Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 174: Điều này không công bằng với tôi



“Vì sao? Là vì tôi là em họ của Quan Triều Viễn à? Điều này không công bằng với tôi.” Quan Khởi Kỳ cau mày nói.

Tô Lam cảm thấy hơi đau đầu, cuối cùng mấy năm nay cô sao vậy? Luôn có số đào hoa, vả lại còn là đào hoa nát: “Sao anh không hiểu nhỉ? Bây giờ tôi không muốn yêu đương, với lại tôi cũng không có tình cảm gì với anh. Luật sư Quan, nếu không có chuyện gì nữa, tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi, xin anh cứ tự nhiên!” Đột nhiên Tô Lam hối hận vì để Quan Khởi Kỳ lên đây, có điều vậy cũng được, nói rõ với anh ấy một lần để anh ấy bỏ cuộc.

Nghe Tô Lam có ý đuổi khách, chân Quan Khởi Kỳ như đeo chì, khó nhọc bước đi, nhưng anh ấy là một người đàn ông lịch sự, nên vẫn cất bước đi về phía cửa.

Tô Lam khoanh hai tay trước ngực, không nhìn anh ấy, chỉ hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng rời khỏi đây, cô không muốn dây dưa không rõ với bất cứ người đàn ông nào nữa.

Lúc Quan Khởi Kỳ đi đến cửa lớn, đột nhiên quay đầu nhìn Tô Lam sau lưng anh ấy hỏi: “Chúng ta có thể làm bạn bình thường được không?”

Nghe lời này, Tô Lam ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Đương nhiên cô biết đây là mánh khóe của đàn ông, làm bạn bình thường chính là cơ hội đến gần mình, cô đã chẳng còn là cô gái mười tám tuổi nữa rồi, trải qua hai lần yêu, thật sự người mang đầy vết thương như cô đã có rất nhiều kinh nghiệm rồi.

Tô Lam quay lưng về phía anh ấy, hỏi: “Có phải anh và Tưởng Vân là vì tôi không?”

Quan Khởi Kỳ bị hỏi như vậy chợt không nói nên lời, phỏng chừng không ngờ Tô Lam đột ngột hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vậy. Anh dừng một chút mới đáp: “Thật sự vốn dĩ giữa tôi và Tưởng Vân cũng có rất nhiều vấn đề, nhiều năm nay tình cảm vẫn luôn ngắt quãng rồi tiếp tục, nói thật tôi rất mệt mỏi, tôi vẫn luôn đắn đo, nhưng cứ mãi không tình nguyện buông tay. Đương nhiên, nếu không có sự xuất hiện của em, tôi sẽ không hạ quyết tâm thế này, rời xa Tưởng Vân, cắt một dao đứt đôi cuộc tình với cô ta!”

Nghe vậy, Tô Lam hơi cau mày.

Thì ra Tưởng Vân nói đúng, tuy mình vô tâm, cũng không có mờ ám gì với Quan Khởi Kỳ, nhưng cuối cùng mình vẫn là nguyên nhân bọn họ chia tay.

Thứ Tô Lam hận nhất chính là kẻ thứ ba, hôn nhân của mẹ và mối tình đầu của mình đều đổ vỡ vì người thứ ba chen vào, nên cô khinh thường người thứ ba nhất, huống chi đến việc mình là kẻ thứ ba.

Vậy nên sau đó Tô Lam quay lại nhìn Quan Khởi Kỳ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi và anh không thể làm bạn, bạn bình thường cũng không được!”

Nghe câu trả lời này xong, Quan Khởi Kỳ hơi giật mình, quay người lại bước tới hai bước.

Tô Lam ngăn anh ấy lại ngay: “Anh đừng qua đây.”

Quan Khởi Kỳ chợt dừng lại, chỉ có thể gật đầu nói: “Được, tôi không qua, nhưng em đừng quy tội cho mình việc tôi và Tưởng Vân chia tay được không? Thật sự chẳng liên quan gì đến em cả!”

Thấy dáng vẻ Quan Khởi Kỷ giải thích mới mình, lại nhẫn nhịn không thể tiến về trước, Tô Lam biết chí ít Quan Khởi Kỳ tôn trọng mình, cô cũng không tổn thương anh ấy, huống chi anh ấy còn là người có ơn cứu mạng với mình.

Nên cô muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng hơn: “Tôi không làm gì sao, nên cũng không có trách nhiệm gì với việc anh và Tưởng Vân chia tay, nhưng tôi không muốn làm bạn với anh vì tôi không muốn bị Tưởng Vân hiểu lầm nữa, dù tôi không có hảo cảm gì với Tưởng Vân!”

“Tôi đã chia tay với Tưởng Vân rồi…” Quan Khởi Kỳ mở hai tay ra muốn tiếp tục thuyết phúc Tô Lam.

