Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 292: Kẻ thù gặp nhau



Đối với sự khiêm tốn của Tô Lam, Linda Lâm vô cùng hài lòng, cô ấy cười rồi gật đầu: “Hiện tại cô có thể đi tìm tổ trưởng của tổ sáu là Jessica để báo cáo, có vấn đề gì cô tìm Jessica để hỏi là được rồi.”

“Vâng.” Tô Lam gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của Linda.

Tô Lam qua từng phòng làm việc rồi tìm thấy văn phòng tổng hợp của tổ sáu. Trước khi bước vào, cô còn chỉnh lại quần áo trên người, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, hy vọng có thể tạo ấn tượng tốt với các đồng nghiệp. Bước vào văn phòng tổng hợp của tổ sáu, đây là một văn phòng rất lớn, tổng cộng có sáu vị trí. Trong đó, năm người đều đang cúi đầu làm việc ở chỗ của mình, có một vị trí trống ở gần cửa sổ, Tô Lam nghĩ trong lòng: Đó chắc hẳn là chỗ của mình nhỉ?

“Chào mọi người!” Thấy chẳng có ai chú ý đến mình, Tô Lam chào hỏi trước.

Sau đó năm người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lam, bốn nữ một nam, nhìn cô từ đầu đến chân.

Tô Lam lập tức mỉm cười rồi gật đầu nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Lam, là nhân viên mới, sau này hy vọng được mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”

Rất kỳ lạ, Bốn người phụ nữ nhìn thấy cô thì đều cười nhạt, chỉ có người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Lam rồi đưa tay ra, cười nói: “Xin chào, Tôi tên là Lam Dịch Bân.”

Lúc này, Tô Lam phát hiện ra có hai nhân viên nữ đang cúi đầu cười khẩy.

Cô cũng không biết bọn họ đang cười gì, cảm thấy dáng vẻ hôm nay của bản thân mình cũng không có gì là không thích hợp.

Không kịp nghĩ nhiều, cô giơ tay mình ra bắt tay với Lam Dịch Bân.

Vốn tưởng rằng bắt tay nhẹ nhàng là được, không ngờ Lam Dịch Bân đó lại nắm chặt tay của cô mấy phút không buông ra, Tô Lam có hơi bối rối muốn rút tay về.

Nhưng Lam Dịch Bân lại nắm chặt lấy tay của cô không buông ra, ánh mắt có hơi gian xảo nhìn chằm chằm vào cô rồi cười: “Cô mới tới đây, sau này có gì không hiểu cứ thoải mái hỏi tôi, tôi chắc chắn biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe.”

Tô Lam cảm thấy cái người Lam Dịch Bân này trông cũng trong sáng, nhưng hình như lại mưu kế tính toán trong lòng, cho nên cô nhanh chóng rút tay mình lại. Hơn nữa cô cảm thấy văn phòng làm việc này hình như vô cùng kỳ lạ, bốn nữ một nam này dường như đều không bình thường.

Sau đó, Tô Lam lại hỏi: “Xin hỏi, phòng làm việc của Jessica nằm ở đâu vậy?”

Lúc này, Tô Lam có hơi chột dạ trong lòng.

“Ở chỗ đó.” Lam Dịch Bân giơ tay ra chỉ phía sau lưng.

“Cảm ơn.” Tô Lam gật đầu, sau đó đi đến trước căn phòng làm việc độc lập, hít thở sâu rồi mới gõ cửa.

“Mời vào!” Có giọng nữ vang lên từ bên trong.

Tô Lam đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc rồi bước vào.

“Xin chào, tôi là Tô Lam, tôi đến để báo cáo.” Tô Lam không kịp nhìn đồ đạc trong phòng làm việc, cô mỉm cười với người phụ nữ sành điệu khoác trên mình bộ đồ màu trắng.

Người phụ nữ sành điệu mặc bộ đồ màu trắng ngẩng đầu lên, Tô Lam nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, không khỏi sững sờ tại chỗ.

Tuy nhiên người phụ nữ đó nhìn thấy Tô Lam lại chẳng ngạc nhiên chút nào, ánh mắt cô ta chạm vào ánh mắt Tô Lam một giây trong không khí, sau đó mím môi cười: “Mời cô ngồi, tôi đã đợi cô từ lâu rồi.”

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam mới tỉnh táo lại, sau đó ngập ngừng nói: “Cô chính là Jessica?”

“Đúng vậy.” Cô ta nhún vai.

Lúc này, Tô Lam cảm thấy trời đất quay cuồng, thật sự là trái đất tròn không gì là không thể, quay đi quay lại cô với Tôn Ngọc Như lại quay về cùng một chỗ, hơn nữa lần này Tôn Ngọc Như lại là tổ trưởng của tổ sáu Jessica.

