Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 169: Quyến rũ



“Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Hoan, ánh mắt cô không có chút ấm áp nào: “Đoạn Lâm Phong, tôi không phải Đường Vãn Tình, cũng không phải Lương Phỉ Phỉ, trên người tôi không có bất cứ thứ gì đáng để anh lợi dụng cả, kế sách đó của anh không có tác dụng với tôi đâu.”

Nếu như là trước đây khi cô vẫn chưa phát hiện ra anh lừa dối cô, có lẽ cô vẫn sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.

Bây giờ cô đã nhìn thấu con người Đoạn Lâm Phong, những ký ức tốt đẹp với anh trong quá khứ đã sớm mờ nhạt trong tâm trí cô.

Cho tới hôm nay cô mới nhận ra, Đoạn Lâm Phong luôn giả vờ trước mặt cô, bây giờ nghĩ lại, lúc đầu anh tiếp cận cô cũng chỉ vì cô là cô chủ nhà họ Đường mà thôi, nhưng sau này mới phát hiện ra Đường Vãn Tình càng có giá trị lợi dụng hơn nên mới ở bên cô ta.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút may mắn khi lúc đó bị nhà họ Đường đuổi cô ra khỏi nhà, nếu không số phận của cô cũng không khá hơn Lương Phỉ Phỉ và Đường Vãn Tình là bao.

Tất nhiên, cô không tự mình cho rằng Đoạn Lâm Phong thực sự thích cô.

Đôi đồng tử của Đoạn Lâm Phong co rút lại, anh kìm chế sự khó chịu và cố ý không để ý đến ý tứ trong lời nói của cô mà vẫn cười nhìn cô: “Hoan Hoan, anh biết trước đây là anh có lỗi với em, nhưng hiện tại anh đã ly hôn rồi, anh đang độc thân, chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi, Đoạn Kim Thần sẽ không yêu em đâu, em quay lại....”

“Đoạn Lâm Phong.” Một tiếng gầm kèm theo bão táp, anh còn chưa kịp quay đầu lại một cơn gió lạnh đã ập tới, mặt anh ăn trọn một cú đấm rắn chắc.

Anh nhất thời không phòng bị lùi lại vài bước, cơ thể dựa vào tường, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, cho thấy Đoạn Kim Thần đã dùng bao nhiêu sức lực cho cú đấm vừa rồi.

Anh đưa tay ra lau, nhìn thấy máu đỏ trên tay khiến đồng tử co rút lại, anh ngẩng đầu lên liền thấy Đoạn Kim Thần đang đứng trước mặt, trong mắt cuộn trào bão tố, cả người toát ra hơi thở của một bậc Vương giả.

Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, Đoạn Kim Thần đã vươn tay ra và dùng sức kéo mạnh Đường Hoan vào lòng, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc cằm nhẵn nhụi của người đàn ông.

Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại trước đây khi bị Đoạn Trấn Nam đánh, anh đã bảo vệ cô ở sau lưng...

Nhưng đáng tiếc....

Cô cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt, khi cô nâng lên thì chỉ còn lại sự lạnh lùng.

“Nếu như còn có lần sau, đừng trách tôi không khách khí.” Giọng nói lạnh như băng khiến Đường Hoan run lên, còn Đoạn Lâm Phong lại không hề tỏ ra sợ hãi.

Hiện tại quyền lực trong tay anh không hề ít hơn Đoạn Kim Thần, cho nên khi đối mặt với Đoạn Kim Thần, anh đương nhiên không còn không ngước được đầu lên như trước nữa: “Anh cả, em và Hoan Hoan vốn yêu thương nhau, nếu như không phải giữa đường xuất hiện một vài vấn đề, anh cho rằng cô ấy sẽ kết hôn với anh sao?”

Mặc dù lúc đầu anh vì lợi ích mà bỏ rơi cô, nhưng anh không hối hận, anh làm nhiều chuyện như vậy là muốn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, anh không hề cảm thấy mình đã sai.

Trong mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia sáng sắc bén, khí tức trên người lập tức thay đổi khiến Đoạn Lâm Phong bất giác nuốt nước bọt, trong mắt thoáng qua một tia u ám. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nói thật, mặc dù trong tay anh nắm không ít quyền lực, nhưng từ tận đáy lòng anh vẫn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với Đoạn Kim Thần, dù sao anh cũng không biết rõ trong tay Đoạn Kim Thần có bao nhiêu sức mạnh.

Nhìn sự sợ hãi trong mắt Đoạn Lâm Phong, Đường Hoan nhếch môi cười khẩy.

Quả nhiên anh ta vẫn sợ Đoạn Kim Thần, cho dù anh ta nắm giữ cổ phần của Lương Thị thì đã sao? Nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào trong máu không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được.

