Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 166: Đại chiến



Nghe được lời này, Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc sửng sốt!

Lúc bọn họ còn đang sửng sốt, Tô Lam vẫn nở nụ cười nhẹ nói: "Vậy cứ thế đi, mời hai người thu dọn hành lý, sau đó tôi sẽ mang hành lý tới đây."

Sau đó Tô Lam quay đầu lại nói với một số du khách đang tụ tập trên hành lang: "Mọi người, nếu cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức để khiến mọi người hài lòng!"

Trong tích tắc, hướng gió đã thay đổi.

Các du khách đều mỉm cười với Tô Lam bày tỏ đồng ý, bắt đầu bàn tán với nhau: "Hướng dẫn viên du lịch này tốt thật!"

"Đúng vậy, lần sau về quê, chúng ta sẽ đặt công ty du lịch này tiếp, không phải hướng dẫn viên chính thức mà đã tốt như vậy, nếu là hướng dẫn viên chính thức không phải sẽ còn tốt hơn nữa sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Phản ứng của các du khách và hành động của Tô Lam khiến hai mẹ con Hồ Tinh không biết nên nói gì cho phải, nếu còn tiếp tục gây phiền phức thì sẽ chỉ khiến các du khách cho rằng bọn họ đang kiếm chuyện vô cớ, vì vậy hai mẹ con Hồ Tinh đành ngoan ngoãn quay về thu dọn hành lý, sau đó đổi phòng với Tô Lam.

Đóng cửa lại, Tô Lam phẫn nộ nhìn hai cái giường ướt nhẹp!

Hai mẹ con nhà này đúng là khó đối phó, cách làm thiển cận như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Không còn cách nào khác, Tô Lam chỉ có thể trải chăn lên thảm, xem ra đêm nay chỉ có thể nằm dưới sàn rồi.

Khoảng mười giờ, đột nhiên điện thoại di động của cô đổ chuông.

Tô Lam thấy là số lạ, còn tưởng là khách du lịch nên nhanh chóng trả lời điện thoại.

"Xin chào!"

“Tô Lam, bụng mẹ tôi không thoải mái, phiền cô đi mua thuốc đau bụng cho bà ấy!” Giọng của Hồ Mỹ Ngọc truyền đến từ đầu dây bên kia.

Nghe ra người ở đầu dây bên kia là Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam nhíu mày.

Vừa rồi Hồ Tinh còn đang vui vẻ khỏe mạnh mắng mỏ cô, sao nhanh như vậy mà đã đau bụng rồi? Có vẻ bọn họ lại đang cố tìm cách làm khó cô. . truyện tiên hiệp hay

“Đã muộn như vậy rồi, hiệu thuốc đã đóng cửa, hay để tôi đưa hai người đi bệnh viện cấp cứu?” Tô Lam suy nghĩ một chút rồi trả lời. Đi bệnh viện cấp cứu, nếu Hồ Tinh giả vờ thì chắc chắn sẽ bị lộ, không bị lộ thì bác sĩ cũng sẽ cho bà ta uống thuốc, chắc hẳn bà ta sẽ không đồng ý, hơn nữa gọi cấp cứu vào giờ này cũng rất đắt, ít nhất cũng tốn mấy trăm tệ của bà ta, Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc là người hám tiền, chắc chắn không nỡ tiêu bằng đấy tiền.

Quả nhiên, bên kia không đồng ý: "Mẹ tôi có tật đau dạ dày, không cần đi bệnh viện, nhờ cô đến bệnh viện hoặc hiệu thuốc mua một ít thuốc, chúng tôi sẽ trả đủ số tiền mua thuốc cho cô!"

Nói xong, bên kia dập điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại di động nhấp nháy, Tô Lam biết nếu cô không đi mua thuốc, bọn họ chắc chắn sẽ lại nghĩ ra chuyện để nói, không biết chừng ngày mai còn làm nảy sinh mâu thuẫn giữa khách du lịch và cô.

Vì vậy, tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là đi mua thuốc về để bịt miệng họ, khiến bọn họ không thể nói được gì.

Cũng may nhóm khách này còn ngày mai nữa là sẽ kết thúc hành trình, ít nhất cô cũng phải cố đến chiều mai, không thể vì lý do của bản thân mà làm ảnh hưởng đến nhóm và công ty du lịch được.

Vì vậy, ngay sau đó, Tô Lam mặc áo khoác đi ra ngoài.

Lúc này đã gần mười một giờ, khách sạn rất yên tĩnh, vì ở tầng hai nên Tô Lam không đi thang máy, trực tiếp đi xuống tầng bằng cầu thang bộ.

Vừa đi đến góc đường, đột nhiên trong ánh đèn mờ mịt xuất hiện hai người, đánh mạnh vào đầu Tô Lam.

Tô Lam dùng hai tay ôm đầu theo bản năng, hoàn toàn không nhìn rõ được người kia là ai, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ!

Cô không quen người ở đây, ai lại muốn hại cô chứ?

