Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 167: Âm thầm khiêu khích



Thời gian lặng lẽ trôi qua, vốn tưởng rằng khi nhà họ Lương kết thúc thì sẽ có một cuộc sống êm ấm, nhưng sau khi Đoạn Lâm Phong có được cổ phần của nhà Lương Thị, anh ta bắt đầu chuyển từ đối đầu bí mât sang đối đầu công khai.

Tập Đoàn Đoạn Thị, trên phòng họp ở tầng cao nhất đang mở một hội nghị quốc tế.

Các nhân viên trong phòng họp đang báo cáo công việc của mình, hai bên là các cổ đông của công ty, người ngồi ở giữa là Đoạn Kim Thần, còn người ngồi bên trái anh là Đoạn Lâm Phong.

Trên màn hình lớn hiện lên rõ ràng những người phụ trách ở các chi nhánh ở nhiều nơi, họ lần lượt báo cáo tình hình công việc của bên mình với Đoạn Kim Thần.

Đoạn Kim Thần mặc một bộ vest thủ công màu đen, đường chỉ vàng sẫm trên cổ áo tôn lên thân phận cao quý của anh với những đường nét hoàn hảo trên khuôn măt không chê vào đâu được.

Đường Hoan không đủ tư cách tham gia hội nghị quốc tế thường niên của loại công ty này.

“Tổng giám đốc Đoạn, mời anh xem qua thông tin này.” Trợ lý đắc lực Thụy Sâm của Đoạn Kim Thần đưa cho anh một phần tài liệu, anh nhận lấy rồi lật từng trang, sắc mặt anh càng trở nên u ám.

Anh giơ tay ngắt lời người phụ trách đang báo cáo, ánh mắt sắc bén của anh rơi trên người Đoạn Lâm Phong: “Tình hình bên chi nhánh Hà Lan là như thế nào?

Bây giờ người đứng đầu chi nhánh Hà Lan là Đoạn Lâm Phong, giọng nói lạnh lùng không hề khiến anh ta cảm thấy sợ hãi: “Bên này công việc tiến triển đều rất thuận lợi, ngoại trừ việc phát triển khu vực phía Tây bị chính phủ phong tỏa nên tạm thời không thể triển khai được.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

“Bốp.” một tiếng, Đoạn Kim Thần ném văn kiện ở trong tay xuống bàn: “Nếu như cậu nói với tôi rằng những vấn đề hàng hải này đến từ sức cạnh tranh của những người trong ngành, tôi có thể hiểu được, nhưng cậu lại nói với tôi vì chính phủ, lẽ nào không phải những chuyện này đều đã được xử lý tốt khi bắt đầu tiến hành dự án rồi sao?”

Trong mắt Đoạn Lâm Phong thoáng qua một thần sắc không rõ ràng: “Hiện tại chính quyền địa phương Hà Lan đang tiến hành lựa chọn, vì vậy sẽ làm chậm tiến độ dự án của chúng ta....”

“Tôi nói lại một lần nữa.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng ngắt lời anh ta và nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt sắc bén: “Dự án lần này rất quan trọng đối với Tập Đoàn Đoạn Thị, bây giờ cậu mới nói với tôi là do chính phủ, chúng ta đầu tư nhiều tiền vào đó như vậy không phải để chơi.”

Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên trong phòng họp, các giám đốc ngồi dưới đều toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy giọng nói của anh, còn Đoạn Lâm Phong cụp mắt xuống che đi cảm xúc ở trong mắt: “Em biết rồi, anh cả, em sẽ cố gắng xử lý chuyện này.”

“Đoạn Lâm Phong, tôi chỉ nói một lần thôi, tôi không hy vọng vì cậu mà dự án lần này xảy ra bất kỳ sự sai xót nào, bây giờ cậu chỉ là Phó tổng giám đốc của công ty, tôi hy vọng cậu sẽ có một câu trả lời thích đáng về chuyện của chi nhánh Hà Lan.”

Lời nói của Đoạn Kim Thần vô hình chung vang lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Đoạn Lâm Phong, anh còn cho rằng chuyện lần này anh làm thần không biết quỷ không hay, không ngờ Đoạn Kim Thần lại biết nhanh như vậy, xem ra thực sự không thể xem thường thực lực của anh ta.

Ánh mắt sắc bén quét qua tài liệu ở trên bàn, Đoạn Kim Thần thực sự không ngờ Đoạn Lâm Phong lại thâu tóm chi nhánh Hà Lan nhanh như vậy, cho dù là với mục đích gì thì đây cũng không phải là một chuyện tốt đối với anh.

Xem ra trong khoảng thời gian này anh ta đã tiến bộ không ít, không còn bốc đồng như trước đây nữa. Nếu như phát triển theo xu hướng này, thì quyền lực trong tay Đoạn Lâm Phong sẽ ngày càng nhiều, xem ra anh phải nghĩ cách rồi. Còn Đường Hoan trong thời gian này có quá nhiều chuyện khiến cô có chút mệt mỏi, nên cô không đi làm mà đến bệnh viện thăm bà ngoại.

