Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 166: Vào tù



Đoạn Lâm Phong nhìn Lương Phỉ Phỉ đang cười điên cuồng với vẻ mặt không cảm xúc và lạnh lùng nói: “Tống cô ta vào tù!” Sau khi bỏ lại câu nói này, anh liền lên xe, thư ký cũng lên theo.

Nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, Lương Phỉ Phỉ vẫn không ngừng la hét, trong khi đó nhân viên bảo vệ ép cô vào một chiếc xe khác và đưa cô đến đồn cảnh sát.

Khi mọi thứ kết thúc, không còn náo nhiệt để xem nữa, mọi người cũng giải tán.

Sau khi mọi người đã giải tán, Đường Hoan bước ra khỏi góc với một tia sáng lấp lánh trong mắt.

Lương Phỉ Phỉ thực sự ngu ngốc, rõ ràng biết bản thân đang trong tình huống như thế nào, vậy mà còn ngốc đến mức muốn ám sát Đoạn Lâm Phong, đây không phải là đã cho anh ta một lý do chính đáng để tống cô ta vào tù sao?

Thảo nào cô ta bị Đoạn Lâm Phong xoay như chong chóng, mặc dù kết cục của Lương Phỉ Phỉ còn thê thảm hơn Đường Vãn Tình rất nhiều, nhưng cô ta hoàn toàn xứng đáng, ai bảo cô ta lòng dạ bọ cạp chứ?

Lúc đầu nếu như không phải cô ta từng bước chèn ép, làm khó cô ở khắp nơi thì bây giờ làm sao cô có thể hãm hại cô ta được, mọi thứ đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.

Cô không phải là thánh mẫu, cô không thể quên những tổn thương mà Lương Phỉ Phỉ gây ra cho cô, chưa kể cô ta còn ra tay với bạn thân nhất của cô, món nợ này cô phải tính toán rõ ràng với cô ta.

Hiện tại Lương Phỉ Phỉ đã ngồi tù, cô ta đã không còn mối đe dọa gì với La Thị nữa rồi.

Cô lấy điện thoại và gọi cho La Vưu Phi hẹn cô ấy đi ăn cơm.

Hai người gặp nhau ở chỗ cũ, khi La Vưu Phi đến nơi thì Đường Hoan đã gọi món xong rồi.

Vừa nhìn thấy cô ấy, Đường Hoan lập tức vẫy tay: “Vưu Phi, ở đây.”

Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa, nụ cười của Đường Hoan càng trở nên rạng rỡ hơn, La Vưu Phi bước đến vị trí đối diện cô rồi ngồi xuống, trên mặt nở một nụ cười: “Có phải có tin gì tốt muốn nói cho mình biết đúng không? Một lát nữa mình còn phải đi phỏng vấn, không có nhiều thời gian đâu.”

“Cậu đi phỏng vấn sao?” Nghe cô ấy nói như vậy, trong mắt Đường Hoan lóe lên tia nghi hoặc: “Cậu không đi giúp bác trai sao?”

Nghe cô nói như vậy, La Vưu Phi nở một nụ cười gượng gạo: “Bây giờ La Thị không còn như trước nữa rồi, mình đi làm gì?”

Nghe thấy giọng điệu mất mát của cô ấy, Đường Hoan vươn tay nắm lấy tay cô ấy với vẻ mặt tội lỗi: “Vưu Phi, xin lỗi cậu, đều là mình đã hại cậu và La Thị thành ra thế này.”

Nếu như không phải vì cô, La Vưu Phi cũng sẽ không từ một cô chủ giàu có trở thành một thường dân, bây giờ còn phải đi tìm việc làm, trước đây cô ấy chưa từng phải lo lắng đến những vấn đề này.

“Này.” La Vưu Phi xua tay và thản nhiên nói: “Cậu đừng để trong lòng, mình nói rồi, mình tình nguyện làm như vậy, được rồi được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa, chúng ta mau ăn cơm đi, mình đói sắp chết rồi đây này.” Nói rồi cô ấy cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, nhìn dáng vẻ giả bộ vui vẻ của cô ấy, Đường Hoan mím môi, cô không tiếp tục vấn đề này nữa mà kể cho cô ấy nghe về chuyện xảy ra ở Đoạn Thị ngày hôm nay.

“Ý của cậu là Lương Phỉ Phỉ bị tống vào tù rồi sao.” La Vưu Phi nói với vẻ không dám tin, làm thế nào cũng không ngờ một cô chủ cao cao tại thượng như Lương Phỉ Phi lại có một kết cục thảm như vậy, còn bị tống vào tù nữa chứ.

