Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 184: Toàn thân run rẩy



Ngồi trên ghế dài suy nghĩ miên man thêm nửa tiếng nữa rồi Tô Lam mới đứng dậy trở về công ty kế toán.

Vừa vào cửa, Tiểu Lý đã cười nói: “Chị Tô, sao đưa có cái văn kiện mà lâu thế?”

“À, người ta là khách hàng lớn mà, làm giá cao, bắt chị đợi cả tiếng đồng hồ.” Tô Lam chỉ có thể nói dối.

Sau khi ngồi lên ghế, Tô Lam khép chặt hai chân theo bản năng, sợ lộ ra ngoài.

Ngay sau đó, Tiểu Lý lại nhỏ giọng nói: “Ây, hỏi thăm một chút, vị khách hàng lớn kia là ông già hói đầu hay anh đẹp trai trẻ tuổi vậy?”

Nghe thế, không hiểu sao mặt Tô Lam lại đỏ lên. Nghĩ thầm: Chẳng lẽ mình có sơ hở gì để bị phát hiện sao?

Nhanh chóng cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, cúc áo được cài rất kỹ, váy cũng khá tốt, nếu không nói sẽ không ai cho rằng cô đang không mặc quần lót.

“Có ý gì?” Tô Lam dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Lý hỏi.

Tiểu Lý nhìn quanh bốn phía, thấy lúc này không có ai mới thấp giọng nói: “Vừa rồi em nghe nói khách hàng lớn kia tới từ Giang Châu, hai ngày trước vừa mới tìm tới công ky tế toán của chúng ta, hơn nữa nghe nói khách hàng lớn kia chỉ đích danh nói muốn chị đưa văn kiện tới khách sạn Grand Caesar.”

Nghe được lời này, Tô Lam nhíu mày.

Thật ra việc này cũng không lạ, rõ ràng Quan Triều Viễn có kế hoạch từ trước, nếu không cũng sẽ không trùng hợp như vậy, cô tìm đến công ty Kế toán Mỹ Uyển, Giang Mỹ Uyển cũng sẽ không chỉ sai cô đi đưa văn kiện như thế. “Cho nên em mới hỏi chị xem khách hàng lớn kia liệu có phải người quen của chị không? Chị Tô, em cảm thấy chị thần thông quảng đại thật đó, luật sư Quan ở Giang Châu có quan hệ thân thiết với chị, lần này lại là khách hàng lớn tới từ Giang Châu, em thật sự nghi ngờ có phải chị cũng là nhân vật lớn ở Giang Châu không?” Tiểu Lý cực kỳ sùng bái nhìn Tô Lam nói.

Tô Lam không khỏi buồn cười bảo: “Là em suy nghĩ nhiều rồi, chị quen thân với luật sư Quan là bởi vì lúc chị ở Giang Châu từng làm việc ở văn phòng luật sư của anh ấy.

“Vậy khách hàng lớn lần này thì sao? Chị đừng có dùng cái lý do sứt sẹo là từng làm việc ở công ty của khách hàng lớn đó nhé?” Tiểu Lý truy hỏi.

Kết quả, Tô Lam chỉ có thể uể oải trả lời: “Khách hàng lớn này quả thực cũng từng là ông chủ của chị, cho nên em thật sự suy nghĩ nhiều rồi!”

“A? Trùng hợp thế à?” Tiểu Lý không khỏi gãi đầu.

Tô Lam cười nói: “Cho nên chị cũng không phải nhân vật lớn gì, mà chị từng làm việc dưới trướng rất nhiều nhân vật lớn. Không phải tổng giám đốc Giang cũng là nhân vật lớn ở Thanh Sơn đó sao?”

“Ầy, em còn tưởng rằng hôm nay có chuyện hay ho, xem ra là em nghĩ nhiều thật.” Nói xong, Tiểu Lý xoay người về vị trí của mình, chuyên tâm làm việc.

Quét mắt liếc nhìn Tiểu Lý một cái, Tô Lam bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó ngồi trước máy tính định tập trung làm việc nhưng đầu óc lại toàn những suy nghĩ miên man, vốn chẳng thể chú tâm vào công việc, Tô Lam cực kỳ ảo não.

Từ hôm đó trở đi, Tô Lam không đến bất kỳ nơi nào nữa, hàng ngày chỉ qua lại giữa công ty và ký túc xá của công nhân viên chức. Ra ngoài mua cơm cũng phải đi cùng đồng nghiệp, tuyệt đối sẽ không tự mình hành động, Tô Lam cho rằng như vậy thì Quan Triều Viễn sẽ không có dấu vết để tìm, dẫu sao cũng không thể bắt mình đi trước mắt bao người đúng không? Vậy thì hoang đường quá, hơn nữa nếu các đồng nghiệp có người nhìn thấy mình bị cưỡng bức dẫn đi thì chắc chắn các cô ấy sẽ báo cảnh sát, dù Quan Triều Viễn có thế lực hơn nữa cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Tô Lam cũng nghĩ tới nếu Giang Mỹ Uyển lại bảo mình đi đưa văn kiện gì đó thì cô sẽ viện lý do không đi, hoặc là kéo Tiểu Lý đi cùng, vậy thì chắc hẳn Quan Triều Viễn cũng sẽ không làm xằng làm bậy.

