Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 175: Công việc mới



Cuối cùng, thậm chí những đồng nghiệp vô cùng tốt với cô trước đây cũng bắt đầu cô lập cô, vì họ đều nói cô có ô dù, nên mọi người lạnh nhạt với cô, tránh cô, khiến Tô Lam vô cùng khó chịu.

Sau khi vài ngày đắn đo, Tô Lam quyết định làm đơn từ chức.

Lúc Tô Lam đặt từ chức việc lên bàn làm việc của ông chủ, ông chủ hết sức lo sợ, vội đứng dậy hỏi: “Tô Lam, có phải cô chê đãi ngộ chỗ chúng tôi không tốt không? Lương của cô thật sự không thấp, cô xem mỗi ngày Tiểu Trương đều vất vả dẫn đoàn cũng không kiếm nhiều tiền như cô.”

Tô Lam vội ngẩng đầu giải thích: “Ông chủ, không phải đãi ngộ của công ty du lịch không tốt, là nguyên nhân cá nhân của tôi.”

“Cô có nguyên nhân gì? Công ty du lịch chúng tôi thật sự không thể không có cô biết không? Sau khi lần trước người bạn kia của cô ra mặt, người của cục du lịch đã nhìn chúng ta với ánh mắt khác, cô biết bây giờ công ty du lịch khác ghen tị với chúng ta thế nào không? Nếu cô đi rồi, công ty du lịch của chúng ta phải làm sao đây?” Ông chủ mặt ủ mày ê gần như quỳ xuống xin Tô Lam đừng đi.

Tô Lam hơi thấy phiền, nhưng tốt xấu gì thì ông chủ thật sự đối xử với cô rất tốt, nên chỉ có thể kiên nhẫn nói: “Ông chủ, tôi thật sự không thể làm ở đây, xin lỗi! Mong ông nhanh chóng tìm người, tuần sau tôi phải đi rồi.”

Thấy Tô Lam không đi không được, ông chủ chỉ có thể cắn răng nói: “Nếu cô quyết muốn đi tôi cũng không thể ngăn cô, cô có thể liên hệ với người bạn kia của cô, để cậu ấy ra mặt giúp sắp xếp một chút, nói chúng tôi là bà con xa của cậu ấy không?”

Nghe yêu cầu của ông chủ như vậy, Tô Lam cau chặt mày.

Bảo cô nói chuyện này với Quan Khởi Kỳ thế nào đây? Với lại lần trước lúc Quan Khởi Kỳ đi, cố đã nói dứt khoát, đến cả làm bạn cũng không được, sao bây giờ mặt dày đến xin người ta?

“Tô Lam, hai tháng nay chúng ta hợp tác rất vui vẻ, cô xem, tôi và bà chủ cô đối xử với cô đâu tệ, cô giúp chúng tôi đi!” Hình như ông chủ dùng giọng điệu cầu xin.

Cuối cùng Tô Lam không còn cách nào, cũng muốn nhanh chóng thoát thân, chỉ có thể dối lòng gật đầu: “Tôi gọi điện cho anh ấy thử.”

“Được, được.” Nghe Tô Lam đồng ý, ông chủ vô cùng phấn khởi.

Ra khỏi phòng làm việc của ông chủ, mặt mày Tô Lam ủ ê, cúi đầu nhìn điện thoại mới toanh trong tay, không biết phải làm sao?

Mấy ngày trước, đột nhiên cô nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, vừa mở hộp ra xem, bên trong lại có một chiếc đồng hồ và một điện thoại kiểu mới rất thời trang.

Bên trên bưu kiện chuyển phát nhanh không ghi địa chỉ gửi, Tô Lam không biết ai gửi đến, muốn bảo nhân viên chuyển phát nhanh trả thứ này lại, nhưng nhân viên chuyển phát nhanh không nhận, nói là không có biên bản nên không thể trả lại.

Tô Lam phiền não về bưu kiện chuyển phát nhanh này mất hai ngày, cuối cùng cũng không nghĩ ra là ai gửi đến, đương nhiên trong lòng cô có nghi ngờ, là Quan Khởi Kỳ? Hay là Quan Triều Viễn?

Quan Triều Viễn là không có khả năng rồi, bây giờ người ta với Phương Ngọc Hoan như keo sơn, nào nghĩ đến mình?

Vậy Quan Khởi Kỳ là có khả năng nhất, chỉ có anh ấy biết điện thoại và đồng hồ mình bị hư trong lúc đánh nhau.

Cô muốn gọi điện hỏi thử, nhưng số điện thoại của Quan Khởi Kỳ trong điện thoại cô bị xóa lâu rồi, vốn không thể liên lạc được.