Cô cắm bó hoa bách hợp vào bình, sau đó đi đến bên cạnh bà ngoại và nắm tay bà rồi khẽ nói: “Bà ơi, hôm nay bà cảm thấy thế nào ạ?”

Trong không khí vẫn phảng phất mùi thuốc khử trùng, đây là phòng bệnh tư nhân của bệnh viện, Đoạn Kim Thần đã đặc biệt sắp xếp cho bà ở đây.

Ngoài cửa cũng có hai vệ sĩ, cho nên đến bây giờ cô vẫn không phải lo lắng về chuyện của bà ngoại.

Khó khăn lắm mọi chuyện mới tới hồi kết, cuối cùng cô cũng có thể giành ra một chút thời gian, vừa hay hôm nay Đoạn Kim Thần lại mở hội nghị quốc tế ở công ty cho nên cô muốn giành chút thời gian đi thăm bà ngoại và làm một chút việc mà bản thân muốn làm.

“Hoan Hoan, hiện tại tinh thần của bà rất tốt, nhìn thấy cháu bệnh liền khỏi.” Đường Hoan đỡ bà ngoại ngồi dậy, sau lưng đặt hai cái gối lớn để bà có thể ngồi một cách thoải mái.

Nửa tháng trước, bà ngoại đã tỉnh lại, mỗi ngày đều có người đặc biệt quan sát và chuẩn bị cho bà những bữa an bổ dưỡng nên Đường Hoan cũng không lo lắng nhiều.

“Vậy sau này cháu phải giành nhiều thời gian đến đây thăm bà rồi.” Đường Hoan tiếp lời bà, nhìn sắc mặt của bà ngoại thực sự đã tốt hơn trước rất nhiều, trong lòng cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Ít nhất, sau khi kết hôn với Đoạn Kim Thần, bà ngoại cô thực sự đã được chăm sóc rất tốt, cô cũng không có gì phải hối hận nữa rồi.

Bà ngoại đưa tay chạm vào những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Đường Hoan và nở một nụ cười hiền hậu: “Hoan Hoan, trong khoảng thời gian này vất vả cho cháu rồi, cháu xem cháu gầy hơn trước rồi này! Đều là bà ngoại đã liên lụy đến cháu.”

“Bà ngoại, bà nói gì vậy?” Đường Hoan lắc đầu an ủi bà: “Bà vất vả nuôi cháu lớn, là cháu liên lụy đến bà mới đúng.”

“Đứa trẻ ngoan, nếu không phải bố cháu vô lương tâm, thì làm sao mẹ cháu lại có kết cục như vậy, cháu cũng sẽ không phải mất mẹ từ khi còn nhỏ như vậy. Sức khỏe của bà ngoại không tốt, hại cháu còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều vất vả.”

Giọng nói của bà ngoại có một chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, bà càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, tiếng ho của bà vang vọng cả phòng bệnh.

“Bà ơi, bà đừng nói như vậy.” Đường Hoan vội vàng đưa tay vỗ lưng an ủi bà: “Cháu không vất vả chút nào cả, chỉ cần bà ngoại có thể khỏe mạnh là tốt rồi.”

Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ cô ra, bà ngoại là người thương cô nhất, mỗi lần có đồ ăn ngon bà đều giữ lại cho cô, bây giờ nhìn thấy bà nằm trên giường bệnh, cô ước mình có thể chịu đau thay bà.

“Đứa trẻ ngoan....” Bà ngoại hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc trong lòng, mỗi lần nghĩ đến việc Đường Hoan mất mẹ từ nhỏ, bị bố ruột vứt bỏ, bà lại đau lòng không thôi.

Nếu như bà có khả năng bảo vệ con gái thì ít nhất cũng sẽ không đến nỗi rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Đường Hoan cố kìm nén cảm giác khó chịu ở trong lòng, cô gượng cười an ủi bà ngoại: “Bà ơi, bà đừng nhắc đến những chuyện quá khứ nữa, cháu đã trả thù được cho mẹ rồi, sau này chúng ta có thể sống thật tốt rồi.”

Mặc dù bây giờ nhà họ Đường đã thất thế, nhưng nỗi hận thù trong lòng cô vẫn không thể nào tiêu tan, bởi vì mẹ cô đã không còn trên đời này nữa rồi.

Cô cũng không thể quên những tổn thương mà nhà họ Đường đã gây ra cho cô và cảnh tượng mẹ con Lê Mỹ Mỹ ép mẹ cô phải nhảy lầu tự sát.

Những ký ức này đã khắc sâu vào tâm trí và tận xương tủy cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.

Thấy Đường Hoan đang thất thần, sao bà ngoại có thể không biết cô đang nghĩ gì.

