Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 146: Nguy cơ tiềm ẩn



Đoạn Lâm Phong dựa vào ghế, hai mắt hơi nhắm lại.

Trợ lý đang đứng trước bàn làm việc của anh, nghe thấy anh nói vậy liền đưa tay đẩy mắt kính rồi cung kính trả lời: “Tin tức đã bị dìm xuống, chúng tôi điều tra ra được địa chỉ IP được gửi từ Công ty giải trí Thiên Dật, đã điều tra ra người đứng sau, anh ta nói rằng việc tung tin đồn lên mạng là do chịu sự ủy thác của người khác.”

Anh mở mắt ra, thân hình cao lớn của Đoạn Lâm Phong đứng dậy và đi đến bên cửa sổ: “Người đứng sau là ai?”

“Là cô chủ của Tập Đoàn La Thị, Cô La.”

“Thì ra là cô ta.”

Bây giờ mọi chuyện sẽ càng thú vị rồi đây, La Vưu Phi và Đường Hoan là bạn tốt của nhau, cô ta bất bình thay bạn mình là điều dễ hiểu, nhưng bây giờ cô chắc chắn là đang chơi đùa với lửa.

Mặc dù La Thị cũng là tập đoàn lớn, nhưng so với Lương Thị vẫn còn kém xa.

Nếu như Lương Phỉ Phỉ nhất định muốn đối phó với La Thị, vậy bọn họ chắc chắn sẽ gặp thế bất lợi.

Ngay khi trợ lý rời khỏi văn phòng của Đoạn Lâm Phong, điện thoại trên bàn vang lên.

Anh bước tới và nhấc điện thoại lên nhìn và nhận ra người gọi đến là Lương Phỉ Phỉ, anh không do dự mà nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng của cô đã vang lên: “Lâm Phong, anh đã dìm những tin tức ở trên mạng xuống chưa?”

Khi cô quay lại công ty muốn nhờ bố giúp đỡ thì phát hiện tin tức đã bị dìm xuống, không cần nghĩ cũng biết người duy nhất giúp cô chỉ có Đoạn Lâm Phong.

May mà anh ra tay nhanh chóng, chuyện này không bị lan truyền trên mạng quá lâu, nếu không nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn.

“Ừm, chuyện của em chính là chuyện của anh, sao anh có thể trơ mắt nhìn những tin tức đó ngày càng lan rộng ra chứ? Em yên tâm đi, bây giờ mọi thứ đều được giải quyết rồi.”

Lương Phỉ Phỉ rất có giá trị lợi dụng đối với anh, hình tượng của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp của anh, cho nên anh bắt buộc phải bảo đảm rằng khi anh chưa đạt được thứ mình muốn thì tuyệt đối không thể để những chuyện này ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.

“Vậy anh đã điều tra ra chuyện này là do ai làm chưa? Có phải là Đường Hoan không? Lần trước em đã công bố chuyện của cô ta và Giang Chi Thịnh lên mạng cho nên mới ôm hận trong lòng.”

Càng nghĩ cô càng cảm thấy có khả năng, lần trước Đường Hoan nói sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cho nên tuyệt đối có động cơ này.

Huống hồ bình thường cô cũng không đắc tội với ai, ngoài Đường Vãn Tình ra, nhưng hiện tại cô ta đang nằm viện, cô ta không thể có nhiều tâm tư mà làm những chuyện này.

Cho nên người khả nghi duy nhất chính là Đường Hoan.

“Gần như vậy.” Đoạn Lâm Phong khẽ hé môi: “Chuyện lần này có liên quan đến bạn tốt của cô ấy là La Vưu Phi, còn về việc Đường Hoan có tham gia hay không thì anh không rõ.”

“La Vưu Phi?” Ánh mắt Lương Phỉ Phỉ lóe lên một tia oán hận, cô nghiến răng nói: “Được lắm! Em không chọc giận cô ta mà cô ta lại chọc tức trên đầu em, bạn tốt của Đường Hoan đúng không? Vậy em sẽ khiến cho cô ta biết kết cục ra mặt giúp Đường Hoan là như thế nào.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nói xong, cô tức giận cúp máy.

Đường Hoan trong văn phòng luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, cô luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành.

Cả ngày hôm nay cô không có tâm trạng làm việc, mấy tài liệu ở trên bàn cô cũng không thấm được chữ nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô đứng dậy và rời khỏi văn phòng.

Đoạn Kim Thần đang ngồi trong văn phòng xem xét tài liệu, ánh nắng chói chang chiếu từ vào qua cửa kính, tôn lên những đường nét sắc sảo của anh.

Khi chuyện của Lương Phỉ Phỉ bị tung lên mạng, anh đã nhìn thấy nó, nhưng không quan tâm lắm.

Anh không quan tâm chuyện này là do ai làm, cũng không quan tâm đến đời tư của Lương Phỉ Phỉ.

