Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 167: Tuyệt vọng



Nghe vậy, Tô Lam sửng sốt mất nửa giây, sau đó lập tức phủ nhận: "Bà ta nói bậy, bà ta mới là vợ bé, là vợ bé phá hoại gia đình người khác!"

Tô Lam biết nếu nhân viên bảo vệ tin lời của Hồ Tinh, anh ta có thể sẽ bỏ qua chuyện này, bởi vì ở trong xã hội này, vợ bé thực sự giống như một con chuột hôi hám, bị người người mắng chửi, vây đánh. Nếu đánh tiếp, cô chắc chắn sẽ bị thiệt.

Hồ Tinh định phản bác, nhưng nhân viên bảo vệ đã nghiêm giọng nói: "Tôi không quan tâm mấy người ai là vợ bé, đây là khách sạn, là chỗ làm ăn, không phải nơi để anh đánh nhau, nếu mấy người muốn đánh nhau, xin lỗi, chỗ này không chào đón mấy người, ra ngoài mà đánh, có đánh chết người cũng không ai quan tâm!"

“Hừ!” Hai mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc không dây dưa nữa, trợn trắng mắt nhìn Tô Lam một cái, sau đó hai người đỡ lấy nhau, khập khiễng rời đi.

Tô Lam lạnh lùng nhìn bóng lưng của bọn họ, hất cằm nghĩ: Tuy rằng cô lấy một chọi hai, nhưng cũng không chịu thiệt lắm.

Nhân viên bảo vệ thấy bọn họ giải tán, chửi thêm một câu rồi quay lưng bỏ đi.

Lúc này Tô Lam mới cảm thấy mặt và miệng đau kinh khủng, tóc cũng đau, nghĩ lại vừa nãy Hồ Tinh dùng dép đánh vào mặt mình, cô cảm thấy vô cùng bực mình, đáng lẽ ban nãy phải đá vào bụng bà ta thêm một cái mới tính là không chịu thiệt.

Đột nhiên, Tô Thanh nhìn xuống tay, trong tay cô còn cầm một nhúm tóc xoăn lớn màu nâu đỏ, màu giống với màu lông chó.

Nhìn thấy nhúm lông chó trong tay, Tô Lam bật cười.

Ha ha…

Thật sự không ngờ sức chiến đấu của cô lại mạnh như vậy, thật sự giật đứt được một nhúm tóc của Hồ Mỹ Ngọc, nhìn nhúm tóc to trên tay, Hồ Mỹ Ngọc hẳn là rất đau nhỉ?

Lúc này, đột nhiên Tô Lam nhớ lại tiếng kêu khóc của Hồ Mỹ Ngọc khi bị cô giật tốc, trong lòng đúng là sáng khoái!

Tiếp đó, Tô Lam chán ghét ném mớ lông chó trên tay kia đi, sau đó phủi phủi tay, khập khiễng đi xuống cầu thang.

Không cần nói cũng biết, cả người cô đều đau nhức, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cánh tay đã bầm tím hết cả, giờ đang mùa đông, cô mặc đồ kín mít nên không thể nhìn xem chân có sao không, chắc chân cũng bị bầm tím.

Cô sờ khóe miệng, phát hiện có vết máu, chẳng trách Tô Lam cảm thấy như miệng mình sắp nứt ra.

Khó khăn bước đến quầy lễ tân của khách sạn, Tô Lam dùng mái tóc dài che đi khuôn mặt sưng phồng của mình, tuy cô không cảm thấy xấu hổ vì bị đánh, nhưng cũng hơi ngại.

“Thưa cô, xin hỏi gần đây có tiệm thuốc nào còn mở không?” Cô phải mua ít thuốc diệt khuẩn, hoặc mua thứ gì đó như túi đá để chườm mặt, nếu không chắc chắn ngày mai mặt sẽ sưng hơn.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy Tô Lam thì sững sờ hai giây, nhìn là biết cô vừa đánh nhau với người ta xong, mặt Tô Lam thoáng chốc đỏ lên, bởi vì nhân viên lễ tân biết cô là hướng dẫn viên du lịch.

Sau đó, nhân viên lễ tân thu lại vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng chỉ đường cho cô: "Đi thẳng khoảng 100m rồi rẽ trái, có một hiệu thuốc mở 24/24."

“Cảm ơn.” Tô Lam nói cảm ơn, sau đó trực tiếp đi ra khỏi khách sạn.

Gần nửa đêm, trên đường vô cùng lạnh, ngay cả đèn đường cũng chỉ ở một bên, vốn dĩ đây là một thị trấn nhỏ, bởi vì nơi đây rất gần với các địa điểm du lịch nên mới có nhiều người đi lại, bình thường có rất ít người đi đường.

