hoài An thẳng ra ngoài, cơ thể mềm mại của cô nóng bừng.

Anh quay đầu lại, ánh mắt sắt lạnh như dao cứa vào mặt Vương tổng và Phùng tổng, cuối cùng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."

Vừa nhìn thái độ này, cho dù hai người có ngông cuồng cỡ nào cũng không dám nói một câu, một bá chủ thương mại có thủ đoạn mạnh mẽ như Mạc Tư Quân, chỉ cần là thật sự muốn đối phó với bọn họ thì hoàn toàn không thành vấn đề, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức lấy tính mạng của mình ra để cược.

Xe của Mạc Tư Quân dừng trước cổng một khách sạn, mặc dù đã khuya rồi nhưng tất cả các tòa nhà ở đây vẫn sáng đèn, đầu của Đường Hoài An mơ màng. Vốn dĩ đầu cô đã vô cùng choáng váng rồi, bây giờ bị người khác bế lên càng cảm thấy choáng hơn.

Tay chân cô vùng vẫy trong lòng của Mạc Tư Quân, Mạc Tư Quân bị cô dấy lên lửa, ánh mắt trầm xuống, nói: "Tốt nhất là cô an phận một chút cho tôi."

Đường Hoài An lúc này đang say, hiển nhiên không hiểu được câu này, chỉ nhận ra được dường như mình nhẹ hơn rồi, lắc qua lắc lại như đang ngồi xích đu... quanh chóp mũi còn có hơi thở quen thuộc.

Cô cố gắng chui vào trong lồng ngực đó, Mạc Tư Quân khựng lại, ánh mắt anh trầm xuống nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc khó giải thích được.

Quẹt khóa cửa, ngay khi cửa mở ra, một chiếc cửa sổ lớn từ trần đến sàn đập vào trong tầm mắt, đây là phòng hạng sang trên tầng ba mươi, có thể ngắm nhìn quang cảnh về đêm của hơn nửa thành phố.

Mạc Tư Quân nhẹ nhàng đặt Đường Hoài An lên giường, anh đứng ở bên giường nhìn cô, áo khoác và áo sơ mi bên trong dính đầy rượu, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu vang đỏ, anh không tưởng tượng được người phụ nữ này đã bị chuốc bao nhiêu rượu.

Chân mày Đường Hoài An hơi cau lại, đôi môi khẽ mở ra như đang tìm không khí, Mạc Tư Quân cảm thấy rất kỳ lạ, lần này người phụ nữ kia say rượu lại yên lặng như vậy, anh luôn cho rằng cô là kiểu người say rượu rồi sẽ vô cùng ồn ào ầm ĩ, không ngờ lại ngoan ngoãn như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Đường Hoài An liền khẽ trở mình, túm chặt lấy vạt áo vest của anh, người say rượu sẽ dùng lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Mạc Tư Quân cũng không đề phòng gì, vì vậy lập tức lao thẳng về phía Đường Hoài An trên giường.

"A!"

Toàn bộ trọng lượng của Mạc Tư Quân lúc đó đè thẳng trên người Đường Hoài An, người sau đau đớn kêu lên nhưng vẫn không tỉnh lại.

Mạc Tư Quân lập tức nhíu mày một cái, anh ngửi được mùi rượu nồng nặc, vẻ mặt âm trầm nhìn Đường Hoài An.

"Ưm... Tôi còn muốn uống nữa..."

Cánh tay dài mảnh khảnh của Đường Hoài An ôm lấy cổ người đàn ông, khoảng cách giữa hai người từng chút lại gần hơn... Mạc Tư Quân thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương từ hơi thở nặng nề của cô, hai người cùng nhau nằm trên giường, ánh đèn phản chiếu bóng tư thế của hai người lên tường, càng làm tăng thêm bầu không khí mập mờ cho căn phòng này.

Mạc Tư Quân cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, muốn đứng dậy uống nước, nhưng cổ bị Đường Hoài An ôm chặt không chịu buông ra, lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, Đường Hoài An hơi nghiêng đầu, buông lỏng tay ra, trở mình lăn qua bên kia giường.

Mạc Tư Quân: "..."

Trong lòng đột nhiên hiện lên một sự tức giận, anh vươn bàn tay to lớn ra bóp chặt má của Đường Hoài An, cả khuôn mặt đều bị bóp như bánh bao nhân thịt: "Cô chơi tôi?"

Bàn tay to bao trùm lấy cổ áo của Đường Hoài An, cúc áo lần lượt được cởi ra, từ đầu đến chân, tất cả quần áo đều bị Mạc Tư Quân cởi bỏ, trong suốt quá trình Đường Hoài An đặc biệt ngoan ngoãn, không hề có một chút giãy giụa nào.

Trong giây tiếp theo, cơ thể của cô đã được đặt vào trong bồn tắm đã đầy nước nóng, Mạc Tư Quân ngồi xổm xuống nhẹ nhàng tắm rửa cho cô, phía trên bồn tắm có một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, lúc này đang chiếu sáng nửa người trên của Đường Hoài An, làn da trắng nõn phát sáng, dưới sóng nước càng mê người hơn.

Đột nhiên, mắt Mạc Tư Quân hơi nheo lại, lộ ra ánh mắt nguy hiểm, ánh mắt anh tập trung vào vết màu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn của Đường Hoài An.

Đó là một vết hôn.

Anh cảm thấy tim mình như bị bóp mạnh, một cảm giác chưa từng có, nhớ tới cảnh Đường Hoài An bị hai người đàn ông đè lên ghế sô pha vừa rồi, anh thậm chí còn có cảm giác muốn giết người.

Nhưng trong giây tiếp theo, lời nói của bác sĩ hiện lên trong đầu anh, Đường Gia Hân bị chấn thương quá nặng, thời gian tỉnh lại sẽ lâu hơn dự kiến, thậm chí... vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Nhìn khuôn mặt của Đường Hoài An, lần đầu tiên trong đời Mạc Tư Quân cảm thấy tình cảm của mình lại mất kiểm soát, rốt cuộc người phụ nữ này dựa vào cái gì lại khiến anh sinh ra lòng trắc ẩn với cô như vậy?

Anh lặn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, trước nay chưa bao giờ mềm lòng với ai, từ tận đáy lòng Mạc Tư Quân rất ghét cảm giác này. Rõ ràng anh luôn coi chèn ép cô, lấy việc làm nhục cô là niềm vui, nhưng tại sao, khi nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở cùng nhau trong lòng lại khó chịu như vậy?

Cứ như thể lãnh thổ của mình bị xâm phạm, trong nháy mắt, cơn giận dữ dâng trào và nuốt chửng mọi lý trí.

Bàn tay to chậm rãi vuốt ve chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của Đường Hoài An, tay Mạc Tư Quân dần dần siết chặt, không khí giữa lòng bàn tay và cổ bị ép ra từng li từng tí, chỉ cần anh muốn, người phụ nữ làm hại Đường Gia Hân này có thể vĩnh viễn biến mất trên đời.

Đường Hoài An cảm giác như bị một miếng bông nhét vào cổ họng, khiến cô không thể thở nổi, cô đang nằm mơ sao?

Cuối cùng, cảm giác ngột ngạt khủng khiếp buộc Đường Hoài An phải mở mắt ra, vẻ mặt u ám của Mạc Tư Quân rơi vào tầm mắt, cô kinh hãi muốn hét lên, nhưng vì cổ bị bóp chặt nên không thể phát ra tiếng gì.

Sắc mặt Đường Hoài An tái nhợt từng chút một, nhiệt độ nước trong bồn tắm cũng từ từ giảm xuống...