Đường Hoan đứng bên ngoài văn phòng của anh, cô đưa tay ra rồi lại hạ xuống, thử đi thử lại mấy lần cô vẫn không gõ cửa.

Cuối cùng cô thở dài rồi quay người rời đi.

Cho dù nói với anh, anh chưa chắc đã giúp cô.

Sau khi trở lại văn phòng, cô gọi điện cho Giang Chi Thịnh, nhưng điện thoại luôn trong trạng thái không có người nghe máy, cô gọi mấy lần đều không được.

Cô đi đi lại lại trong văn phòng một lúc lâu, cả ngày đều cảm thấy bồn chồn không yên, vào buổi tối lúc tan làm cô liền gọi điện cho La Vưu Phi.

Rất nhanh cuộc gọi được kết nối, giọng nói có chút mệt mỏi của La Vưu Phi truyền đến: “Hoan Hoan, sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Vưu Phi, mình luôn cảm thấy bất an, cậu không sao chứ?” Cô luôn cảm thấy Lương Phỉ Phỉ sẽ phát hiện ra La Vưu Phi đã làm chuyện này.

Nếu như Lương Phỉ Phỉ muốn đối phó với La Vưu Phi, vậy phải làm thế nào?

“Mình có thể xảy ra chuyện gì chứ?” La Vưu Phi hít một hơi thật sâu và khẽ nói: “Cậu đừng lo lắng cho mình, mình nói không sao là không sao. Cho dù Lương Phỉ Phỉ có tìm đến nhà mình cũng không sợ đâu, cậu cứ thoải mái đi.”

Lương Phỉ Phỉ cũng là một người làm việc rất thận trọng, mặc dù cô luôn bị người ta theo dõi chụp lại mọi hành tung của mình nhưng họ đều không chụp được những bức hình cô thuê phòng với đàn ông.

Sau khi hai người tán gẫu một hồi, Đường Hoan mới cúp điện thoại trong sự lo lắng.

Sự thật đã chứng minh sự bất an của cô là đúng.

Hai ngày sau, Tập Đoàn La Thị nghênh đón đợt khủng hoảng đầu tiên.

Vừa ra tay liền khiến cho những khách hàng cố định của La Thị đều rút vốn đầu tư, các cổ đông lớn đều lần lượt rút cổ phần khiến cho nội bộ công ty đều hoang mang.

Bây giờ bố của La Vưu Phi đang sứt đầu mẻ trán, nhìn vào số liệu mới nhất mà trợ lý gửi lên, ông liền gọi La Vưu Phi đến công ty.

La Vưu Phi vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy vẻ mặt sầu muộn của bố mình.

Khi cô vội vã chạy đến cô ty liền phát hiện những nhân viên vốn luôn làm việc một cách trật tự lúc này đều chìm trong một bầu không khí kỳ lạ.

Bọn họ xúm vào với nhau xì xào không biết là đang bàn tán về vấn đề gì, cho đến khi cô hỏi một nhân viên mới biết La Thị đang gặp khủng hoảng.

Khi cô tung tin tức của Lương Phỉ Phỉ lên mạng cô đã nghĩ đến việc cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng cô không ngờ cô ta lại xuống tay với Tập Đoàn La Thị.

Điều mà cô không ngờ tới nữa là cú sút này lại khiến La Thị không có sức chống trả.

Tập Đoàn Lương Thị vốn có sức ảnh hưởng lớn, huống hồ bên cạnh họ còn có Đoạn Lâm Phong, hai người họ bắt tay với nhau, cho dù có hai La Thị cũng không thể địch lại được.

Hơn nữa bây giờ Đoạn Lâm Phong lại đang nôn nóng thể hiện trước mặt Lương Phỉ Phỉ, sao anh ta có thể bỏ lỡ cơ hội biểu diễn này được.

Ngay khi Đoạn Lâm Phong phát hiện chuyện này là do La Vưu Phi đứng sau giở trò ma quỷ, anh đã bắt đầu hành động.

Anh lập tức tìm đến những khách hàng cố định của La Thị và ra giá cao để ký hợp đồng với họ, sau đó đi gặp riêng những cổ đông và yêu cầu bọn họ bán cổ phần cho mình.

Nhưng những chuyện này được họ kiểm soát một cách rất tốt, không hề bị lọt ra ngoài.

“Bố, rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói của La Vưu Phi, trong mắt Bác La lóe lên một tia giận dữ: “Con còn mặt mũi hỏi sao? Con không biết bản thân đã làm gì sao? Bố hỏi con, chuyện của Lương Phỉ Phỉ bị tung lên mạng lần trước có phải do con làm không?”

Bàn tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt lại, cô lên tiếng thừa nhận: “Phải.”

