Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 130: Thậm chí anh còn giải thích



Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam gật đầu nói: “Đúng vậy, em nói đúng!”

“Anh…” Tô Lam ngây người nhìn anh, trong lòng có hơi bực bội, nếu đã nói là đúng thì anh còn dây dưa với cô làm gì? Khoảnh khắc tiếp theo Quan Triều Viễn quay sang nhìn chằm chằm Tô Lam, nghiêm túc nói: “Tôi thừa nhận rằng tôi có yêu Phương Ngọc Hoan, hơn nữa còn muốn kết hôn chung sống cả đời với cô ta, nhưng tất cả đã là chuyện quá khứ, đoạn tình cảm nhiều năm trước đã bị gió cuốn đi, chẳng lẽ người ta chỉ có thể yêu một lần trong đời thôi sao? Chẳng lẽ trước kia em chưa từng yêu ai? Vừa rồi em nói thích tôi, vậy có phải là tình cảm em dành cho người khác đã tan theo mây khói từ lâu rồi không?”

Nghe vậy, Tô Lam không thể nào phản bác được.

Bởi vì Quan Triều Viễn nói đúng, trước đây cô từng yêu Hoắc Lâm Khải, tuy nhiên người này đã rời khỏi cuộc đời cô từ rất lâu rồi, mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh ta, nhưng cô tuyệt đối không còn chút tình cảm nào với anh ta.

Quan Triều Viễn giữ lấy hai bả vai Tô Lam, ánh mắt cố chấp tiếp tục nói: “Ai cũng có quá khứ, đối với một thứ nào đó còn có tình cảm đặc biệt, huống chi là người đã từng yêu. Tôi còn giữ hình của Phương Ngọc Hoan không phải vì tôi vẫn còn thích cô ta, đó chẳng qua chỉ là thói quen, bức hình đó đã được tôi cất giữ lâu rồi, vẫn luôn kẹp trong quyển sách đó, nếu như tôi nói rằng tôi đã không chạm vào nó trong nhiều năm thì em có tin không?”

Tô Lam ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mắt đang cố giải thích với cô, cô biết những lời anh nói đều là từ tận đáy lòng, bởi vì mỗi câu nói đều là hiện tượng chung nhất trong bản chất của con người, hệt như vài thứ lặt vặt ngày cô và Hoắc Lâm Khải còn yêu, cô không vứt bỏ toàn bộ, mặc dù cô đã không còn tình cảm với người đó, song những vật đó có thể xem là minh chứng cho quá khứ và thanh xuân của cô.

Quan Triều Viễn không phải kiểu người sẽ giải thích với người khác, càng không phải là người giỏi giảng giải, tuy nhiên hôm nay anh nói nhiều như vậy, Tô Lam biết rằng đó đã là điều đáng quý đối với người có tính cách như anh.

Nhưng bây giờ đầu óc cô vẫn còn hơi mơ hồ, tại sao anh lại phải giải thích nhiều như vậy? Hôm nay anh mắc chứng rối loạn thú nhận à?

“Anh… Nói với tôi nhiều như vậy để làm gì?” Tô Lam cụp mắt hỏi.

Thấy Tô Lam ngây ngô nhìn mình, Quan Triều Viễn không nhịn được cúi đầu sờ sau gáy, ảo não nói: “Chết tiệt, sao em còn không chịu hiểu chứ? Không phải bình thường khi em làm việc đều rất nhanh nhẹn thông minh sao?”1

“Tôi… Tôi làm sao biết được anh có ý gì?” Tô Lam bĩu môi oán trách.

Thật ra thì cô có thể lờ mờ đoán được ý của anh, nhưng nếu như anh không chịu nói thẳng ra thì cô vẫn sẽ cảm thấy nghi ngờ.

Giây tiếp theo, Quan Triều Viễn đi tới lui trong phòng, như đã quyết tâm lần nữa bước đến vịn vai Tô Lam, trầm giọng nói: “Tôi yêu em!”1

Nghe đến đây, Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng vừa vui sướng vừa bất ngờ.

Chờ đợi hồi lâu Quan Triều Viễn vẫn thấy cô không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú nhìn mình, anh sốt ruột nói: “Tôi nói là tôi yêu em, em có hiểu không?”1

“Khi nào?” Bỗng nhiên Tô Lam đặt câu hỏi.

“Cái gì khi nào?” Quan Triều Viễn bị sự chậm tiêu của Tô Lam chọc tức, sao người phụ nữ này lại không hiểu tình hình như vậy? Cô không thể phản ứng lại một chút à?

