Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 131: Mở rộng cánh cửa trái tim



Nghe vậy, Tô Lam dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn. Cô tuyệt đối không nghĩ tới vậy mà Phương Ngọc Hoan lại có bệnh hiểm nghèo, cô ta xinh đẹp tỏa sáng, mỗi lần nhìn thấy cô ta đều khí thế bức người, không nghĩ tới thế mà lại có bệnh suyễn nghiêm trọng? Xem ra mỗi người đều có phiền não và cực khổ riêng phần mình, có lẽ ông trời vẫn còn tính là ưu ái đối với cô, ít nhất thân thể cô khỏe mạnh, không bệnh không tai họa.

"Cho nên anh vẫn luôn chăm sóc cô ta sao?" Tô Lam hỏi.

Quan Triều Viễn nhẹ gật đầu."Thân thể cô ta không tốt, tình trạng kinh tế cũng không tiện, cho nên anh mướn nhà cho cô ta ở, mẹ Trần vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô ta, anh nghĩ anh chỉ có thể gánh vác như vậy, anh không thể dùng tình cảm tiến hành cứu trợ cô ta."

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tô Lam đầy mùi vị.

Quan Triều Viễn tuyệt đối là một người đàn ông có tình có nghĩa, điều này không thể nghi ngờ, chỉ là có đôi khi quá không rõ ràng, vì sao anh vẫn luôn không giải thích với mình? Hơn nữa còn để mình cứ mãi hiểu lầm? Chẳng lẽ cũng vì anh còn không nhìn thẳng vào tình cảm đối với mình sao? Sau một lúc, Tô Lam vung nắm tay nhỏ đấm lên ngực anh một trận, đồng thời vừa đánh vừa phàn nàn nói: "Làm sao bây giờ anh mới nói những thứ này với em? Anh có biết Phương Ngọc Hoan vẫn luôn diễu võ giương oai ở trước mặt em hay không? Anh có biết khi cô ta nói người anh yêu là cô ta thì trong lòng em khó chịu thế nào hay không? Thậm chí cô ta còn nói em là vật thay thế của cô ta, cũng bởi vì dáng dấp của em và cô ta rất giống nhau?" Quan Triều Viễn mặc cho Tô Lam đánh trên lồng ngực của mình, cho đến khi cô đánh mệt mới ôm cô vào lòng, dùng cằm chống vào cằm cô, xúc động nói: "Anh thừa nhận lần đầu tiên anh nhìn thấy em thật sự khiến anh liên tưởng đến Phương Ngọc Hoan, nhưng sau đó anh không tìm được chút bóng dáng nào của cô ta ở trên người em. Có một câu gọi là túi da đẹp chỉ rập theo khuôn, linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một, chỗ hấp dẫn anh chân chính ở vế sau!"

Tô Lam ngoẹo đầu nhìn anh, khóe miệng ngậm nụ cười.

"Cười gì?" Anh tự tay vuốt cằm của cô hỏi.

"Em biết anh giỏi biện luận, nhưng không nghĩ tới năng lực dỗ dành phụ nữ cũng không nhỏ, những thứ anh nói em chưa từng nghe qua." Tô Lam cười nói tự nhiên, so sánh vừa rồi hai mắt đẫm lệ mịt mờ tưởng như hai người.

"Vậy phải xem anh có bằng lòng dỗ hay không." Quan Triều Viễn đảo mắt, mắt nhìn trần nhà.1

"Ý của anh là nói trước kia không bằng lòng dỗ em đúng không?" Tô Lam thuận thế muốn đẩy Quan Triều Viễn ra.

Quan Triều Viễn lập tức tiến lên một bước dùng hai tay ôm eo cô: "Trước kia anh cũng muốn dỗ, chỉ là em không cho anh cơ hội!"

"Chỉ toàn nói bậy!" Tô Lam đưa tay muốn đánh anh.

Tay của anh bắt được tay Tô Lam trước, sau đó cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này không dữ dội như trước kia, cũng không điên cuồng như trước kia, càng không mang cảm giác trừng phạt như trước kia, mà là nhu hòa, chậm chạp, mang theo tình cảm ngọt ngào dịu dàng...

Tô Lam không nghĩ tới hạnh phúc tới nhanh như vậy, một giây trước còn tôi không muốn yêu, một giây sau hạnh phúc đã từ trên trời giáng xuống.

Đây tính là gì? Cô và Quan Triều Viễn yêu nhau sao? Cảm giác này thật tốt, không còn nghi ngờ vô căn cứ, phàn nàn, không xác định như trước kia.

Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, không nghĩ tới cô có thể thắng được tình yêu của anh, trời cao đối với cô không tệ!

Khi nhiệt độ xung quanh trở nên càng ngày càng cao, anh và cô đều thở hổn hển liên tục, Tô Lam tranh thủ thời gian đẩy anh đang mãnh liệt ra.

"Sao thế?" Quan Triều Viễn khàn giọng hỏi.