Ha ha, Jessica, cái tên tiếng anh này nghe hay thật, khiến người khác nghe thấy cũng không biết là ai. Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh thản nhiên của Tôn Ngọc Như, Tô Lam biết rằng cô ta chắc chắn đã biết trước rằng cô sắp gia nhập nhóm của bọn họ từ lâu rồi. Xem ra cô ta chỉ đợi cô đến để hạ nhục cô sao? Dù sao thì cô và Tôn Ngọc Như đã từng xích mích, hơn nữa Tôn Ngọc Như con người này cũng chẳng tốt đẹp gì, có thể nói rằng cô ta là người có thù ắt báo.

Tô Lam muốn quay đầu bỏ đi, dù sao thì làm việc ở chỗ của Tôn Ngọc Như, cô cũng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp.

Nhưng nghĩ kỹ lại lại cảm thấy rất ấm ức, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải nói chuyện rõ ràng với cô ta rồi mới bỏ đi, nếu không thì sẽ thể hiện rằng cô quá yếu đuối.

Nếu người không thèm đếm xỉa đến thì cũng không cần lo lắng, lúc này, Tô Lam bước lên trước, cô không hề khách sáo mà ngồi xuống chỗ đối diện bàn làm việc của Tôn Ngọc Như.

Tô Lam ngồi vắt một chân lên chân còn lại, nở một nụ cười giả tạo: “Có tên tiếng anh tốt thật đấy, Jessica, khiến người ta không gặp mặt thì sẽ không biết là ai.”

Tôn Ngọc Như ngả người về sau, dựa vào ghế da, nâng cằm cười nói: “Ở đây ai ai cũng có tên tiếng anh, sau này cô cũng cần phải đặt một cái tên tiếng anh.”

Nhìn thấy sự đắc ý trong ánh mắt của Tôn Ngọc Như, Tô Lam nói: “Cô đã sớm biết tôi sẽ gia nhập đúng không? Có phải là đợi tôi đến đây, nhìn thấy cô ở đây lên như diều gặp gió?”

Nghe thấy câu nói này, Tôn Ngọc Như mím môi cười nói: “Chưa đến mức như diều gặp gió, chỉ là mới có được khung trời của riêng mình mà thôi.” Sau đó, cô ta lôi từ trong ngăn bàn ra một tập tài liệu ném đến trước mặt của Tô Lam: “Tuần trước Linda đã đưa sơ yếu lý lịch của cô cho tôi, nói là cô gia nhập tổ sáu chúng tôi. Tô Lam, cô nói xem có phải chúng ta rất có duyên không? Sau khi lần lượt rời khỏi Khởi Kỳ, không ngờ mấy năm sau cô với tôi lại gặp nhau ở Khải Hàng.”

Tô Lam nhìn lướt qua bản sơ yếu lý lịch ở trước mặt.

Lần trước cô ra tay với Tôn Ngọc Như, tất nhiên cô ta muốn báo thù cho vụ lần trước. Hiện tại cô cũng lười cãi nhau với cô ta.

Vì vậy, giờ phút này, Tô Lam đứng dậy, đưa tay ra cầm lấy sơ yếu lý lịch của bản thân rồi nói: “Chỉ là chạm mặt nhau mà thôi, xem ra tôi với cô không có duyên tiếp tục làm việc chung với nhau.”

Nói dứt lời, cô xoay người bước đi.

“Đợi chút đã!” Vừa mới đi được mấy bước, Tôn Ngọc Như ở đằng sau đã đứng dậy.

Nghe thấy vậy, Tô Lam dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tôn Ngọc Như: “Vẫn còn điều gì muốn bảo ban sao?”

“Chính vì nhìn thấy tôi là cấp trên của cô nên cô không định làm việc ở Khải Hàng sao?”

Tô Lam biết Tôn Ngọc Như đang kích động chính mình, đương nhiên cô cũng không ngu ngốc như vậy. Thật ra cô ta cũng không muốn giữ cô ở lại, chỉ muốn áp đảo tinh thần cô khiến cô mất mặt mà thôi.

Vì vậy, Tô Lam cười nhạt nói: “Làm việc với một người cấp trên luôn bất đồng sẽ không có hiệu quả, cho nên mời các người mời một người tài giỏi khác đi!” Tuy nhiên, Tôn Ngọc Như lại khác xa với những dự định của Tô Lam. Cô ta xoay người bước qua bàn làm việc đi đến trước mặt của Tô Lam rồi nói: “Tô Lam, chuyện lúc trước tôi đã không còn tính toán đến nữa rồi, tôi hy vọng cô cũng đừng để trong lòng, dù sao thì cũng đã qua lâu như vậy. Hơn nữa tôi với cô cũng xem như chẳng có ai chịu thiệt thòi, bởi vì tôi với cô đều có kẻ thắng người thua, cũng xem như hòa nhau rồi. Công việc này ở Khải Hàng có đãi ngộ tương đương với Thịnh Thế, hơn nữa cô có cơ hội tốt để bắt kịp. Vừa khéo tổ chúng tôi có một nhân viên mới về quê kết hôn sinh con, cho nên mới tạm thời còn chỗ trống, nếu không thì một năm rưỡi cũng không có vị trí tuyển người, nên tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ đi!”