Tô Lam lại không muốn dây dưa thêm với anh, vẫn quay người đi, nói: “Xin lỗi, tôi không muốn nói vấn đề này với anh nữa, tôi đã quyết định rồi!”

Nghe vậy, tuy Quan Khởi Kỳ thất vọng nhưng vẫn duy trì phong thái quý ông, nhìn Tô Lam thật sâu sắc, mới nói: “Người xin lỗi phải là tôi, phiền em rồi, tôi đi đây!”

Nói xong anh ấy quay lại, mở cửa phòng, sau đó rời đi.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Tô Lam mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa lớn đã được đóng lại rồi.

Tô Lam cảm thấy mệt mỏi rã rời, quay lại tựa vào sofa.

Quả thật Quan Khởi Kỳ này chuộng chính nghĩa, tốt bụng, cứng rắn, tuy có lúc hơi đào hoa, nhưng cũng xem như là một người đàn ông tốt, nhưng mình và anh ấy không có duyên.

Một tuần sau, Tô Lam về công ty du lịch làm việc.

Chủ vừa nhìn thấy cô đã híp mắt cười kéo cô vào văn phòng.

“Tô Lam à, ngồi đi.” Ông chủ ngồi trước bàn, bảo Tô Lam ngồi xuống.

Tô Lam nhìn nụ cười trên mặt ông chủ có thể kẹp chết muỗi hơi kỳ lạ, nhưng vẫn ngồi xuống.

Tuy trước đó ông chủ đối xử với cô rất tốt, nhưng tóm lại trước giờ chưa từng trưng ra nụ cười nịnh nọt trên mặt, điều này khiến lòng cô vô cùng bất an.

Sau đó, ông chủ bèn cười nói: “Tô Lam à, lần này quả thật nhờ cô tìm bạn bè giúp công ty du lịch của chúng ta, nếu không có thể chúng ta sẽ ngừng kinh doanh chỉnh đốn, đến lúc đó tổn thất rất lớn!”

Tô Lam nghe vậy bèn nói: “Vốn dĩ chuyện lần này cũng vì tôi mà ra, là do tôi liên lụy đến công ty du lịch, nên tôi lấy công chuộc tội cũng là chuyện đương nhiên.”

Sau đó ông chủ gật đầu, nói: “Tô Lam à, tôi thích điểm này ở cô, xử sự khiêm nhường, trước giờ không làm ra vả. À, đúng rồi, có thể tiết lộ lần này cô tìm người bạn thần thông quảng đại nào giúp chúng ta qua ải không?”

Nói đến đây Tô Lam mới biết, thì ra ông chủ muốn hỏi cô có chỗ dựa ở cục du lịch không.

“Chỉ là một người bạn không thân lắm, hôm ấy tình cờ tôi và anh ấy gặp mặt nên nhờ anh ấy giúp đỡ.” Tô Lam chỉ có thể giả bộ lơ ngơ nói sơ qua, cô không muốn mang đến phiền phức cho Quan Khởi Kỳ. Nhưng ông chủ không tin: “Tô Lam à, chúng ta là người nhà, không cần che giấu, nhưng tôi nghe nói người bạn cô tìm được kia là nhân vật rất có sức nặng ở Giang Châu, người của các người thần thông quảng đại, sau này công ty du lịch của chúng ta vẫn phải dựa vào cô nhiều rồi. Như vậy đi, từ tháng sau, không, bắt đầu từ tháng này, lương của cô tăng thêm hai mươi phần trăm!”

“Ông chủ, tôi…” Tô Lam hơi sững sờ, nhưng cô cũng biết tiền của ông chủ nào dễ lấy như thế, người làm ăn đều có tính toán của bản thân.

“Được rồi, đừng nói nữa, quyết định vậy đi, cô quay về làm việc đi.” Ông chủ phất tay tỏ ý Tô Lam đừng nói nữa.

“Vậy tôi về trước.” Sau đó Tô Lam chỉ có thể chầm chậm đứng lên rời khỏi văn phòng ông chủ.

Sau khi về đến phòng tài chính, Tô Lam cảm thấy từ bây giờ, ngày tháng ở công ty du lịch của cô hoàn toàn khác.

Ông chủ và bà chủ sẽ thường mời cô đi ăn, không đi không được, gần như mỗi ngày đều gửi nước ép, đặc sản địa phương và các loại quà cho cô, không nhận không được.

Vả lại cũng không cần cô làm nhưng việc vất vả ở công ty du lịch, hàng ngày cô chỉ cần tính toán tốt là được, hoàn toàn khác hoàn cảnh cái gì cô cũng giúp làm như trước đây. Ngoài ra, mỗi ngày ông chủ bà chủ còn cười hi hi với cô, không dám trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, Tô Lam làm việc ở đây, càng làm càng sầu não, đã không còn cảm giác tốt đẹp như trước đây.