Nếu như anh ta cảm thấy trong tay nắm nhiều quyền hành và có thể chống lại Đoạn Kim Thần, vậy anh ta thực sự là quá sai lầm rồi.

“Tôi sẽ không nói lần thứ hai, Đoạn Lâm Phong, người phụ nữ của tôi không phải là thứ mà cậu có thể động vào, sau này tốt hơn hết nên tránh xa cô ấy một chút!” Đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, dường như anh rất hài lòng với biểu hiện sợ hãi này của Đoạn Lâm Phong.

Hai tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt lại, Đoạn Lâm Phong nhìn bóng lưng đi càng lúc càng xa của họ, sự bất mãn trong lòng ngày càng tăng.

Anh sẽ không bao giờ nhường Đường Hoan cho người khác, cô chỉ có thể là của anh.

Cho đến khi ra khỏi cổng bệnh viện, Đoạn Kim Thần mới buông tay ra khỏi eo cô, vẻ mặt anh bình tĩnh như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy, nhưng lời nói ra lại khiến cơn giận của Đường Hoan bùng lên: “Sao vừa mới quay đi một chút liền muốn quyến rũ chú nhỏ rồi?”

Mặt cô cắt không còn một giọt máu, cô không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, cơn giận giống như một ngọn lửa không ngừng bốc lên trong lòng cô.

Vừa rồi khi anh lên tiếng bảo vệ cô, cô còn cho rằng anh thực sự muốn giúp cô, thậm chí còn bất chợt nghĩ rằng trong lòng anh đã có vị trí của cô, nhưng bây giờ cô mới biết hóa ra sự thật lại tàn nhẫn như vậy.

Trong lòng anh, cô có một cái mác không bao giờ xóa bỏ được, đó chính là người phụ nữ lẳng lơ.

Sống mũi cô cay cay, khóe mắt nóng lên, cô hít một hơi thật sâu và nghiến răng nói: “Đoạn Kim Thần, anh là đồ khốn kiếp!”

Sau khi nói xong, cô không thèm quan tâm đến vẻ mặt của Đoạn Kim Thần mà quay người bỏ chạy.

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng mảnh mai càng lúc càng xa, điện thoại trong túi Đoạn Kim Thần đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra và nghe máy, sau khi nghe xong nội dung, anh nhàn nhạt đáp lại: “Tôi lập tức về ngay.”

Sau khi cúp máy, anh lên xe trở lại công ty, còn Đường Hoan thì trở về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ.

Khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, hương hoa tràn ngập trong khu vườn ở Vịnh Nguyệt Hồ, làn gió nhẹ thổi đến khiến những bông hoa cụp xuống.

Đường Hoan đứng trên ban công và thất thần nhìn về phía xa xăm.

Kể từ khi kết hôn với Đoạn Kim Thần, cô đã chuyển đến đây ở, cô thường đứng ở đây ngắm nhìn khung cảnh mùa xuân trong vườn như bây giờ.

Thật ra cô chưa từng chăm chú ngắm nhìn cây cối ở đây, đối với cô, mọi thứ ở đây đều thuộc về anh, cho dù nơi này có đẹp đến mấy cũng không không thuộc về cô.

Trái tim dần trở nên lạc lõng, anh không chịu buông tha cho cô, có lẽ anh chỉ muốn chinh phục cô mà thôi.

Làm sao một người kiêu ngạo như anh lại có thể cho phép người khác nói không với mình chứ, anh trói buộc cô chủ yếu là vì lòng tự tôn mà thôi.

Cô ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, những vì sao đêm nay mờ hơn trước rất nhiều, giống như tâm trạng u ám của cô vậy.

Cô chậm rãi bước xuống lầu đi ra sau vườn, khi cô đứng trong biển hoa, cô cảm thấy mọi thứ đều đẹp đến hư ảo.

“Phu nhân, ban đêm trời lạnh, cô hãy mặc áo khoác vào đi.”

Cô nhìn lại liền thấy ánh mắt quan tâm của dì Đồng, cô kìm nén cảm xúc trong lòng và lắc đầu: “Dì Đồng, tôi không lạnh, dì đi nghỉ ngơi trước đi, kệ tôi, tôi ở đây một lát sẽ vào trong.”

Dì Đồng nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài, dì cũng không thức được như Đường Hoan nên chỉ đành quay người đi vào biệt thự.

Màn đêm sâu thẳm, một tia sáng từ xa chiếu xuyên qua màn đêm, chiếc xe dừng lại ở trong sân của biệt thự nhà họ Đoạn.