Gần đây trên mạng đều là những chuyện có liên quan đến Lương Phỉ Phỉ, cô cũng nhìn thấy rồi, thành thật mà nói, trong lòng cô quả thực cảm thấy rất sảng khoái. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

“Ừm. Lần này nhà họ Lương hoàn toàn sụp đổ rồi.” Đường Hoan nuốt thức ăn rồi khẽ nói: “Bây giờ chúng ta đã trả được thù rồi, có lẽ những đơn hàng mà Lương Thị cướp đi trước đây cũng sẽ quay lại với La Thị, mình tin rằng không lâu nữa La Thị có thể khôi phục lại dáng vẻ trước đây.”

“Ừm.” La Vưu Phi nghe vậy cũng không có quá nhiều sự dao động, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Hoan có một chút phức tạp.

Cô sợ Đường Hoan sẽ nhìn thấy sự khác thường của mình nên luôn cúi đầu xuống ăn cơm, không còn thao thao bất tuyệt với cô ấy như trước đây nữa.

Có lẽ ít nhiều là vì có liên quan đến Giang Chi Thịnh, trước đây khi ở chỗ của Giang Chi Thịnh, anh luôn giữ khoảng cách với cô.

Mặc dù anh rất ân cần và tỉ mỉ đối với cô, nhưng cô có thể cảm nhận được thái độ của anh đối với cô khác với đối với Đường Hoan.

“Hoan Hoan, Vưu Phi, thật trùng hợp?” Khi La Vưu Phi đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.

Trong mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Chi Thịnh đang hiện ra trước mặt mình.

“Đại Thịnh?” Đường Hoan nhìn thấy anh cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh vừa bàn chuyện với khách hàng và đi ngang qua đây, không ngờ gặp hai người, không phiền nếu anh ngồi xuống chứ?” Mặc dù là giọng dò hỏi, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn những gì anh nói một bước, đợi anh nói xong cũng đã ngồi xuống ghế rồi.

Kể từ khi anh xuất hiện, ánh mắt của La Vưu Phi luôn âm thầm hướng về phía anh, khi nhìn thấy ánh mắt của anh đổ dồn vào Đường Hoan, ánh sáng trong mắt cô dần dần mờ đi.

Cô luôn biết Giang Chi Thịnh thích Đường Hoan, nhưng cô không thể khống chế được tình cảm của mình, đặc biệt là sự chăm sóc cẩn thận của anh lúc trước đối với cô khiến cô càng không thể khống chế được lòng mình.

Phục vụ nhanh chóng mang thêm một cặp bát đũa cho Giang Chi Thịnh, cả ba bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện về một số điều thú vị trong cuộc sống.

Nhưng phần lớn thời gian đều là Giang Chi Thịnh nói, còn Đường Hoan thì im lặng hơn, cô hoặc là mỉm cười, hoặc là để La Vưu Phi nói chuyện với Giang Chi Thịnh.

“Em ăn no rồi, Đại Thịnh, Vưu Phi, hai người cứ ăn từ từ, công ty em còn có việc, em đi trước đây. Đại Thịnh, lát nữa anh đưa Vưu Phi đi nhé.”

Sau khi Đường Hoan nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi mà không cho họ cơ hội đáp lại.

Giang Chi Thịnh làm sao có thể không biết Đường Hoan cố ý tạo không gian riêng cho anh và La Vưu Phi, nhưng trái tim anh vẫn luôn hướng về cô, làm sao có thể thích La Vưu Phi chứ?

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai quen thuộc, cho đến khi cô biến mất ở cửa anh mới thu hồi ánh mắt lại và vô tình va phải ánh mắt của La Vưu Phi.

Sau một hồi sững sờ, Giang Chi Thịnh thản nhiên cười: “Món này không tệ, em ăn thử đi.”

La Vưu Phi gật đầu và gắp một miếng bỏ vào miệng, nhưng lại giống như nhai đèn cầy vậy.

Cô khẽ cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt, ánh sáng trong mắt cô ngày càng tối lại, sự mất mát trong lòng ngày càng lớn.

Rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng Đường Hoan? Tại sao mọi người đều thích cô ấy? Rõ ràng cô ấy đã kết hôn rồi, tại sao Giang Chi thịnh vẫn nhớ mãi không quên?

Bàn tay cầm đũa khẽ siết chặt lại, trong lòng cô có vô số cảm xúc lẫn lộn.

Sau khi Đường Hoan trở lại công ty liền trực tiếp đi đến văn phòng, vừa bước vào văn phòng cô liền nhìn thấy đống văn kiện chất đầy như núi ở trên bàn, cô nhất thời cảm thấy đau đầu.

Cô đưa tay xoa xoa lông mày, sau khi cất túi xách đi cô xoay người đi thẳng lên văn phòng Tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Cô gõ cửa, cho đến khi giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền ra cô mới đẩy cửa bước vào.

