Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 293: Quấy rối



Nghe những lời này, Tô Lam bất giác nhíu mày.

Tôn Ngọc Như trước mắt và Tôn Ngọc Như trước đây luôn gây sự với mình như hai người khác nhau, Tô Lam Tô Lam nhìn cô ta chằm chằm, phán đoán xem lời cô ta là thật hay giả. Nếu như là cô ta trước đây, thấy bản thân mình trở thành người dưới trướng cô ta thì chắc chắn sẽ châm chọc và sẽ làm khó mình ở bất cứ nơi đâu, thậm chí còn từ chối nạp mình thành thành viên nhóm, nhưng mà bây giờ là mình không làm nữa, cô ta vậy mà lại mở miệng giữ mình lại, còn có ý muốn xí xoá chuyện cũ. Chắc là nhìn ra được nghi ngờ của Tô Lam, Tôn Ngọc Như lùi về phía bàn làm việc mà dựa vào, khoanh tay: " Nói sao đây nhỉ? Mọi người đều còn trẻ, làm việc rất xốc nổi, trải qua mấy năm dốc sức làm việc và tích lũy, nói thật thì bây giờ nhớ lại những chuyện mình làm năm xưa không có ý nghĩa gì hết.”

“Ý của cô là muốn tôi ở lại đây làm việc?” Lúc này Tô Lam nghi ngờ tai của mình nghe nhầm rồi.

“Có ở lại hay không thì đều do bản thân cô, tôi cảm thấy cô vì tôi mà từ bỏ công việc này thì có chút không đáng, cô nói xem?” Tôn Ngọc Như cười nói với Tô Lam.

Tô Lam thấy được một ý khiêu khích từ trong mắt cô ta, tuy rằng cô biết Tôn Ngọc Như cố ý làm vậy, nhưng con người háo thắng trước giờ của cô, ý chí cũng bị kích động vài phần.

Đãi ngộ của công việc này ở Khải Hàng đúng là rất tốt, còn có cơ hội thăng tiến nữa, từ bỏ thì đáng tiếc quá.

Vì thế, khoảnh khắc kế tiếp, Tô Lam ngẩng đầu nói: “Tôi đương nhiên sẽ không vì cô mà từ bỏ công việc này, chỉ là tôi quá hiểu tính cách của cô, tôi không muốn sau này làm việc không vui vẻ thôi.”, “Chỉ cần cô làm tốt công việc của mình thì cho dù tôi là cấp trên của cô cũng không thể làm khó được cô, dù sao thì nhóm chúng ta có tổng cộng năm sáu người, mà trên tôi còn có Linda, có vấn đề gì cô cứ việc tìm Linda, là cô ấy tuyển cô vào. Nhưng nếu cô không đảm nhiệm được công việc, vậy thì tôi cũng sẽ không thể mặt đâu.” Tôn Ngọc Như nói.

Tô Lam đương nhiên sẽ không nhận năng lực của mình có vấn đề, vì thế cô gật đầu nói: “Được, tôi ở lại.”, “Vị trí còn trống bên ngoài là của cô, trên bàn làm việc của cô có một phần quy định làm việc của Khải Hàng, cô đọc thuộc trước đi, dù sao thì đối với người làm nghề này như chúng tôi thì tuân thủ đạo đức nghề nghiệp quan trọng hơn là năng lực làm việc.” Tôn Ngọc Như kéo cửa chớp, ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ chỉ ra bên ngoài.

“Được thôi.” Tô Lam xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Ngọc Như.

Ngồi ở vị trí trống ra đó, Tô Lam nhìn những đồng nghiệp cắm cúi làm việc, rồi cúi đầu mở quy định làm việc của Khải Hàng ra.

Một tiếng sau, Tôn Ngọc Như đi qua, đặt những văn kiện dày hơn một tấc trong tay đặt lên bàn Tô Lam.

Tô Lam ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tôn Ngọc Như.

“Đây là những án kiện mà nhóm 6 chúng ta đảm nhận trong một năm qua, cô coi từ đầu đến cuối qua một lần, đọc hết những thứ này, rồi đến lúc đó phân cho cô án kiện, tôi nghĩ cô sẽ lên tay nhanh thôi!” Tay Tôn Ngọc Như gõ gõ lên những tập tài liệu đó.

“Biết rồi.” Tô Lam gật đầu.

Tôn Ngọc Như gật đầu vừa ý, sau đó ngẩng đầu sải bước đi về phòng làm việc của mình.

Tô Lam cúi đầu lật những tập tài liệu, những con số và chữ phức tạp trong đó thật khiến người ta đau đầu.

Nhưng cô biết Tôn Ngọc Như nói đúng, hiểu rõ hết những án kiện này thì cô lên tay rất nhanh với công việc này, vì thế vài ngày kế tiếp đây cô sẽ vùi đầu vào những tập tài liệu này, cho đến khi nhìn đến bối rối luôn.

