Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 147: Lo lắng



Trong lòng nghĩ thế nào là làm như vậy, cô lái xe về nhà và lấy USB.

Khi cô cầm điện thoại lên định hẹn gặp Lương Phỉ Phỉ thì đột nhiên có cuộc gọi đến và hiển thị là tên Đường Hoan.

Hiện tại Đường Hoan vẫn chưa biết Tập Đoàn La Thị đã xảy ra chuyện gì, vì không muốn khiến cô ấy phải lo lắng, La Vưu Phi không định nói cho Đường Hoan biết.

Cô tin với khả năng của mình, cô nhất định có thể xử lý tốt chuyện này, sau khi hạ quyết tâm như vậy, cô hít một hơi thật sâu và nghe máy: “Hoan Hoan, cậu nhớ mình hay là muốn mời mình đi ăn cơm vậy?”

Nghe thấy giọng nói nhanh nhẹn trong điện thoại, Đường Hoan khẽ nhíu mày: “Vưu Phi, bây giờ cậu đang ở đâu? Hôm nay có thời gian gặp mặt không?”

Hai ngày nay cô luôn chú ý theo dõi mọi động tĩnh trên mạng nhưng đều không có tin tức gì liên quan đến La Vưu Phi, hôm nay rốt cuộc cô cũng không thể ngồi yên được nữa nên đã chủ động gọi điện cho La Vưu Phi để hỏi xem Lương Phỉ Phỉ có làm khó cô ấy hay không.

La Vưu Phi xua tay, giả vờ không quan tâm nói: “Không có, cậu không yên tâm về mình như vậy sao? Sẽ không có chuyện gì đâu, cho dù Lương Phỉ Phỉ có ra tay với mình cũng phải suy nghĩ cẩn thận mà.”

“Thật không?” Đường Hoan rõ ràng là không tin, cô cảm thấy La Vưu Phi đang nói dối.

Cô đương nhiên hy vọng Lương Phỉ Phỉ sẽ không đối phó với La Vưu Phi, tất cả mọi chuyện đều do cô tự mình lo lắng, nhưng trong lòng cô thực sự cảm thấy không yên.

Cô cảm thấy Lương Phỉ Phỉ sẽ không dễ dàng buông tha cho người đứng sau chuyện đó đâu.

“Đương nhiên là thật rồi, sao nghe giọng điệu của cậu giống như rất hy vọng cô ta đối phó với mình vậy hả?” Cô cố ý ra vẻ thoải mái nói, sau đó khẽ cười: “Được rồi, mình không nói chuyện với cậu nữa, lát nữa mình có hẹn, đợi mình có thời gian sẽ nói chuyện với cậu, tạm biệt.”

“Vưu.....”

Đường Hoan chưa kịp nói xong liền nghe thấy một giọng nữ máy móc trong điện thoại, cô bất lực lắc đầu, đành để điện thoại lên bàn.

Hai ngày qua thực sự yên ắng đến mức khác thường, cô cắn môi, cuối cùng vẫn gọi cho Giang Chi Thịnh, cô muốn hỏi anh tình hình gần đây của La Thị.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh vang lên: “Hoan Hoan.”

“Đại Thịnh, gần đây anh có liên lạc với Vưu Phi không?” Đường Hoan không nói nhảm với anh mà vào thằng vấn đề chính.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rõ ràng anh không ngờ Đường Hoan vừa mở lời liền nhắc đến chuyện của La Vưu Phi: “Không có, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Trong tình huống bình thường, nếu như không phải anh tìm Đường Hoan, anh sẽ không liên lạc với La Vưu Phi, bởi vì anh biết tấm lòng của cô ấy đối với anh, anh không muốn cô ấy hiểu lầm quá nhiều.

Bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt lại, Đường Hoan nhíu mày: “Đại Thịnh....gần đây La Thị có gặp phải chuyện gì không?” Không có tin gì tức là tin tốt, điều đó chứng tỏ Lương Phỉ Phỉ không đối phó với La Vưu Phi, nếu là như vậy, cô có thể thoải mái rồi.

“La Thị sao?” Giang Chi Thịnh ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nhận ra ngữ khí của Đường Hoan có gì đó không đúng: “Hoan Hoan, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vưu Phi sao vậy?”

Trước đây cô chưa bao giờ chủ động hỏi những chuyện như thế này, nhưng hôm nay đều hỏi những chuyện có liên quan đến La Vưu Phi, điều này khiến anh không khỏi nghi ngờ.

“Không.” Đường Hoan lắc đầu: “Đại Thịnh, trong khoảng thời gian này phiền anh hãy chú ý nhiều hơn tới La Thị, còn cả Vưu Phi nữa, có chuyện gì hãy liên lạc với em.”