Tô Lam quấn áo khoác trên người chặt hơn, dù sao thì gió đêm tháng một vẫn rất lạnh, cô cúi đầu, bước nhanh về phía trước.

Đi về phía trước được khoảng 100m, quả nhiên có một ngã ba, Tô Lam rẽ trái theo lời nhân viên lễ tân.

Đột nhiên, có hai bóng đen xuất hiện từ trong góc tối!

Tô Lam sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đợi đến khi thấy rõ là hai người say rượu, cô xoay người bỏ chạy.

Nhưng Tô Lam vừa chạy được một bước, hai người đàn ông kia đã đứng một trước một sau, chặn đường của cô.

“Em gái, đi vội như vậy làm gì?” Một tên mập mạp nhìn không có ý tốt đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới.

Lúc này Tô Lam vô cùng hoảng sợ, cô rất ít khi ra ngoài vào lúc muộn như vậy, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải tình huống này, trong lòng hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào?

Người đàn ông còn lại gầy như khỉ sờ sờ môi, cười dâm đãng: "Muộn như vậy mà còn ra ngoài, chắc ở nhà cô đơn lắm nhỉ? Có phải người đàn ông của em không thỏa mãn được em đúng không? Không sao, hai anh em bọn anh có thể giúp đỡ người đàn ông của em!"

Nghe được lời nói đáng sợ như vậy, Tô Lam lùi lại một bước, lớn tiếng quát: "Các anh muốn làm gì?"

Nhưng mà cô trực tiếp đụng phải người đàn ông mập mạp phía sau, tay của người đàn ông chạm vào áo khoác của Tô Lam, giọng nói của Tô Lam cũng bắt đầu run lên: "Mấy người đừng có lộn xộn, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Tên mập và tên gầy nhìn nhau, cười khà khà nói: "Em gái, giờ này đến cảnh sát cũng đi ngủ, đến đây, chơi với hai anh em bọn anh đi. Chỉ cần em ngoan ngoãn, bọn anh nhất định sẽ không nỡ làm tổn thương em!"

Sau đó, tên gầy cùng tên béo tiến lên, một người ôm eo, một người ôm chân, bế Tô Lam đi vào một con hẻm tối bên cạnh.

"Cứu..." Tất nhiên, Tô Lam dùng lực phản kháng, hô lên.

Không biết là tên gầy hay tên béo lấy một miếng giẻ chặn miệng Tô Lam lại, nhất thời cô không thể kêu ra tiếng được, hơn nữa, dù cố hết sức cũng không thể lay chuyển được cánh tay cường tráng của hai người đàn ông.

Lúc này, mặc dù Tô Lam đang vô cùng sợ hãi, nhưng trong đầu vẫn rất bình tĩnh, cô nhất định phải tìm cách thoát thân, không thể chịu sự sỉ nhục này được, cô biết nếu bị xúc phạm như vậy, cô chắc chắn sẽ không thể sống tiếp nữa!

Tô Lam cố gắng dùng lực từ cả tay và chân để phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô không hề có tác dụng, tên gầy còm xé áo khoác của cô, sau đó kéo áo len và quần của cô.

Tô Lam nâng mắt, nhìn thấy tên mập kia thật đang cởi quần mình, miệng không ngừng dùng những từ ngữ bẩn thỉu chửi bới.

Lúc này, da đầu Tô Lam tê dại, cô nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?

Quần áo trên người Tô Lam đã bị kéo ra, rách rưới không chịu nổi, nhưng cô vẫn chống cự, chỉ có điều lực chống cự càng ngày càng nhỏ, gần như cô đã kiệt sức.

Cuối cùng, tên mập bổ nhào lên người cô, gặm nhấm cổ và mặt cô, Tô Lam cảm ghê tởm đến buồn nôn, hai tay của tên kia sờ soạng loạn xạ trên người cô.

Tên gầy ở một bên giúp đỡ, nắm lấy cánh tay Tô Lam, kéo xé chiếc quần sắp rơi khỏi chân cô, tất nhiên, tên gầy kia vẫn không quên lau một chút dầu, xoa loạn lên người cô một cái.

Tô Lam gấp đến độ rơi nước mắt, cô biết hôm nay mình không chạy thoát được, chắc chắn sẽ bị hai tên đàn ông kinh tởm này chà đạp.

Nghĩ đến đây, nước mắt Tô Lam không tự chủ được chảy ra, sao cô lại xui xẻo như vậy? Những năm này cô đã đắc tội ai chứ? Tại sao số phận lại luôn trêu đùa cô như thế này? Cô mất việc, mất con, mất tình yêu, khó khăn lắm mới bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố núi này, nhưng cô lại sắp bị hủy hoại hơn nữa, tại sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như vậy?