Hôm nay cúi đầu xem tài liệu hết mấy tiếng đồng hồ, Tô Lam chóng mặt hoa mắt đứng dậy xoay người đi đến nhà bếp làm cà phê cho tỉnh táo đầu óc.

Vừa đi sắp đến cửa, vừa khéo có tiếng cười truyền ra từ bên trong.

“Jessica cố ý làm khó người mới đến đó đúng không? Đưa cô ấy xem tài liệu dày cả tấc như vậy, tôi thấy là cô ấy ngày nào cũng xem đến mặt trắng bệt, sắp nôn luôn rồi! Ha Ha...”

“Ai nói không phải chứ? Vốn dĩ người làm nghề này như chúng ta chỉ cần có kinh nghiệm làm việc thì có thể trực tiếp lên tay luôn, Jessica bây giờ lại để cô ấy xem tài liệu, mấy tài liệu đó à, lật một lần ít nhất phải cần cả tuần, có ích gì chứ?”

“Tôi thấy Jessica chỉ là không muốn để cô ấy lên tay nhanh như vậy thôi.”

“Thời gian thử việc một tháng, nếu như trong một tháng này còn không lên tay thì có khả năng không làm chính thức được, tôi thấy chắc là Jessica muốn từ chối cô ấy rồi.”

Tô Lam có thể nhận ra hai giọng nói này, đều là nhân viên trong nhóm 6 của cô. Tô Lam đương nhiên biết Tôn Ngọc Như không có lòng tốt để mình quen với tài liệu đó, trong đây nhất định có mờ ám, không ngờ là muốn cô không được làm chính thức. Bởi vì nếu như không được làm chính thức, đây cũng là một việc rất mất mặt, dù sao thì trước đây cô cũng có kinh nghiệm làm việc nhiều năm, mà còn là ở công ty lớn.

Thời khắc này, Tô Lam hạ quyết tâm, cô nhất định phải được nhận làm chính thức, ít nhất chứng mình được thực lực làm việc của cô, cho dù cô có từ chức sau khi làm chính thức.

Lúc này, sau lưng đột nhiên có một cánh tay đặt lên vai cô.

Tô Lam giật mình, quay đầu nhìn, thấy Lam Dịch Bân, anh ta bây giờ đang nheo mắt nhìn mình.

Theo bản năng Tô Lam lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.

Tên Lam Dịch Bân này, ánh mắt nhìn mình mấy ngày nay không bình thường, Tô Lam rất ghét anh ta, vì thế vẫn luôn tránh anh ta. Lam Dịch Bân tiến lên phía trước mặt Tô Lam, nhỏ giọng nói: “Tô Lam, cô đừng nghe bọn họ nói bừa, quy định của Khải Hàng chúng ta là chỉ cần trong hoàn thành hai án kiện tương đối đơn giản trong thời gian thử việc là có để làm chính thức. Đừng lo, qua hai ngay nữa tôi nói với Jessica, tôi hướng dẫn cô hai án kiện, chắc chắn giúp cô hoàn thành thành công, cô thấy sao?” Trong lúc nói, tay của Lam Dịch Bân sờ lên lưng có Tô Lam.

Cảm giác nóng nóng từ bàn tay đó ấn lên lưng của mình, còn là nơi của khoen cài áo ngực, Tô Lam lập tức gạt móng vuốt heo đó của Lam Dịch Bân ra, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi nghĩ Jessica tự có sắp xếp!”

Nói xong, Tô Lam quay lưng đi vào nhà vệ sinh.

Tô Lam bực bội ngồi trên bồn cầu.

Nghĩ lại tên Lam Dịch Bân ghê tởm đó vừa nãy đã muốn nôn, giơ tay với ra sau lưng vỗ vỗ, cảm nhận được nơi đó bị bàn tay dơ bẩn đó chạm vào thì vô cùng chán ghét. Tâm tư của tên Lam Dịch Bân đó rất rõ ràng, tên đó chính là muốn ăn đậu hũ của mình, vốn dĩ loại người này cũng đã gặp qua ở công ty khác rồi, một vài đồng nghiệp nam dùng quyền hành của mình hoặc là thân phận ma cũ muốn lập quy tắc ngầm với nhân viên nữ, sau đó chọn công việc hoặc là lợi ích tiền bạc cho nhân viên nữ.

Chỉ là người ta cũng phải ra hiệu ngầm một chút chứ không mạnh dạn như tên Lam Dịch Bân này, xem ra sau này cô phải tránh xa loại người này mới được. Nghĩ lại nơi này có một đồng nghiệp nam ghê tởm như vậy, khó khăn cho đồng nghiệp nữ, mà cấp trên của cô lại là đối thủ Tôn Ngọc Như, thật ra bây giờ cách làm thông minh nhất đó là cô nên từ chức rời khỏi đây.