Bác La tức giận đập tay xuống bàn, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt cô và tức giận nói: “Hỗn xược! Cô chủ của Lương Thị là người mà con có thể đắc tội sao? Bình thường con làm liều thì thôi đi, nhưng bố không ngờ con lại vô pháp vô thiên như vậy!”

Trong mắt La Vưu Phi hiện lên một tia áy náy. Mặc dù lúc đó cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với Lương Phỉ Phỉ rồi nhưng cô thực sự không ngờ cô ta lại trực tiếp ra tay với La Thị như vậy.

“Khi con động tay con không nghĩ tới nhà họ La sao? Rốt cuộc cô ta đã làm gì đắc tội con mà khiến con bất chấp sự an toàn của công ty đối phó với cô ta như vậy hả? Vưu Phi, sao con có thể hành sự cẩu thả như vậy?” Dáng vẻ đau lòng chắp tay của Bác La khiến La Vưu Phi cảm thấy rất khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn, bố luôn nâng niu cô trên lòng bàn tay, mặc dù bình thường hay đánh mắng cô nhưng cô biết ông thực sự rất thương cô.

Nếu không ông cũng sẽ không theo sau trợ giúp cho cô sau mỗi lần cô gây họa.

“Con chỉ là không ưa sự kiêu ngạo của cô ta mà thôi.” La Vưu Phi rủ mắt xuống, che đậy vẻ xám xịt trong mắt.

“Bốp” một tiếng, tiếng vỗ tay vang lên cực kỳ rõ ràng, khuôn mặt bị đánh của La Vưu Phi nghiêng sang một bên.

Bác La tức giận nói: “Chỉ vì không thuận mắt với sự kiêu ngạo của cô ta mà con khiến cho công ty bị hủy hoại trong tay của con sao?”

Tiếng gầm vang lên khiến trái tim của La Vưu Phi khẽ run lên.

Nhìn vẻ mặt tức giận của bố, La Vưu Phi mím chặt môi, cô biết đây không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, ngăn chặn sự phát triển của tình hình này mới là quan trọng nhất.

“Bố, lẽ nào bây giờ chúng ta không có cách nào sao? Nói thế nào thì La Thị cũng là một tập đoàn lớn. Sao có thể dễ dàng bị cô ta lật đổ như vậy được?” Đôi mắt La Vưu Phi tối sầm lại, nỗi hận với Lương Phỉ Phỉ trong lòng cô lại càng sâu sắc hơn.

Bác La hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu, trong chốc lát như già đi mấy chục tuổi: “Những khách hàng có quan hệ tốt với công ty trước đây đều đã rút hết vốn rồi, cổ đông nói sẽ rút cổ phần, hơn nữa dự án trước đây mà La Thị đầu tư cũng đã tốn rất nhiều vốn, công ty đã không còn tiền dư để chống đỡ nữa rồi.”

La Vưu Phi chấn động trong lòng, cô bước tới và nắm lấy tay ông, trầm giọng nói: “Bố, chúng ta nhất định phải nghĩ cách giữ lại La Thị.”

Cô tuyệt đối không thể để công ty bị hủy hoại trong tay mình, chuyện này là do cô gây ra, vậy cô nhất định sẽ khiến Lương Phỉ Phỉ thay đổi quyết định.

“Nghĩ cách thế nào?” Bác La liếc nhìn cô, ngữ khí có chút không vui: “Gần đây việc kinh doanh của công ty rất tệ, tiền đầu tư cũng không được hoàn lại, nếu như cô ta thừa cơ tấn công, La Thị của chúng ta thực sự không chống đỡ nổi đâu.”

Đây là lần đầu tiên La Vưu Phi nghe thấy lời nói bất lực của bố mình như vậy. Trong lòng cô ông luôn là bầu trời, không bao giờ do dự vì bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ ông lại bất lực như vậy khiến cô ý thức được tầm quan trọng của sự việc.

Cô kìm nén cảm xúc trong lòng và trầm giọng nói: “Bố, trong tay con còn một chút tiền, trước tiên hãy giải quyết vấn đề vốn của công ty trước, những chuyện còn lại con sẽ nghĩ cách giải quyết, bố nhất định phải phấn chấn lên, không được dễ dàng từ bỏ.”

Nghe thấy La Vưu Phi nói như vậy, Bác La đột nhiên cảm thấy được an ủi phần nào, ông đột nhiên cảm thấy con gái của mình thực sự đã trưởng thành rồi.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng ông cũng gật đầu: “Được, Vưu Phi, sau này làm việc không được bốc đồng như vậy nữa.”

La Vưu Phi nghe vậy lại càng cảm thấy tội lỗi, cô gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Bây giờ trong tay cô vẫn còn giữ ảnh chụp của Lương Phỉ Phỉ với những người khác giới, nếu như mang những thứ này đến để uy hiếp cô ta, có lẽ sẽ giải quyết được cơn khủng hoảng của La Thị.