Tô Lam cũng không biết cách của mình có thích đáng hay không, hay là anh đã mất hứng thú với mình, đã qua một tuần mà Quan Triều Viễn không tới tìm mình gây phiền toái.

Chiều hôm nay sắp tới giờ tan tầm, bỗng nhiên Tiểu Lý chạy tới cười nói: “Chị Tô, có một mẫu quần áo mới vừa được đưa tới cửa hàng chuyên doanh của chị Vương, tan tầm xong chị có muốn đi xem với em không?”

Tô Lam ngẩng đầu cười nói: “Được thôi, đúng lúc chị định mua cho em họ chị một bộ quần áo.”

Lần trước Tô Lam đã đồng ý tặng một bộ quần áo bình thường cho Quan Khởi Kỳ mà vẫn chưa thực hiện, cho nên cô rất sảng khoái đồng ý.

Đương nhiên, cô sợ Tiểu Lý nghĩ nhiều, nên chỉ có thể bảo là mua quần áo cho em họ mình.

Tiểu Lý lại không quên trêu chọc cô vài câu.

“Em họ? Là loại họ nào thế? Có họ hàng xa cả ba ngàn dặm cơ!”

“Là họ hàng có quan hệ huyết thống rất gần.” Tô Lam cười thanh minh.

“Chị nói cái gì thì là cái đó.” Tiểu Lý cười lắc đầu, dù sao cũng cho người ta cảm giác bản thân không tin mấy lời nói dối của Tô Lam.

Tô Lam cũng không giải thích, cúi đầu giải quyết cho xong công việc, sau đó cùng Tiểu Lý đi tới cửa hàng của chị đồng nghiệp Vương vào giờ tan tầm.

Tô Lam chọn một cái quần và một cái áo thun tay ngắn, kèm thêm một đôi giày thể thao, sau khi giảm giá, tổng cộng tốn chưa đến ba ngàn tệ.

Đương nhiên, trước khi Tô Lam mua đã gửi ảnh quần áo và giày qua di động của Quan Khởi Kỳ bằng Wechat.

Ban đầu Tô Lam còn lo anh ấy bận việc sẽ không xem, nhưng không ngờ anh ấy hồi âm rất nhanh, gửi qua vài cái mặt cười, còn nói số đo của mình cho cô, ngàn vạn lần đừng sai đó.

Vào lúc chạng vạng, Tô Lam và Tiểu Lý mỗi người xách một cái túi ra khỏi cửa hàng chuyên doanh.

Tiểu Lý cười hì hì nói: “Chị Tô, chồng chị Vương thật tốt, giảm giá cho chúng ta 40%, đây chính là mẫu mới, lúc mấy mẫu cũ được giảm giá thấp lắm cũng chỉ có 30% thôi, quần áo của thương hiệu này rất đắt.

Tô Lam cong môi cười, nói: “Vậy lần sau chúng ta mời chị Vương ăn một bữa thịnh soạn đi.”

“Được đó, được đó.” Tiểu Lý vội vàng gật đầu.

Nhìn thấy hai chiếc áo thun trong túi Tiểu Lý, Tô Lam bèn hỏi trêu: “Lần này em bỏ vốn lớn như vậy, không phải là có mục tiêu rồi chứ?”

Lúc này, di động Tiểu Lý đột nhiên vang lên.

Linh linh… Linh linh…

Tiểu Lý ra hiệu Tô Lam im lặng trong chốc lát, sau đó nghe điện thoại: “Alo? Có rảnh, có rảnh, được, được, lát nữa gặp lại nhé!”

Nhìn thấy Tiểu Lý vui vẻ phấn chấn cúp điện thoại, Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Sau đó, Tiểu Lý mới ngượng ngùng cười nói: “Chị Tô, tối nay em không thể ăn tối với chị rồi, em… có hẹn.”

Nghe vậy, Tô Lam cười nói: “Có phải muốn cho người ta mặc thử xem quần áo em mua có hợp hay không đúng không?”

“Ây da, chị thật là xấu xa, cơ mà đúng rồi. Ha ha.” Vừa cười mặt Tiểu Lý vừa đỏ lên.

“Em có bạn trai à?” Tô Lam có chút ngạc nhiên, dẫu sau cô với Tiểu Lý cũng sớm chiều ở chung, gần đây cũng không phát hiện cô ấy có chỗ nào không đúng.

“Vẫn chưa tính là bạn trai, nhưng mà em đã có mục tiêu là được rồi, thôi nhé, em đang vội lắm, không nói nữa, gặp lại sau!” Tiểu Lý không quan tâm nói cho hết lời đã xoay người cầm túi xách co chân chạy.

Tiểu Lý đi rồi, Tô Lam nhìn đến công ty chuyển phát nhanh ở cách đó không xa, vì vậy cô muốn mau chóng gửi quần áo cho Quan Khởi Kỳ qua bưu điện.

Sau đó, cô cất bước nhanh chóng đi về phía trước.

Lúc này, trên đường ngựa xe như nước, màn đêm dần dần buông xuống, Tô Lam đứng ở trước vạch chờ đèn xanh đèn đỏ. Bỗng nhiên, một chiếc Bentley màu đen lọt vào tầm mắt Tô Lam, nhìn thấy biển số xe của chiếc xe ấy, cô không khỏi run rẩy toàn thân.