“Tôi hỏi anh yêu tôi từ lúc nào?” Tô Lam nhớ lại tất cả những chuyện đã từng có với anh, mặc dù đôi khi cô có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của anh dành cho cô, nhưng cô không xác định được tình yêu này bắt nguồn từ khi nào? Nghe được câu hỏi này, Quan Triều Viễn cúi đầu trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu lên trả lời: “Có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã sa vào, chẳng qua tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó, mãi cho đến khi em hoàn toàn rời xa tôi, tôi mới cảm thấy nội tâm khủng hoảng, sau khi ly hôn tôi vẫn không dám đối diện thẳng thắn với tình cảm của mình dành cho em, nếu như nói đến việc tôi không thể khống chế được cảm xúc thì chắc chắn là chuyện gần đây nhất!”

Tô Lam tán thành với lời của Quan Triều Viễn, anh là một người vô cùng kiêu ngạo và tự phụ, chắc hẳn anh không nghĩ rằng mình sẽ yêu một người phụ nữ bình thường như vậy nhỉ? Trái lại Phương Ngọc Hoan xuất thân từ một gia đình danh giá, vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, còn tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của một cô chủ nhà giàu, còn cô chỉ là một cô gái bình thường như con gián đập mãi không chết, đừng nói là anh, ngay cả cô cũng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vầng trăng được nghìn vạn ngôi sao vây quanh như anh làm sao có thể yêu cô được chứ?

“Vậy anh và Phương Ngọc Hoan thì sao? Tôi không muốn trở thành người thứ ba!” Không phải anh và Phương Ngọc Hoan đã ở bên nhau à? Tô Lam không muốn tranh giành tình yêu với người khác, mặc dù cô cũng không thích loại người kiêu ngạo ngang ngược như Phương Ngọc Hoan.

“Người phụ nữ ngốc này, vừa rồi em có tập trung nghe tôi nói không?” Quan Triều Viễn cau mày, tức giận hỏi.

“Tôi…” Tô Lam mở miệng định hỏi tại sao lại không chuyên chú nghe được chứ? Ba hồn bảy vía của cô đều đang ở đây nghe anh nói có được không?1

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa há miệng anh đã cúi đầu chặn miệng cô lại, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng ngang ngược.

Một lúc sau, Tô Lam bị hôn đến mức mềm nhũn, cả người xụi lơ, hai tay nắm lấy áo khoác của anh, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người anh.

Ngay khi Tô Lam không thở nổi nữa thì rốt cuộc anh cũng rủ lòng từ bi buông tha cho đôi cô, để cho cô hít thở không khí trong lành.

Anh nhìn xuống khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn trong lòng mình, ánh mắt hiện lên vẻ thương tiếc và yêu thương chưa từng thấy.1

Cô tựa vào vai anh, vẫn tiếp tục hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc giữa anh và Phương Ngọc Hoan xảy ra chuyện gì?”

“Cho tới bây giờ tôi và cô ta vẫn không hề giảng hòa, nếu nói giữa tôi và cô ta còn sót lại chút tình cảm thì đó chỉ là tình bạn bình thường thôi!” Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, cau mày nói.

“Thật ư? Vậy… Vậy thì tại sao lần trước tôi bắt gặp anh và cô ta đi mua nhẫn kim cương ở trung tâm thương mại? Chẳng lẽ anh không có ý định kết hôn với cô ta à?” Tô Lam nhìn anh chằm chằm hỏi.

“Hôm đó là sinh nhật của cô ta, tôi muốn tặng một món quà, nhưng cô ta lại hiểu sai ý yêu cầu tôi tặng nhẫn kim cương, tôi không hề tặng!” Quan Triều Viễn kiên nhẫn trả lời.

Hóa ra là như vậy, nhưng mà… Tô Lam vẫn còn hơi nghi ngờ, tiếp tục lục lọi những thứ đáng nghi trong đầu: “Lần trước anh đi Mỹ để làm gì cho cô ta? Cô ta nói hai người hòa thuận lắm, hơn nữa anh sẽ nhanh chóng cưới cô ta, những lời này đều là giả à?” Đột nhiên Tô Lam cảm thấy mình quá ngu ngốc, thế mà lại bị Phương Ngọc Hoan lừa, thật ra những lời đó đều là do Phương Ngọc Hoan cố tình bịa đặt để khiến cô rút lui.

Nghe xong, Quan Triều Viễn hơi nheo mắt lại, nghiêm túc nói: “Đó là vì Phương Ngọc Hoan mắc bệnh hen suyễn nặng, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù sao tôi và cô ta cũng lớn lên cùng nhau, đương nhiên tôi không thể đứng nhìn được, cho nên tôi sang Mỹ để tìm lại bệnh án trước đây của cô ta, sẵn tiện nói chuyện với bác sĩ về tình trạng và cách điều trị trong tương lai. Bởi vì tinh thần cô ta không ổn định và không chịu phối hợp điều trị, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì khi phát bệnh bất ngờ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”