Ngoài Giang Chi Thịnh ra cô thực sự không biết mình có thể tìm ai để giúp đỡ, nhỡ Lương Phỉ Phỉ âm thầm ra tay, cô lo rằng Vưu Phi sẽ trở tay không kịp.

“Được, em đừng lo lắng hãy giao hết cho anh.” Giang Chi Thịnh không nghĩ ngợi liền đồng ý.

Đường Hoan rất ít khi nhờ anh giúp đỡ, bây giờ cô mở lời, anh đương nhiên sẽ không từ chối.

“Được, vất vả cho anh rồi.”

Nhận được sự đồng ý của anh, Đường Hoan cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, sau khi hai người nói chuyện thêm một lúc liền cúp điện thoại.

Nội dung cuộc nói chuyện của cô và Giang Chi Thịnh vừa rồi đã bị người đứng ngoài cửa nghe thấy không sót chữ nào.

Đường Hoan vừa quay người lại liền bị Đoạn Kim Thần đang đứng ở cửa làm cho giật mình, bàn tay cầm điện thoại khẽ siết lại, cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Tổng giám đốc Đoạn tìm tôi có việc gì sao?”

Giọng điệu công sự khiến Đoạn Kim Thần bừng bừng tức giận trong lòng, nghĩ đến vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Giang Chi Thịnh, giọng điệu dịu dàng đó hoàn toàn khác so với cô của lúc này.

Anh cất bước đi vào văn phòng, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo: “Em lợi dụng thời gian làm việc như vậy sao?”

Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, những lời nói ra lạnh như băng, cơ thể Đường Hoan cứng đờ, cô trầm giọng nói: “Anh nghe trộm điện thoại của tôi.”

“Cần nghe trộm sao?” Anh cười khẩy rồi bước tới nhìn thẳng vào cô: “Đây là công ty của anh, muốn đi đâu là tự do của anh.”

Cô thậm chí nhờ người đàn ông khác giúp đỡ cũng không chịu dựa dẫm vào chồng mình, rốt cuộc anh là gì trong mắt cô?

“Tổng giám đốc Đoạn nói không sai, đây đúng là công ty của anh, nhưng tôi gọi điện riêng sau giờ làm việc, anh không nên quản đến chuyện này đúng không?”

Bộ dạng hưng sư vấn tội của anh bây giờ là thế nào đây? Lẽ nào cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh đáng để anh bày ra dáng vẻ này sao?

Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận, Đường Hoan không quan tâm mà đốp chát lại.

Sắc mặt của Đoạn Kim Thần vô cùng u ám, anh nhìn chằm chằm Đường Hoan với đôi mắt đen sâu thẳm không chút cảm xúc, một lúc sau đôi môi khẽ mấp máy: “Em được lắm!”

Đường Hoan không chút yếu thế đáp lại: “Cảm ơn Tổng giám đốc Đoạn đã khen.”

Dù sao cô cũng đã không còn tâm trạng sống tiếp với anh, anh càng phản cảm với cô, họ càng có khả năng ly hôn.

Đoạn Kim Thần nghiến răng, trong mắt lộ ra tia máu, anh không muốn nhìn thấy thái độ thờ ơ và xa lánh này của cô nữa nên dứt khoát quay người bỏ đi.

Lúc rời đi anh đóng sầm cửa lại, lúc này mọi người đều đã ra ngoài ăn cơm cho nên có rất nhiều đồng nghiệp đều không có trong phòng làm việc, nhưng vẫn có vài nhìn thấy Đoạn Kim Thần rời khỏi văn phòng của Đường Hoan với vẻ mặt u ám.

Mọi người đều đang võ đoán Tổng giám đốc và phu nhân có phải đang gặp khủng hoảng về tình cảm hay không?

Chẳng mấy chốc chuyện này đã được lan truyền khắp công ty, khi Đường Hoan ra khỏi văn phòng đi rót nước uống liền nghe thấy không ít đồng nghiệp đang xì xào bàn tán.

“Cô nói xem Đường Hoan cũng thật đáng thương. Vốn dĩ tưởng rằng gả vào nhà giàu rồi thì có thể thoải mái không lo nghĩ, nhưng hiện tại còn chưa ngồi vững cái ghế ấy, tình cảm đã xuất hiện vấn đề rồi.”

“Không phải nên trách cô ấy không tự lượng sức mình sao, cũng không nhìn lại bản thân là thân phận gì đi? Sao cô ấy có thể xứng với Tổng giám đốc của chúng ta được chứ, cô xem thân phận của Cô Lương cao quý biết bao, vừa xinh đẹp lại có vóc dáng chuẩn, hơn nữa cũng ái mộ Tổng giám đốc của chúng ta, chỉ cần là một người đàn ông đều biết cách lựa chọn!”

“Cô đừng nói như vậy, có lẽ Tổng giám đốc của chúng ta đã ăn quá nhiều sơn hào hải vị cho nên lần này muốn thử một món dân giã.”