Khi bước vào cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa đọc báo, vừa nhìn là biết anh vừa mới ăn trưa xong không bao lâu.

Nhìn thấy người đến là Đường Hoan, Đoạn Kim Thần khẽ nhướn mày: “Có chuyện sao?”

“Ừm.” Đường Hoan dửng dưng đáp lại, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều, cô bước đến trước mặt anh rồi khẽ nói: “Bây giờ Đoạn Lâm Phong đã nắm được Lương Thị ở trong tay, thực lực cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều. Nếu như bây giờ anh muốn đối phó với anh ta, có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng trước đó anh có nên giúp em không?”

Khi Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong kết hôn hai người đã lập ra một kế hoạch, bây giờ Lương Phỉ Phỉ đã thất thế, bọn họ cũng coi như đã đạt được thỏa thuận ban đầu rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn là hời cho Đoạn Lâm Phong rồi, trong tay anh ta có nhiều quyền lợi như vậy, có thể đối đầu với Đoạn Kim Thần rồi.

Nhưng bây giờ điều Đường Hoan lo lắng là Tập Đoàn La Thị, hiện tại La Thị vẫn đang chống đỡ đến hơi thở cuối cùng, nếu như không có nguồn vốn mới đầu tư vào thì họ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

“Đương nhiên.” Đoạn Kim Thần mấp máy môi, ngón tay lật trang báo: “Anh sẽ không bao giờ thất hứa.”

Giọng nói chắc nịch của người đàn ông mang theo sự tự tin và bá đạo, đôi mắt Đường Hoan sáng lên, cô đứng dậy khỏi ghế sofa: “Được, em hy vọng anh có thể bắt đầu càng sớm càng tốt, nhưng...Đoạn Kim Thần, em có chút tò mò, đến lúc đó anh sẽ đối phó với Đoạn Lâm Phong như thế nào? Quyền lực trong tay anh ta đã lớn hơn trước rất nhiều.”

Lần hợp tác này của hai người có thể nói là đã làm cho mối quan hệ của hai người gần gũi hơn rất nhiều, cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa.

“Ừm, anh tự có kế hoạch.” Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, Đường Hoan liếc nhìn anh, cô không hề cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của anh.

Cô không quan tâm xua tay: “Không nói thì thôi, em đi đây.”

Thấy cô quay người muốn rời đi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Phương án thiết kế do em phụ trách thế nào rồi? Ngày kia phải nộp rồi.”

Kể từ khi Đường Hoan được thăng chức lên làm Giám đốc, các phương án thiết kế quan trọng của công ty đều rơi vào tay cô, vốn dĩ cô còn rất nhiều chỗ không hiểu về mảng thiết kế này, nhưng dưới sự thúc ép của Đoạn Kim Thần thì hiện tại cũng có thể xuất sư rồi.

Khi mới lên chức Giám đốc, mỗi ngày sau khi tan làm về nhà cô đều đọc sách thiết kế, mỗi ngày đều đọc đến hai ba giờ sáng, sau đó ngày hôm sau lại dậy đúng giờ đến công ty.

Công sức mà cô bỏ ra tỷ lệ thuận với những gì mà cô đạt được, đó là lý do tại sao những bản thiết kế của cô có bước phát triển nhảy vọt trong thời gian gần đây.

“Anh yên tâm, em có thể hoàn thành bản vẽ trong chiều nay, hy vọng anh không quên những gì đã hứa với em.”

Sau khi nói xong Đường Hoan không ở lại mà rời khỏi văn phòng với những tiếng cộc cộc của đôi giày cao gót.

Khi cánh cửa đóng lại, Đoạn Kim Thần mới thu lại tầm mắt, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Anh đứng dậy và đi đến bàn làm việc bấm đường dây nội bộ: “Vào đây một chút.”

Sau khi Lương Thị sụp đổ, những khách hàng trước đây của La thị bị Lương Thị giành giật đều chủ động quay lại ký hợp đồng với La Thị, đặc biệt là khi có một số khách hàng nghe nói Đoạn Thị và Giang Thị cũng ký hợp đồng với La Thị, họ đều không hẹn mà cùng nhau tìm đến La Thị.

Đoạn Thị là một công ty lớn, những công ty như thế này có thể hợp tác với Đoạn Thị, đương nhiên những công ty nhỏ của bọn họ muốn cầu mà cũng không được.

Hiện tại không chỉ những khách hàng bị mất đi trước đây đã quay lại, mà còn có rất nhiều khách hàng mới cũng ký hợp đồng với La Thị. Không lâu sau La Thị đã trở lại thời kỳ đỉnh cao như trước đây.