“Hoan Hoan, bà ngoại chỉ hy vọng cháu được sống hạnh phúc cả đời, cháu nhất định phải tìm được người yêu thương cháu, nhất định không được giống như mẹ cháu có biết không?” Bà ngoại nắm tay cô và nhìn cô chằm chằm.

Cô sợ rằng cả đời này cũng không có cơ hội nữa rồi? Cô cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt, trái tim cô cũng dần nặng trĩu vì câu nói của bà ngoại.

Cô đã yêu một người mà cô không nên yêu, trong lòng người đó hoàn toàn không có vị trí của cô, mặc dù hiện tại hai người họ chung sống rất hòa hợp, nhưng cô biết sớm muộn cũng có một ngày họ sẽ ly hôn mà thôi.

“Bà yên tâm đi, cháu biết rồi.”

Cô nhẹ nhàng nắm tay bà ngoại, Đường Hoan hít một hơi thật sâu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bà, trong mắt cô không còn sự u ám khô khốc đó nữa, mà lúc này đã trở nên rõ ràng.

Khi cô ra khỏi bệnh viện đã là buổi chiều, cô ngước lên nhìn ánh nắng chói chang, cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên.

Cô đưa tay xoa xoa thái dương, làn gió nhẹ thoáng qua thổi bay tóc cô, dường như đã thổi bay không ít mây mù trong lòng cô.

Cô bắt xe trở về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ, sau bữa tối cô liền lên lầu nghỉ ngơi, còn Đoạn Kim Thần hai giờ sáng mới về nhà.

Khi trở về phòng, nhìn thấy Đường Hoan đã ngủ say, trong phòng vang lên tiếng thở đều đều, anh bất giác bước đi thật nhẹ, dưới ánh đèn mờ ảo, làn da của cô trắng nõn như tuyết, ngũ quan đẹp như tranh vẽ.

Hàng mi dài khẽ run lên, đôi môi hơi mấp máy, trông càng thêm đáng yêu.

Cuộc họp quốc tế ngày hôm nay khiến Đoạn Kim Thần bận rộn đến tận khuya, khi cuộc họp kết thúc đã là một giờ sáng.

Cuộc họp ngày hôm nay đã khiến anh nhận ra rằng không thể để quyền lực của Đoạn Lâm Phong gia tăng, anh vốn cho rằng anh ta không dám manh động như vậy nhưng không ngờ chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cậu ta lại có thể bí mật thâu tóm nhiều công ty như vậy.

Hiện tại quyền lực trong tay anh ta không ngừng bành trướng, nếu như tiếp tục để mặc anh ta như vậy, sau này anh ta chắc chắn sẽ là một mối họa lớn.

Màn đêm sâu thẳm, những vì sao sáng trên bầu trời soi bóng những người chưa về nhà.

Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp bao trùm cả thành phố, một vài tia nắng tinh nghịch tràn vào cửa sổ, tăng thêm vẻ đẹp rạng rỡ cho căn phòng.

Người đang nằm trên giường khẽ cử động, hàng lông mi hơi động đậy, trong miệng khẽ phát ra những tiếng lẩm bẩm.

Đường Hoan cảm thấy đã rất lâu cô không được ngủ ngon giấc như thế này rồi, vừa ngủ dậy cả người được thả lòng hơn rất nhiều, cô lười nhác vươn vai.

Đột nhiên tay cô chạm phải một thứ gì đó mềm mại, cô mở hai mắt ra, trong đầu có chút trống rỗng.

Ngửi thấy mùi hương độc đáo của người đàn ông trong không khí, trái tim cô như thắt lại, cô quay đầu nhìn thì phát hiện bên cạnh không có ai, nhưng chiếc chăn bông nhăn nhúm cho thấy có người thực sự đã ngủ ở đó.

Cô đưa tay chạm nhẹ và thấy rằng vẫn còn hơi ấm, khi cô lại gần hơi thở của người đàn ông càng trở nên đậm hơn.

Lẽ nào tối qua cô không hề nằm mơ?

Đêm qua lúc cô đang ngủ mơ màng, cô cảm thấy có người ôm mình, cảm giác rất ấm áp khiến cô không kìm được mà muốn lại gần.

Rốt cuộc anh đối với cô là như thế nào?

Là vì yêu hay là chiếm hữu, hay là không cho phép người khác phản bội mình.

Anh là một người kiêu ngạo, trước giờ chưa từng có ai nói không với anh, chỉ cần anh ngoắc tay một cái thì có cả đống phụ nữ sẵn sàng leo lên giường của anh.

Đôi khi cô thường nghĩ đến cảnh anh không tiếc cả tính mạng của mình để cứu cô, còn cả lúc cô bị bệnh luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, thậm chí khi cô bị ném xuống biển, dáng vẻ lo lắng và tức giận của anh.....