Ngay sau đó, một tiếng chửi rủa truyền đến.

“Đánh chết con điếm nhà cô, lần nào cũng chống lại tôi, để xem tôi trừng trị con hồ ly tinh như cô thế nào!” Đây là giọng của Hồ Tinh.

Lúc này, Tô Lam biết ngay người đánh mình là mẹ con Hồ Tinh.

Nhưng cô không còn sức để chống trả, bởi vì tóc của cô đang bị Hồ Mỹ Ngọc túm lấy, Hồ Tinh bước tới, tát Tô Lam mấy cái, đến đến nỗi mắt cô như nổ đom đóm.

"Cứu! Có kẻ đánh người rồi, cứu..." Tô Lam chỉ có thể tuyệt vọng kêu cứu.

“Tôi cho cô kêu, tôi cho cô kêu đấy!” Hồ Tinh cởi giày, tát vào miệng Tô Lam, Tô Lam cảm giác môi mình bị tát đến nỗi sắp nứt ra đến nơi.

Tô Lam biết muộn thế này rồi, góc hành lang lại là nơi hẻo lánh, sẽ không có người nào có thể nghe thấy tiếng kêu của cô, lúc này cô chỉ có thể dựa vào chính mình, tuy một mình cô phải đấu lại hai người, nhưng cô cũng không thể để bọn họ bắt nạt như thế được.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Lam bị giật tóc, bắt buộc phải cúi người xuống, thấy Hồ Mỹ Ngọc đang mặc chân váy, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, xông lên trước, túm váy Hồ Mỹ Ngọc.

“Á!” Hồ Mỹ Ngọc thấp giọng hô lên một tiếng, thả tóc Tô Lam ra theo bản năng.

Hồ Mỹ Ngọc cúi đầu nhìn xuống, thấy váy của mình đã tuột xuống đất, vội vàng cúi xuống nhặt váy.

Thấy vậy, Tô Lam lập tức tiến lên dùng cách ban nãy của Hồ Mỹ Ngọc để đáp trả lại cô ta, cô vươn tay túm lấy mái tóc xoăn của Hồ Mỹ Ngọc, giật mạnh!

Hồ Mỹ Ngọc lập tức rống lên vì đau, ngồi bệt xuống đất.

Nhất thời, Hồ Mỹ Ngọc cảm thấy vô cùng xấu hổ, váy rơi xuống đất, tóc tai bị túm, chân tay dạng ra, ngồi bệt dưới đất.

Thấy con gái chịu thiệt, Hồ Tinh lập tức lấy dép tát vào miệng Tô Lam, quát lớn: "Con điếm, cô còn dám đánh lại, tôi đánh chết cô!"

Tô Lam dùng một tay nắm lấy mái tóc xoăn của Hồ Mỹ Ngọc, tay kia chặn chiếc dép trong tay Hồ Tinh lại.

Nhưng dù sao Hồ Tinh cũng có hai tay, Tô Lam vốn không phải là đối thủ của bà ta, rất nhanh, tay cô bị đánh sưng vù!

Nhưng Tô Lam vẫn không buông tóc của Hồ Mỹ Ngọc ra, bởi vì nếu cô buông ra, hai người họ sẽ xông vào đánh cô, như vậy chắc chắn cô sẽ bị đánh nhiều hơn nữa.

Tô Lam quyết tâm, thầm nghĩ: Xem ra, hôm nay hoặc là mình chết, hoặc là bọn họ chết.

Vì vậy, ngay sau đó, cô duỗi thẳng chân, đá mạnh vào bụng Hồ Tinh!

"Á..." Hồ Tinh đang suy nghĩ làm thế nào để lấy dép đánh vào mặt Tô Lam, không hề đề phòng phía dưới. Vì vậy, cú đá này mạnh đến mức khiến bà ta ngã xuống hành lang, ôm bụng rên rỉ.

Hồ Mỹ Ngọc thấy Hồ Tinh bị đánh thì cũng lo lắng, không quan tâm đến việc tóc mình đang bị giật, đứng dậy đánh nhau với Tô Lam.

Tô Lam dùng cả tay cả chân đánh qua lại với Hồ Tinh, hồi lâu sau, hai người đánh ngang sức, không ai hơn ai.

Một phút sau, có vẻ Hồ Tinh đã đỡ đau, bà ta đi tới, nhặt đôi dép rơi dưới đất lên, xông vào định giúp Hồ Mỹ Ngọc.

Không ngờ, lúc này có người rọi đèn pin vào hành lang, chửi bới ầm ĩ: "Nửa đêm không ngủ, đánh nhau cái gì?"

Người đến là một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, có lẽ là nhân viên bảo vệ của khách sạn. Tô Lam đang định lên tiếng, không ngờ Hồ Tinh đã nói trước một câu: "Người phụ nữ này cướp mất người đàn ông của tôi, là vợ bé, tôi đang dạy dỗ cô ta!"