Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 183: Sụp đổ



“Lưu manh!” Tô Lam giơ tay giáng cho Quan Triều Viễn một bạt tai.

Tiếng tát thanh thuý vang lên trong không khí, đôi mắt Quang Triều Viễn càng thêm hung ác nham hiểm.

Ánh mắt tràn ngập sự căm hận làm Tô Lam khẽ run lên, ngay sau đó, anh lập tức ấn cô lên bàn làm việc!

Mặt Tô Lam bị ép xuống bàn làm việc bằng gỗ, cơ thể nằm lên tấm ván gỗ cứng rắn, bụng nhỏ bị góc bàn bén nhọn chọc vào đau điếng.

“Quan Triều Viễn, cái tên khốn kiếp nhà anh, anh muốn làm gì?” Tuy rằng Tô Lam hét, nhưng đã không còn chút tự tin nào nữa.

Quan Triều Viễn tóm hai tay cô khoá ra sau lưng, ấn tay vào lưng, Tô Lam bị cố định trên bàn, không thể động đậy chút nào được, hơn nữa còn có cảm giác cách tay sắp bị anh vặn gãy.

“Làm gì? Dạy cô cách làm một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn!” Quan Triều Viễn rít một câu qua kẽ răng.

Ban đầu, khi ý thức được anh muốn làm gì, Tô Lam xấu hổ muốn chết, muốn dùng chân đi giày cao gót đá vào chân anh.

Thế nhưng, một bàn tay to của anh đã nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Tô Lam hoàn toàn tuyệt vọng, biết nếu không để anh muốn làm gì thì làm thì anh sẽ không dễ dàng buông tha cho bản thân.

Cơn đau đớn xuyên tim làm Tô Lam gần như muốn ngất đi, chỉ là lần này cô không kêu lên nữa, bởi vì cô biết có kêu cũng vô dụng, chửi bới cũng vô dụng.

Tính cách Quan Triều Viễn chính là như vậy, cô càng phản kháng, càng chửi, thì ngược lại càng khiến anh tồi tệ hơn.

Tô Lam cắn chặt môi dưới, vì mặt bị đè ép lên mặt bàn biến dạng, thầm niệm trong lòng: Mau kết thúc đi, để hết thảy chuyện này kết thúc sớm một chút đi!

Chóp mũi Tô Lam có thể ngửi được mùi hoa hồng trên bàn, giờ phút này, bình hoa đang chậm rãi dịch chuyển vì sự rung lắc kịch liệt của anh.

Không bao lâu sau, anh gầm nhẹ một tiếng rồi cuối cùng cũng buông cô ra.

Tô Lam lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt rồi chống đỡ cơ thể sắp rã rời, chậm rãi bò dậy từ trên mặt bàn.

Tô Lam đứng vững vàng, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn đã gài thắt lưng chỉnh tề.

Giờ phút này, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã hơi nhăn nheo, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, biểu cảm có phần lười biếng, trong mắt đã không còn sự phẫn nộ vừa rồi, ngược lại ánh lên vẻ thoả mãn.

Ánh mắt cô căm hận anh bây giờ, làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lồng ngực lập tức phồng lên, Tô Lam liếc mắt, quét đến cái bình hoa thuỷ tinh pha lê lớn trên bàn làm việc.

Sau đó nhanh chóng xoay người, duỗi tay cầm cái bình hoa lên, dùng hết sức lực ném vào đầu Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn nhìn thấy động tác của Tô Lam, sửng sốt một chút, vậy nhưng không hề né tránh, bình hoa mau chóng nện lên người anh theo đúng nghĩa đen.

Nhìn thấy anh đứng lù lù bất động ở đó, không hiểu sao tay Tô Lam lại run lên, bình hoa bị đập vỡ.

Chẳng những anh không nhúc nhích mà ánh mắt cũng chẳng chuyển động chút nào.

Bình hoa nện vào vai anh, trong chớp mắt, nước bình hoa và bó hoa rơi ra khỏi bình, bình hoa rơi xuống thảm phát ra tiếng vỡ, không vỡ thành mảnh vụn mà chỉ vỡ thành vài mảnh thôi.

Ngước mắt nhìn lên, áo sơ mi của Quan Triều Viễn ướt một nửa, chỗ hàm dưới có lẽ là bị bình hoa đập vào, nơi đó có một vết thương, máu đỏ nhỏ từng giọt từng giọt xuống, chẳng mấy chốc đã nhuốm đỏ chiếc sơ mi màu trắng của anh.

Thế nhưng anh lại không thèm để ý dù chỉ một chút, thậm chí còn không cả cúi đầu nhìn vết thương của mình, ngược lại khoé môi lại cong lên một nụ cười như có như không, nói: “Chỉ cần cô có thể hả giận thì đập thêm lần nữa cũng không sao cả!”