Chiếc đèn chùm pha lên trên trần nhà tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu vào khuôn mặt điêu khắc ma mị của Đoạn Kim Thần, thấy trong phòng khách không có bóng dáng quen thuộc, trong mắt anh thoáng qua một tia không vui.

“Cậu chủ, cậu về rồi.” Dì Đồng bước tới và cung kính chào hỏi.

Anh gật đầu, sau đó cởi áo khoác ngoài đưa cho dì Đồng và khẽ hỏi: “Phu nhân đâu?”

“Phu nhân đã về phòng nghỉ ngơi rồi, cậu tìm cô ấy có việc gì sao? Hay là để tôi lên gọi cô ấy dậy?” Dì Đồng cung kính nói.

“Không cần đâu, dì đi nghỉ đi!” Anh vẫy vẫy tay sau đó sải bước lên lầu.

Anh mở cửa bước vào nhưng không nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ ở trên giường, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, đôi mắt lạnh lùng đảo quanh một vòng, cuối cùng anh nhìn thấy cửa ban công không khóa.

Anh vừa bước ra đến cửa liền nhìn thấy Đường Hoan đang nằm trên chiếc ghế tràng kỷ.

Ánh trăng mềm mại chiếu lên cơ thể cô, bộ váy ngủ màu trắng bằng lụa càng tôn lên vẻ đẹp quý phái vô song của cô, cô yên lặng nằm đó, đầu hơi nghiêng sang một bên, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ. . Truyện Xuyên Nhanh

Đoạn Kim Thần bất giác nhẹ nhàng bước tới, anh không kìm được mà ngồi xổm xuống ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, có vài sợi tóc tinh nghịch vương trên mặt cô, anh nhẹ nhàng vén chúng ra sau tai cho cô.

Nhưng một động tác nhẹ nhàng như vậy lại đánh thức Đường Hoan, cô đột nhiên mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Kim Thần, trong đôi mắt trong veo thoáng qua một tia hoảng loạn, cô muốn lùi lại nhưng lại quên mất bản thân đang nằm trên ghế tràng kỷ, cơ bản là không có đường lui.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng của Đọan Kim Thần càng thêm góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, cả người toát ra khí chất của một đế vương.

Đường Hoan cố kìm nén cảm xúc trong lòng, lẽ nào Đoạn Kim Thần thực sự là kẻ thù không đội trời chung của cô? Rõ ràng đã nói không được động lòng với anh nữa, nhưng chỉ cần bị anh nhìn như vậy, trái tim cô lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khi cô xuất thần, Đoạn Kim Thần vươn tay ra kéo cô vào lòng, cơ thể mềm mại áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, trong nháy mắt anh có một ý nghĩ muốn hòa cô vào máu thịt của mình.

Trong tâm trí anh thoáng qua hình ảnh cô và Đoạn Lâm Phong trong bệnh viện sáng nay, trái tim anh bỗng trở nên trống rỗng, lẽ nào trong trái tim cô vẫn còn vị trí của Đoạn Lâm Phong sao?

Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua hai người, giữa không gian, khí tức độc đáo của người đàn ông ngày càng mạnh, tâm trạng đang có chút phức tạp của cô cũng dần lắng xuống và từ từ chìm đắm vào khoảng không gian tuyệt vời này.

Cô chưa bao giờ biết rằng Đoạn Kim Thần lại có sức ảnh hương lớn đến cô như vậy, nó lớn đến nỗi khiến cô tham lam muốn tận hưởng khoảnh khắc này.

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua và lay động quần áo của hai người.

Đột nhiên tiếng còi ở đằng xa đánh thức hai con người đang chìm trong cơn mê, khi lý trí quay trở lại, Đường Hoan đột nhiên bừng tỉnh, cô liền đẩy Đoạn Kim Thần ra.

Sự dịu dàng trong mắt được thay thế bằng sự lạnh lùng, khi cô nhận ra bản thân đang đắm chìm trong vòng tay của Đoạn Kim Thần, trong mắt thoáng qua một tia phiền muộn.

Hành động chống cự của Đường Hoan khiến lòng tự tôn của anh chịu tổn thương nặng nề, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím lại, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa giận, anh lại gần cô một lần nữa và kéo cô vào lòng, cô còn chưa kịp phản kháng thì giọng nói lạnh lùng của anh đã vang lên: “Em ghét anh như vậy sao?”

Quả nhiên là trong lòng cô yêu người đàn ông khác?

Bàn tay ôm cô vô thức siết chặt, cơn đau từ thắt lưng truyền đến khiến Đường Hoan hít một hơi thật sâu, không cần nhìn cũng biết chỗ đó chắc chắn bầm tím rồi.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của anh, nhưng tại sao anh lại tức giận, cô đâu có làm gì sai: “Đoạn Kim Thần, anh lên cơn gì vậy?”