Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 88: Tranh cãi kịch liệt



Giọng nói của Đường Hoài An bị vỡ vụn: “Mạc... Tư...”

Trong cổ họng đau giống như bị một một miếng thủy tinh vỡ chà xát.

Cô nhìn thấy trong mắt của Mạc Tư Quân lộ ra một cỗ sát ý nồng đậm, so với lần trước anh đẩy cô đến bên cửa sổ ở tầng 30 còn đáng sợ hơn, cô thậm chí cảm thấy lần này mình sẽ chết.

Dần dần, Đường Hoài An không có sức giãy giụa nữa, hai tay của cô nắm chặt cổ tay của Mạc Tư Quân cũng từ từ trượt xuống.

Mạc Tư Quân nhìn người trong bồn tắm lớn, dưới sức lực của anh càng lúc càng ngoan ngoãn, anh nghiến chặt răng, biết rằng có vài chuyện chỉ ở trong suy nghĩ của chính mình, cuối cùng, anh đã buông tay của mình ra.

Mọi trói buộc hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, không khí tươi mới lần nữa tràn vào lồng ngực của Đường Hoài An, cô đã ho dữ dội. Bởi vì cơ thể không có một chút sức cho nên mất đi sự chống đỡ, cả người của cô đều bắt đầu từ từ trượt xuống, chìm vào trong bồn tắm.

Thân thể trắng muốt chìm vào trong làn nước vô cùng trong veo, đẹp như mộng như ảo, nhưng một màn này theo Mạc Tư Quân thấy lại càng giống một cái bẫy.

Đường Hoài An bởi vì vừa rồi từng chịu kích thích và kinh sợ quá lớn, cho nên cả đường đau xát, căn bản không có sức từ trong bồn tắm bò dạy, nước không ngừng xộc vào mũi và khoang miệng của cô, nhất thời nước trong bồn tắm bắn tung tóe, Mạc Tư Quân mắt thấy Đường Hoài An giãy giụa sắp chết.

Tuy Đường Hoài An bây giờ rất khó chịu, nhưng cô không phải không biết vừa rồi Mạc Tư Quân đã làm gì với cô, cô cho dù chết, cũng sẽ không muốn cầu xin anh, bởi vì cô biết anh căn bản sẽ không cứu cô.

Khi Đường Hoài An nghĩ rằng mình mới thoát khỏi từ tay của Mạc Tư Quân thì lập tức lại sắp chết đuối ở trong bồn tắm, Mạc Tư Quân cúi người nắm chết bả vai trần của Đường Hoài An.

Cả người cô dễ dàng bị nhấc lên, Mạc Tư Quân bế ngang cô đi vài bước, rồi ném cô lên giường.

Đường Hoài An cảm thấy mình sắp kiệt quệ sức lực, cô nằm gục trên giường thở hổn hển, giống như một con cá sắp chết ở bên biển.

Bởi vì ho quá kịch liệt, nước mắt của cô giãn dụa cả mặt.

Đường Hoài An sau khi bình tĩnh lái đưa mắt nhìn sang Mạc Tư Quân, đôi mắt tuyệt đẹp đó đã tràn ngập sự tuyệt vọng, lộ ra sự trống rỗng.

Hai người rất lâu đều không có nói chuyện, chỉ trầm mặc như vậy mà nhìn đối phương, trên áo vest ngoài của Mạc Tư quân bị ướt một mảng lớn, là do vừa rồi khi bế Đường Hoài An lên đã bị ướt.

Môi của Đường Hoài An tái nhợt, cô run rẩy hỏi ra câu hỏi trong lòng muốn hỏi: “Tại sao... vừa rồi không trực tiếp bóp chết tôi?”

Vừa dứt lời, cơ thể của Đường Hoài An cảm thấy một trận rét lạnh, cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên người mình không có mặc đồ, vừa rồi do giãy giụa quá kịch liệt, căn bản không có phát hiện chuyện này. Lúc này cô bỗng đỏ mặt, chỉ là lực chú ý đều đặt trong chuyện vừa xảy ra, cho nên cô không có phản ứng quá lớn, Đường Hoài An không có chút cảm xúc đưa tay kéo chiếc chăn ở bên cạnh, che cơ thể từ vai trở xuống của mình lại.

Cả quá trình Mạc Tư Quân đều lạnh lùng nhìn động tác của cô, một câu cũng không nói.

Nhưng Đường Hoài An lại chắc chắn muốn hỏi rõ ngọn nguồn, người đàn ông đứng ở trước mắt cô, vừa rồi rõ ràng muốn mạng của cô.

“Tại sao? Tôi hỏi anh tại sao! Tại sao vừa rồi không trực tiếp bóp chết tôi!” Cảm xúc của Đường Hoài An lập tức mất khống chế, tuy giọng nói rất lớn, Mạc Tư Quân nghe rõ ràng, nhưng giọng nói của cô lại khàn đặc.

Mạc Tư Quân vẫn không nhúc nhích, anh rõ ràng là muốn xoay người rời đi, nhưng tại sao... hành vi của anh căn bản không nghe sai khiến của anh?