Những lời bàn tán của họ lần lượt lọt vào tai của Đường Hoan, nếu là trước đây khi cô chưa có ý định rời khỏi Đoạn Kim Thần, nghe thấy những lời này có lẽ cô sẽ cảm thấy buồn, nhưng bây giờ thì không.

Cô đã thấy rõ vị trí của mình, cho dù ở bên cạnh anh bao lâu, trong lòng anh cũng sẽ không có cô.

“Được rồi, đây là công ty, mặc dù Phu nhân của Tổng giám đốc không được hoan nghênh nhưng dù sao cũng là bà chủ của chúng ta. Nếu để cô ấy nghe được những lời này, chúng ta ăn đủ đấy.” Thấy bọn họ nói rất hăng hái, một đồng nghiệp nữa đẩy tay người kia nhắc nhở.

“Bây giờ là tự do ngôn luận, xã hội không cho chúng ta nói sao?”

“Đúng vậy, cô thực sự coi Đường Hoan là vợ Tổng giám đốc sao? Tôi thấy không lâu nữa sẽ không còn là gì rồi, tôi nghe nói Tổng giám đốc đã bỏ lại cô ấy một mình trong hội trường vào ngày cưới, theo tôi thấy bọn họ hoàn toàn không phải là chân ái.”

“Có thật không vậy?”

Tin tức này giống như một quả bom hẹn giờ khiến cho tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.

“Đương nhiên là thật rồi.” Người đó nghe vậy biết đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó lại bắt đầu nói tiếp: “Đây là những gì tôi đã nghe được khi Giám đốc Trần tán gẫu với những người khác nói ra, mọi người nói xem bỏ lại cô dâu trong ngày cưới rồi bỏ trốn một mình, rõ ràng là không yêu cô dâu rồi còn gì.”

“Da mặt của Đường Hoan này cũng dày thật, cũng không biết cô ta đã dùng cách gì để mê hoặc Tổng giám đốc kết hôn với cô ta. Nếu là tôi, tôi đã ly hôn với cô ta từ lâu rồi.”

“Có vẻ mọi người đều rất nhàn rỗi trong giờ làm việc!”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, mấy người phụ nữ vốn đang bàn tán vừa nghe thấy âm thang liền quay ra nhìn và thấy Đường Hoan đang đứng ở cửa cầm ly trước và mỉm cười nhìn bọn họ.

Họ sợ hãi đến mức không nói nên lời và nhìn nhau một lúc lâu.

Mặc dù vẻ mặt của Đường Hoan rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang dậy sóng.

Mặc dù trong lòng đã biết đây là sự thật nhưng trái tim cô vẫn cảm thấy đau đớn không thể kiểm soát được.

“Phu nhân....vừa nãy chúng tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, cô đừng hiểu lầm.”

Cho dù Đường Hoan không được hoan nghênh thế nào đi nữa thì cũng là vợ của Đoạn Kim Thần, là bà chủ của bọn họ, nên bọn họ đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà đắc tội với cô.

Những người khác lập tức phụ họa theo và mỉm cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, phu nhân cô đừng để ý, chúng tôi chỉ....”

“Được rồi, ra ngoài làm việc đi, hiện tại đã đến giờ làm việc rồi.” Đường Hoan hờ hững xua tay, nơi nào có người tự nhiên sẽ có thị phi, huống chi đây là công ty, đương nhiên có rất nhiều thị phi.

Xét ở bất cứ phương diện nào thì cô cũng không xứng với Đoạn Kim Thần, vốn dĩ đã có nhiều lờ dị nghị, bây giờ lại thấy họ cãi nhau, đương nhiên sẽ bàn tán xôn xao rồi.

Mấy nhân viên kia nghe thấy vậy lập tức rời khỏi phòng trà như bầy ong vỡ tổ.

Sau khi rót nước nóng xong Đường Hoan thản nhiên trở lại văn phòng, khi cô đóng cửa văn phòng lại, người trong khu văn phòng lại bắt đầu xì xào.

Bên kia, sau khi La Vưu Phi cúp điện thoại đã hẹn Lương Phỉ Phỉ hai giờ chiều gặp nhau ở quán cafe Vương Tử, lúc này hai người đang ngồi đối mặt với nhau.

Lương Phỉ Phỉ mặc một chiếc váy ngắn lệch vai màu trắng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, mái tóc xoăn gợn sóng buông xõa ngang lưng khiến cô trông thật nổi bật.

Chỉ là vẻ mặt kiêu ngạo đó khiến cho La Vưu Phi cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cô vẫn cố đè nén cảm xúc trong lòng: “Cô Lương, tôi nghĩ cô nên biết tại sao hôm nay tôi lại tìm cô.”

Cô đi thẳng vào vấn đề chính và nhìn Lương Phỉ Phỉ với đôi mắt không chút cảm xúc.