Nghe thấy câu nói không đầu không đuôi, Tô Lam có chút khinh thường, chỉ vào mũi Quan Triều Viễn chửi: “Tôi thấy đầu óc anh có vấn đề rồi!”

“Cô thích nói thế nào thì nói đi, thật ra tôi hy vọng đầu óc tôi có vấn đề thật.” Dứt lời, Quan Triều Viễn quay đầu đi tới trước sô pha, ngồi xuống, lấy một điếu thuốc trong bao thuốc nhanh chóng bật lửa, chẳng bao lâu, khói thuốc đã lượn lờ lên tới đỉnh đầu anh.

Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt chất chứa u buồn và nản lòng của anh, đây hoàn toàn không phải anh của trước kia.

Tô Lam cũng lười tìm hiểu xem rốt cuộc có phải anh bị bệnh tâm thần hay không, xoay người xách túi của mình lên, căm phẫn nói với anh: “Quan Triều Viễn, anh là tên khốn kiếp! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.”

Dứt lời, cô xoay người bỏ lại căn phòng xa hoa phía sau như chạy thoát thân.

Đi ra khỏi khách sạn Grand Caesar, Tô Lam cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, điều tồi tệ hơn chính là thân dưới cũng vô cùng đau đớn.

Ra khỏi cửa tròn xoay của khách sạn, Tô Lam mới ý thức được mình không mặc quần lót, vừa rồi cô thực sự đã giận đến mức để quên quần lót trong phòng anh.

Tất nhiên Tô Lam sẽ không vì một cái quần lót mà lại đưa cừu vào miệng cọp, chỉ là cô cực kỳ phẫn nộ và hổ thẹn khi nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi, chỉ trong vòng mấy ngày mà cô đã bị anh hãm hiếp hai lần.

Cảm thấy cơ thể hơi tê cứng, Tô Lam đi được mấy trăm mét bèn tìm một bằng ghế cho người qua đường nghỉ ngơi.

Tô Lam xụi lơ cả người, ngồi trên băng ghế mờ mịt nhìn về phía trước, không thể tin được chuyện vừa rồi là sự thật.

Cô dùng tay chà mạnh lên mặt, cảm thấy rất bối rối, không biết những ngày tháng sau này phải sống thế nào đây?

Nếu ý định của Quan Triều Viễn là tìm mình gây phiền phức thì cô không thể yên ổn sống.

Chẳng lẽ phải vứt bỏ hết thảy mọi thứ vừa mới gây dựng để đến một thành phố khác sinh sống sao? Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Cô cảm thấy sự xuất hiện lần này của Quan Triều Viên cực kỳ bất thường, dường như anh tìm mình là để thoả mãn nhu cầu sinh lý.

Dựa vào điều kiện của Quan Triều Viễn thì anh muốn tìm loại phụ nữ nào mà không có? Vì sao lại cố tình chạy mấy trăm km tới Thanh Sơn tìm mình? Điều này quả thực phi logic.

Còn nữa, tuy rằng cô biết đàn ông có tiền đều không nghiêm chỉnh lắm, nhưng Quan Triều Viễn tuyệt đối không phải loại người tuỳ tiện, bây giờ anh đã ở cùng Phương Ngọc Hoan, tại sao sau mấy tháng lại đột nhiên tới tìm mình?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tô Lam nghĩ trăm lần vẫn không ra, cuối cùng đưa ra nhận định ban đầu có lẽ là đầu óc Quan Triều Viễn thật sự bất thường!

Nhớ lại ban nãy mình lấy bình hoa lớn như vậy đập vào anh, anh cũng không biết tránh, có phải anh bị ngu rồi không? Bản năng con người đều là tránh cho bản thân bị tổn thương, vậy mà trông anh lại có kiểu bình tĩnh thấy chết không sờn.

Cơ mà có phải bệnh đãng trí ở người già đến hơi sớm rồi không? Tô Lam thầm cầu nguyện trong lòng: Quan Triều Viễn, phiền anh mau khôi phục lại trí lực đi!

Có điều lời vừa rồi của anh cũng khiến trái tim Tô Lam co thắt, cái gì mà chỉ cần bản thân có thể hả giận thì có đập anh một lần nữa cũng không sao cả, chẳng lẽ anh bị cái gì kích thích rồi?

Tô Lam ảo não nhắm mắt, thế nhưng trước mắt lại là cảnh tượng từ hàm dưới dọc xuống sơ mi trắng của anh đều là máu.

Máu đỏ tươi trông mà ghê người, ấy vậy mà trái tim Tô Lam lại mơ hồ đau nhói.

Vậy nhưng, sau đó Tô Lam lập tức nói với chính mình: Là anh tự tìm, không được mềm lòng! Nếu còn có lần sau thì cô nhất định sẽ đập vỡ đầu anh! Quan Triều Viễn, tôi hận anh, tôi hận anh!