"Bà dì của em còn chưa đi." Tô Lam ngượng ngùng trả lời.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn sờ mũi, không khỏi hỏi: "Họ hàng còn muốn ở vài ngày à?"1

Tô Lam hé miệng cười một tiếng."Ba ngày nữa là được."

"Được." Quan Triều Viễn nhíu mày, sau đó khóe miệng cong lên.

Tô Lam tranh thủ thời gian đẩy anh ra nhìn bên ngoài cửa sổ, đèn đã lên rồi, nhân tiện nói: "Anh đói bụng không?"

"Đói." Quan Triều Viễn lại tiến lên ôm lấy cô.

"Em đi nấu cơm, anh đừng quấy." Tô Lam lại giãy dụa đẩy anh ra, tranh thủ thời gian quay người đi vào phòng bếp.

Tìm ra nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, Tô Lam vừa nhặt rau vừa cảm giác mặt mình nóng hổi, cô cảm giác hôm nay hơi giống nằm mơ, thật sự không chân thực, nhưng tâm trạng vô cùng tốt, tốt đến âm u và đau khổ trong lòng đều không còn, bị vui vẻ và sung sướng chiếm lấy.

Lúc thái thịt, đột nhiên có cánh tay từ phía sau lưng vòng qua eo cô, Tô Lam cười nói: "Anh đi xem TV đi, cơm sắp xong rồi."

Thế nhưng người đứng phía sau lại ỷ lại không đi: "Anh vẫn muốn nhìn em."

Tô Lam hé miệng cười, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cầm dao phay quay người huơ huơ về phía anh.

"Em muốn mưu sát chồng sao?" Quan Triều Viễn không tránh né chút nào, trong ánh mắt mang theo vẻ pha trò.

"Em đang cảnh cáo anh, sau này đừng liếc mắt đưa tình với Phương Ngọc Hoan, không đúng! Là không thể liếc mắt đưa tình cùng bất kỳ người phụ nữ nào, có biết không? Nếu như lại bị em phát hiện em sẽ chém anh thành hai nửa! Không đúng, là rất nhiều nửa!" Tô Lam ác độc vung vẫy tay dao phay.

"Chắc chắn anh không dám, sau này anh tuyệt đối không liếc mắt đưa tình với bất kỳ sinh vật giống cái nào, dù là một con mèo cái cũng sẽ không!" Quan Triều Viễn duỗi hai tay ra làm động tác đầu hàng.1

Xem như anh nghe lời, khóe miệng Tô Lam bĩu ra, xem như hài lòng cam đoan của anh, nhưng lại thêm một câu: "Còn có sau này không cho phép tự mình gặp mặt với Phương Ngọc Hoan!"

"Được! Tất cả nghe theo em, nếu như sau này anh có chuyện quan trọng gặp cô ta thì anh sẽ dẫn em theo, được chưa?" Quan Triều Viễn đảo mắt nói.

"Còn tạm được!" Tô Lam hất cằm nói một câu, mới quay người tiếp tục nấu cơm.

Mà người đứng phía sau tựa ở cửa phòng bếp, nhìn bóng người bận rộn qua lại trong phòng bếp.

Đèn đuốc trong phòng bếp nhỏ hẹp mờ nhạt, lại đầy ấm áp và hạnh phúc...

Sau khi ăn xong, hai người bọn họ rúc vào ghế sô pha nhỏ hẹp xem tivi, thỉnh thoảng cô cầm một trái nho bỏ vào trong miệng anh.

"Sau này em có tính toán gì?" Cặp mắt Quan Triều Viễn nhìn qua TV đột nhiên hỏi.

Tô Lam vừa ăn nho vừa trả lời: "Còn hơn một tháng nữa là đến cuộc thi CPA, em định không tìm việc làm trước, dốc hết sức đối phó tham gia cuộc thi CPA, hi vọng lần này có thể thi đậu."

"Đủ vươn lên!" Quan Triều Viễn nhẹ gật đầu.

Tô Lam cầm tấm séc trên bàn trà, cười nói: "Dù sao có tiền bồi thường rồi em có thể sống một thời gian không buồn không lo. Chờ em lấy được giấy chứng nhận CPA thì em có thể tìm được việc làm tốt, vả lại lương bổng cũng sẽ cao hơn."

"Anh ủng hộ em hết mình." Quan Triều Viễn nịnh nọt.

"Ủng hộ ra sao?" Ánh mắt Tô Lam mang theo mong chờ nhìn anh.

"Em muốn anh ủng hộ thế nào? Dù là về tinh thần hay vật chất, hoặc là muốn anh hiến thân đều có thể." Quan Triều Viễn lấn người tiến lên, giam cô trên ghế sô pha. Đối với hành động của anh, Tô Lam ngược lại không sợ hãi, bởi vì hiện tại cô đang đến kỳ, anh cũng không dám làm chuyện không bằng cầm thú, cho nên cô rất hào phóng ôm cổ của anh, chủ động hôn lên trước.