Cuối cùng, nhìn người phụ nữ than khóc trên giường, Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Khoảnh khắc tôi nghe thấy bác sĩ nói Đường Gia Hân có thể không tỉnh lại được nữa, tôi lúc đó quả thật rất muốn lập tức giết cô, mà trên thực tế tôi cũng quả thật đã làm như vậy, tôi đưa cô đến bên cạnh Vương tổng và Phùng tổng, để cô và bọn họ quấn lấy nhau, bởi vì tôi biết cô sẽ chịu nhục ở chỗ của bọn họ. Phải, tất cả mọi chuyện đều là tôi có ý.”

Tuy sớm đã đoán được Mạc Tư Quân kêu cô đi quấn lấy hai người đàn ông đó là vì cố tình trừng phạt cô, nhưng giờ phút này nghe thấy anh chính miệng nói ra, tim vẫn đau đến mức nghẹt thở.

“Tại sao? Nhất định phải dùng... cách như này sao?”

Mạc Tư Quân quay lưng với cửa sổ sát sàn cực lớn, đằng sau là cảnh đêm phồn hoa của cả thành phố, mặt của anh có một nửa ẩn trong bóng tối, cả người nhìn trông thần bí mà quỷ dị.

Giọng nói lạnh lùng vang lên ở trong căn phòng lớn, mỗi một từ đều giống như một con dao nhọn đâm mạnh vào tim của Đường Hoài An: “Đường Hoài An, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, cô rốt cuộc là một người phụ nữ cao ngạo cỡ nào cô cho rằng tôi không biết sao? Để cô ở bên cạnh người bẩn thỉu hạ lưu đó, khiến cô trải nghiệm thủ đoạn của bọn họ, mới là sự trừng phạt tốt nhất đối với cô.”

Đường Hoài An cảm thấy cô giống như lập tức mất ngôn ngữ, không sai, đây là chuyện Mạc Tư Quân chính tay làm với cô, anh nắm lấy số phận của cô, trực tiếp bóp chết cô không phải là cách tốt nhất để hủy hoại cô, sỉ nhục cô mới phải, quả nhiên, anh quả nhiên vẫn là thay Đường Gia Hân báo thù.

“Nhưng... tôi là vợ của anh, anh sao lại nhẫn tâm đưa tôi đến bên cạnh người khác ông khác để cùng bọn họ uống rượu chứ?”

Mạc Tư Quân muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn, cho nên lời nói ra càng lúc càng khó nghe: “Cô tưởng rằng có một đám cưới thì coi như là vợ rồi sao? Cô nếu ngay cả nón xanh cũng đã đội cho tôi, tôi hà cớ gì phải để ý suy nghĩ và sự an toàn của cô chứ?”

Trái tim của Đường Hoài An chợt run rẩy, kinh ngạc biến sắc: “Anh đang nói cái gì?”

“Tối hôm đó ở riêng với Triều Thế Minh, tối hôm ở cùng với Phó Tùng Lâm, cô tưởng rằng tôi sẽ tin chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng các người cái gì cũng không làm sao?”

Trong giọng điệu của Mạc Tư Quân tràn ngập sự mỉa mai.

“Tôi lúc đó đã giải thích rõ ràng rồi, hơn nữa anh rõ ràng cũng tin tôi!” Đường Hoài An gần như đứt hơi khản tiếng.

Làn da của cô rất trắng, hơi có một chút ấn kỵ thì sẽ rất rõ ràng, ánh mắt của Mạc Tư Quân lần nữa bị dấu hôn trên cổ cô thu hút, nhìn thế nào cũng cảm thấy gai mắt.

Vai của Đường Hoài An đột nhiên bị giữ chặt, gương mặt của Mạc Tư Quân gần ngây gang tấc, giọng nói lạnh lùng không có chút độ ấm: “Nếu cô thật sự không có phóng túng như vậy, vậy thì có thể nói cho tôi biết dấu hôn trên cổ cô làm sao mà có không? Vì giúp tôi bàn bạc thành công chuyện hợp tác, vậy mà bằng lòng dùng thân đền đáp với Vương tổng và Phùng tổng sao?”

Trong lòng Đường Hoài An kêu lộp bộp, nhưng lập tức thì phản ứng lại, biết dấu hôn anh nói chắc là để lại lúc hai tên đàn ông kinh tởm đó ấn cô lên sô pha, vừa nghĩ đến trên cơ thể của mình lại lưu ấn ký của hai người đó, trong lòng cô bất giác dấy lên một trận ghê tởm.

Nhưng nghĩ tới hành vi muốn bóp chết cô ở trong phòng tắm của Mạc Tư Quân vừa rồi, trái tim của cô giống như rơi vào một hầm băng u tối, xem ra... anh là thật sự muốn khiến cô chết.

Một cỗ lửa giận dâng lên, Đường Hoài An hất chăn ra, cơ thể trần trụi lộ ra trong không khí mát lạnh, cô lập tức đứng ở trước mặt Mạc Tư Quân, gằn lên: “Đúng, không sai! Anh là cấp trên của tôi, anh bằng lòng để tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó! Không phải là muốn đưa tôi đến trước mặt người đàn ông khác để chịu nhục hay sao? Ra khỏi khách sạn này quẹo trái chính là câu lạc bộ giải trí lớn nhất thành phố này, anh đưa tôi đến đó làm gái bồi rượu, đi làm gái... á!”