Đương nhiên cô có thể Tiểu Ninh xin số điện thoại của Quan Khởi Kỳ, nhưng cô không làm vậy, nhưng vậy không phải trá hình cố có liên hệ Quan Triều Viễn sao?

Tới tới lui lui không chừng sẽ xảy ra chuyện. Với lại sẽ khiến Tiểu Ninh hiểu lầm quan hệ mình và Quan Khởi Kỳ.

Vậy nên, chi bằng mặc kệ tất cả, như vậy không ai ảnh hưởng đến cô được.

Đồng hồ trong bưu kiện chuyển phát nhanh là của của thương hiệu Longines, kiểu gì cũng đến mấy nghìn, không phải Quan Khởi Kỳ không mua được chiếc tốt hơn, phỏng chừng sợ mình từ chối nhận nên mới mua một chiếc đồng hồ giá không cao không thấp.

Cuối cùng Tô Lam cất đồng hồ và túi vào, còn về điện thoại, lâu không dùng cũng cũng phải đổi cái mới, vừa hay điện thoại mình không dùng được nữa, bèn dùng điện thoại này.

Nhìn điện thoại mới toanh trong tay, Tô Lam chợt khó xử, suy xét một chút vẫn cất điện thoại vào túi, chuyện ông chủ giao cứ để nói sau vậy, dù sao thì công ty du lịch này của ông ấy cũng làm nhiều năm như vậy rồi.

Một tuần sau, Tô Lam thuận lợi từ chức ở công ty du lịch, sau đó cô bắt đầu tìm việc mới.

Lần này cô đã có chứng chỉ CPA, nên cứ vào thẳng vấn đề chính, tìm theo công ty kế toán hoặc kế toán của công ty lớn.

Một tuần chạy tới chạy lui, thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng Tô Lam cũng tìm được công việc ở công ty kế toán chính quy và cũng có chút tầm cỡ.

Bà chủ là một người đẹp tầm ba mươi, năng lực nghiệp vụ và năng lực giao tiếp rất tốt, sau một tháng, Tô Lam thật sự xem cô ấy là thần tượng của mình.

Quả thật cô cũng từng có một mơ ước như vậy, bản thân lập một công ty kế toán, nhưng chỉ là mơ ước mà thôi, không có lai lịch và mối quan hệ hỗ trợ vốn tương đối thì không thể triển khai nghiệp vụ được.

Lúc mặc ấm hoa nở, vạn vật sinh sôi, Tô Lam cũng bởi bỏ đồ đông, váy công sở màu đen cũng không che đi được vẻ thanh xuân tươi đẹp của cô, trải qua mấy tháng chăm sóc, cô đã thay da đổi thịt.

Nhất là trong công ty, cô học được rất nhiều, về mặt chuyên môn, cả về mắt nhân tình thế thái, có thể nói Tô Lam dốc hết nhiệt huyết của mình vào công việc.

Nên việc Quan Triều Viễn làm tổn thương cô cũng dần hồi phục, cô sống lại rồi.

Có cho đi, có đáp lại, tuy thời gian làm việc ở công ty kế toán Giang Mỹ Mỹ Uyển này không lâu, nhưng cô nhận được sự khen ngợi của bà chủ Giang Mỹ Uyển, nên cô càng làm việc tận tâm tận tụy hơn.

Trưa nay, Tô Lam ngồi trước máy tính làm sổ sách, hắt hơi mười mấy lần, nước mũi chảy ròng ròng, trong thùng giấy dưới bàn sắp chất thành núi nhỏ rồi, đều là giấy Tô Lam chùi mũi.

Giang Mỹ Uyển cầm tài liệu bước vào, thấy dáng vẻ Tô Lam cau mày, bèn đi qua ân cần nói: “Tô Lam, bệnh cảm của cô ngày càng nặng rồi, có uống thuốc không?”

“Đã uống rồi, có thể virus cảm lần này mạnh quá nên vốn không có tác dụng.” Tô Lam nói, vừa cầm một tờ khăn giấy hắt xì.

Thấy vậy, Giang Mỹ Uyển cau mày nói: “Được rồi, đừng làm nữa, giao công việc cho Tiểu Lý, cô mau đến bệnh viện, không được thì vô nước biển, cứ vậy không được.”

Nói xong, Giang Mỹ Uyển cưỡng chế Tô Lam đóng bảng tính trước mặt lại.

Lúc này Tô Lam cũng không chịu nổi nữa, bèn đứng lên cầm túi của mình nói: “Vậy, tổng giám đốc Giang, bây giờ tôi đến bệnh viện lấy thuốc.”

“Chiều cũng khỏi cần đến, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Giang Mỹ Uyển cười cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền.